Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 170: Không thể chịu nổi cơn thịnh nộ



Cô ngước lên nhìn thẳng vào mắt anh, sự ngoan cố trong mắt không hề lùi bước.

“Em nói cái gì?” Âm thanh phát ra từ kẽ răng khiến trái tim Đường Hoan không khỏi run lên, nhưng cô không chịu lùi bước trước mặt anh mà giả vờ bình tĩnh nói: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Cô kìm nén sự run rẩy và không muốn lộ ra vẻ sợ hãi trước mặt anh.

“Xem ra em đã quên mình là ai rồi, vậy mà còn dám nghĩ đến người đàn ông khác!” Khuôn mặt anh lạnh như băng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Đường Hoan, trên trán nổi đầy gân xanh.

Haha...

Đúng là cô nghĩ không sai, trong lòng anh, cô chỉ là một người phụ nữ lẳng lơ không an phận thủ thường.

Cho dù cô có nói, có chứng minh bao nhiêu lần rằng cô không có quan hệ gì với người đàn ông khác thì anh cũng không tin, anh luôn độc đoán chuyên quyền cho rằng cô ngoại tình với người đàn ông khác.

“Nếu như đã gả cho anh, trừ khi anh đồng ý, nếu không cả đời này em cũng đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi anh.”

Nói xong, không đợi Đường Hoan phản ứng lại, anh liền cúi đầu xuống mạnh mẽ hôn lên môi cô.

Khí tức nam tính vây chặt lấy cô, anh giữ chặt gáy cô khiến cô khẽ mở miệng.

Hai tay cô bị anh giữ ở phía sau, cô không thể nhúc nhích mà bất lực chịu đựng cơn tức giận của Đoạn Kim Thần.

Không cảm nhận được sự giãy giụa của cô, Đoạn Kim Thần hai tay ôm lấy vai cô, nhìn vào đôi mắt không cảm xúc của cô, anh không thể nói ra cảm giác lúc này là thế nào.

Cường độ trong tay anh không ngừng tăng lên, cho đến khi giọng nói lạnh lùng của Đường Hoan vang lên: “Anh hãy dứt khoát đánh em tàn phế đi!”

Nếu còn tiếp tục bị anh nắm chặt như thế này, xương của cô sẽ vỡ vụn mất, việc này với việc đánh cô tàn phế có gì khác nhau?

“Em muốn trở nên tàn phế sao?” Đoạn Kim Thần đột nhiên cười khẩy rồi buông tay ra khỏi vai cô, sau đó đổi thành nắm cằm cô, tay còn lại ôm eo cô: “Hiện tại em làm việc tốt như vậy, sao anh nỡ đánh em tàn phế chứ? Hơn nữa anh không bao giờ đánh phụ nữ.”

Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng nhưng lửa giận trong mắt lại ngày càng lớn.

Trái tim cô đau nhói giống như bị kim đâm vào, nó khó chịu đến nỗi khiến cô không thở nổi: “Đừng quên chúng ta là mối quan hệ hợp tác, em không phải là con rối của anh!”

Tại sao anh luôn có thể giày vò cô một cách không kiêng nể? Tại sao anh luôn có thể quét sạch tình cảm tốt đẹp trong lòng cô khi cô có thiện cảm với anh. Cô vốn cho rằng khoảng thời gian này mối quan hệ của họ đã được cải thiện rất nhiều, nhưng bây giờ xem ra là cô đã nghĩ nhiều rồi.

Cô khẽ mở miệng, nhưng lời còn chưa nói ra đã bị anh chặn lại, hai mắt cô mở lớn vì kinh ngạc, còn Đoạn Kim Thần nhân lúc cô mở miệng liền đưa lưỡi vào miệng cô rồi tùy ý hút lấy hương thơm trong miệng cô.

Sau một lúc thất thần, Đường Hoan định thần lại và không ngừng giãy giụa, cô đưa tay lên trước ngực anh muốn đẩy anh ra.

Anh muốn làm gì? Lẽ nào anh....bởi vì nghĩ đến khả năng đó, trái tim cô không ngừng run lên, trong mắt lóe lên tia hoảng loạn, cô càng giãy giụa ác liệt hơn.

Đoạn Kim Thần dường như nhìn thấy nỗi sợ hãi trong lòng cô, anh cười khẩy: “Thân là vợ, lấy lòng chồng là trách nhiệm của em, em không có quyền từ chối.”

Cô cảm thấy bị sỉ nhục, móng tay cắm sâu vào da thịt cô, sự hận thù dâng lên từ tận đáy lòng.

Tại sao anh luôn xúc phạm cô như vậy? Cô vốn cho rằng giữa bọn họ ít nhẫn vẫn có một chút dịu dàng, nhưng cô thực sự đã sai, sai một cách ngoạn mục.

Khi Đoạn Kim Thần muốn kéo khóa sau lưng cô, cô vội vàng ngăn lại: “Đừng, đừng ép em...”

Cô thực sự không muốn quan hệ với anh một cách miễn cưỡng như thế này, như vậy chỉ khiến cô càng thêm hận anh mà thôi.

Đoạn Kim Thần nhìn vẻ mặt hoảng hốt của cô như đang xem một vở kịch hay, khóe miệng anh nhếch lên: “Không do em quyết định!”

Nói anh anh liền bế Đường Hoan đi vào phòng, hai chân cô trống rỗng, cô theo phản xạ kêu lên một tiếng, cô quay đầu lại nhìn thì ngày càng gần chiếc giường lớn, cô càng giãy giụa mạnh hơn: “Đoạn Kim Thần, đừng khiến em phải hận anh!”

Trái tim Đoạn Kim Thần giống như bị đâm một nhát dao, đau đến nỗi khiến anh như ngừng thở: “Vậy thì sao, dù sao em sống là người của anh, chết là ma của anh!”

“.....”

Trái tim cô đau đớn, quả nhiên, người không thể bước vào trái tim anh đều không đáng một xu.

Cô đột nhiên bị ném mạnh xuống, cơ thể cô ngã xuống chiếc giường mềm mại, bởi vì có lực đàn hồi, nên người cô nảy lên hai lần.

Cô hoa mắt chóng mắt, khi cô định thần lại và ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy đôi mắt tràn đầy dục vọng của người đàn ông, còn anh đang cởi bỏ bộ đồ có giá trị trên người mình.

Cổ họng của Đường Hoan giống như bị thứ gì đó chặn lại, trái tim cô đập thình thịch, người phát sinh quan hệ với cô chỉ có Đoạn Kim Thần, cô biết cho dù mình có muốn hay không, chỉ cần anh muốn, cô đều không thể tránh khỏi chuyện này.

Ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu lên giường, khiến cơ thể đầy đặn của người trên giường càng trở nên có kích thích.

Đoạn Kim Thần nở một nụ cười xấu xa, anh tao nhã tiến lại gần cô, hơi thở lạnh lẽo phả vào mặt cô, giọng nói lạnh lùng khiến cơ thể cô run lên: “Bây giờ, đã đến lúc thực hiện nhiệm vụ tình nhân của em rồi.”

Cô theo bản năng lùi ra sau, khuôn mặt cô trở nên tái nhợt dưới ánh trăng.

Cô không hiểu, rõ ràng cô không làm gì cả, tại sao anh lại ép cô như vậy?

Cô vô thức lắc đầu, nhớ tới những tư thế nhục nhã đó, đôi mắt xinh đẹp của cô hằn lên những tia máu đỏ: “Đừng ép em, Đoạn Kim Thần....”

Lúc này., trên người Đoạn Kim Thần toát ra một hơi thở tà mị xấu xa, anh nhìn cô chằm chằm như nhìn con mồi: “Chúng ta còn chuyện gì chưa từng làm sao? Em giả bộ gì chứ?”

Giọng điệu mỉa mai của anh giống như một lưỡi dao sắc bén đâm vào trái tim cô, cô kìm nén sự đau đớn trong lòng, khi bị ép vào một góc, đôi môi xinh đẹp của cô cũng bị chặn lại.

Hai tay cô chạm vào ngực anh, Đường Hoan muốn hét lên, nhưng khi cô vừa mở miệng, đầu lưỡi của anh đã luồn vào trong.

Cảm giác ngọt ngào trong miệng càng tăng thêm dục vọng trong cơ thể anh, hương thơm xộc vào mũi anh khiến huyết dịch trong người anh không ngừng gào thét, xúc cảm mềm mại từ lòng bàn tay truyền đến khiến anh không nỡ rời tay.

“Đoạn Kim Thần....buông ra....” Đường Hoan hét lên, cô dùng hết sức lực đẩy anh ra nhưng người đàn ông không hề nhúc nhích, cơ thể cô dần dần có sự phản ứng dưới sự đụng chạm của Đoạn Kim Thần, cô cố gắng đè nén dục vọng của cơ thể, hai tay cô sống chết chống lên ngực anh và nghiến răng nói: “Cút ra, đừng động vào em!”

“Vậy ai có thể chạm vào em? Đoạn Lâm Phong hay là Giang Chi Thịnh? Hả?” Trong tâm trí anh hiện lên hình ảnh Đường Hoan ở cùng với Giang Chi Thịnh và cả Đoạn Lâm Phong, lửa giận trong lòng mạnh mẽ chiếm lấy lý trí của anh.

Trái tim cô đau nhói, cô tức giận nói: “Em nói rồi em không có! Anh nói chuyện có thể tôn trọng người khác một chút không hả?”

Tại sao anh luôn không tin lời cô nói? Đã lâu như vậy rồi, cho dù cô có giải thích thế nào anh cũng không tin.

“Em xứng đáng để anh tôn trọng sao?” Đoạn Kim Thần cười khẩy, lời nói ra lại càng lạnh lùng hơn: “Em liếc mắt đưa tình với người đàn ông khác ở trước mặt anh, em tưởng anh mù sao? Nhưng nếu như em thực sự thích mấy người đó, vậy đợi anh chơi chán rồi em có thể đi tìm anh ta.”

Lời nói của anh giống như một lưỡi dao sắc bén đâm vào trái tim cô khiến nó máu tươi đầm đìa, sự đau đớn dần biến thành sự tức giận, cô tiện tay với lấy chiếc gối trên giường ném lên người anh: “Đoạn Kim Thần, đồ khốn kiếp!”

Sắc mặt Đoạn Kim Thần đột nhiên thay đổi, anh nghiêng đầu sang một bên, chiếc gối lướt qua người anh và rơi xuống cuối giường, cuối cùng rơi xuống đất.

Nhìn vẻ mặt ngoan cường của Đường Hoan, lửa giận trong mắt Đoạn Kim Thần càng đậm hơn, bàn tay nắm cằm cô không ngừng siết lại: “Ngày càng to gan rồi nhỉ, chỉ là đã lâu như vậy rồi, em vẫn không ngoan ngoãn được chút nào.”

Cô hoàn toàn không biết hành động của mình đã chọc giận Đoạn Kim Thần một cách triệt để, khi cô nhận ra vẻ mặt anh đã thay đổi, Đường Hoan mới cảm thấy sợ hãi: “Anh muốn làm gì? Đừng lại đây?”

Trái tim cô không ngừng run lên, thấy hơi thở lạnh lẽo của người đàn ông ngày càng gần, trái tim cô căng như dây đàn.

“Anh....a....” Cô còn chưa nói xong đã bị một lực mạnh đè xuống, người đàn ông ngả người xuống đè lên người cô.

Anh không cho Đường Hoan bất kỳ cơ hội phản kháng nào, bàn tay to lớn xé “Xoạc” một tiếng, tiếng quần áo xé rách trở nên đặc biệt rõ ràng trong màn đêm tĩnh lặng.

Cảm thấy trước ngực chợt lạnh, trong mắt Đường Hoan lóe lên vẻ hoảng sợ, cô không ngừng lắc đầu: “Đừng...Đoạn Kim Thần....em cầu xin anh, đừng chạm vào em, tha cho em đi....”

“Tha cho em để em liếc mắt đưa tình với người đàn ông khác sao?” Đoạn Kim Thần nhướn mày trái, cơ thể cường tráng của anh áp chặt vào lồng ngực mềm mại của cô, đôi mắt sâu thẳm phát ra những tia sáng sắc bén: “Anh nghĩ em vẫn không hiểu rõ mối quan hệ hiện tại của chúng ta, em là người phụ nữ của anh, em cho rằng mối quan hệ của chúng ta sẽ kết thúc dễ dàng như vậy sao?”

“Bây giờ việc em cần làm là làm vừa lòng anh, anh rất hài lòng với cơ thể của em.” Bàn tay to lớn của anh không ngừng vuốt ve trên cơ thể cô một cách không kiêng nể, xúc cảm mềm mại khiến anh không nỡ rời tay.

“Anh như vậy cảm thấy có ý nghĩa sao? Em không tự nguyện thì làm sao có thể thỏa mãn được.” Cô không ngừng vặn vẹo người và nhìn anh với đôi mắt đỏ ngầu.

“Có thỏa mãn hay không tùy thuộc vào anh!” Nói xong anh không cho cô cơ hội nói nữa mà cúi đầu xuống hôn lên môi cô, tay kia từ đùi cô luồn vào trong.

“Ưm...anh....anh buông em ra!”

Đường Hoan không ngừng giãy dụa và vặn vẹo cơ thể, nhưng Đoạn Kim Thần mặc kệ, sau khi rời khỏi mô cô, anh lại hôn lên xương quai xanh quyến rũ của cô.

Bàn tay to lớn kéo áo lót trên người cô xuống, nhũ hoa xinh đẹp hiện ta trước mắt khiến đôi đồng tử của anh có rút lại, anh không khỏi thốt lên: “Thật đẹp....”

Giọng nói của anh có chút khàn khàn vì dục vọng, đôi môi mỏng gợi cảm của anh hôn lên sự mềm mại của cô, sau đó phát ra một tiếng thỏa mãn.

Thân thể này luôn mê hoặc anh, từ khi có quan hệ với cô, anh nhận ra khả năng khống chế của anh ngày càng kém.

Anh nhỡ rõ lần đầu tiên khi anh có được cô, sự hòa quyện giữa tâm hồn và thể xác đó đã mang đến cho anh một sự thỏa mãn đến cực điểm.

“Không....” Cô cảm nhận được phần dưới của anh cương lên, trong mắt cô lấp lánh nước, cô sợ hãi cơn ác mộng kia sẽ lại xảy ra một lần nữa, nhưng đáng tiếc sự giãy dụa của cô không có tác dụng, vởi vì cơ thể cô cũng đã trở nên mềm nhũn.

Dưới lòng bàn tay của Đoạn Kim Thần, cơ thể Đường Hoan không kìm được mà lại gần anh, nhưng nội tâm cô lại tư chối sự đụng chạm của anh.

“Còn nói không muốn, em xem cơ thể của em đáng sợ đến mức nào.” Đôi môi mỏng của anh cong lên thành một vòng cung tuyệt đẹp, bàn tay to lớn của anh tùy ý dạo chơi trên cơ thể cô.