Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 171: Giày vò



Những nụ hôn nóng bỏng rơi xuống người cô, Đường Hoan lo lắng vặn vẹo cơ thể: “Đừng....”

Cô thực sự không muốn có bất kỳ quan hệ gì với anh, như vậy chỉ khiến cô càng thêm ghét sự bất lực của bản thân mà thôi.

“Đoạn Lâm Phong đã chạm vào em chưa?” Anh nhìn cô với đôi mắt tràn đầy dục vọng, chỉ cần nghĩ đến việc cô phát sinh quan hệ với người đàn ông khác, anh liền không khống chế được lửa giận của mình.

Cơ thể Đường Hoan lập tức đông cứng lại, trong lòng dâng lên một sự thê lương, rốt cuộc anh coi cô là loại người gì?

Thôi bỏ đi, chuyện đến nước này còn gì đáng để quan tâm nữa? Bạn càng quan tâm, điều đó chỉ khiến bản thân càng thêm thảm hại mà thôi.

“Em phát sinh quan hệ với anh ta thì sao? Khi chưa quen biết anh, ngày nào em cũng ở bên anh ta.”

Nếu hạ thấp bản thân như vậy có thể khiến anh buông tay cô, vậy thì chẳng sao cả, như vậy cũng đáng.

Lửa giận trong lòng anh ngày càng lớn, trong mắt cuộn trào từng cơn giông bão, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Câm miệng!”

Nếu như Đoạn Lâm Phong ở trước mặt anh, anh nhất định sẽ chặt anh ta thành tám mảnh: “Nếu như em đã muốn đàn ông như vậy, vậy anh sẽ thỏa mãn em!”

Lý trí của anh không biết từ lúc nào đã bị sự ghen tuông vô danh chiếm giữ, anh càng lại gần cô, đòn tấn công ở dưới càng mạnh.

“Đừng....” Đường Hoan đau đớn nói, sắc mặt cô tái ngợt, bàn tay đang đẩy ngực anh chuyển thành túm chặt, móng tay sắc bén tạo thành những vết cắt trên làn da rắn chắc của người đàn ông, nhưng anh không hề cảm thấy đau, ngược lại còn tăng tốc chuyển động dưới cơ thể.

Nhìn người phụ nữ đau đớn ở dưới thân, giọng nói trầm thấp của Đoạn Kim Thần vang lên: “Thấy thế nào? Có phải rất thích không?”

Đường Hoan đau đớn không nói nên lời, nỗi đau đớn trong lòng ngày càng sâu sắc hơn.

Nhìn dáng vẻ cắn răng không chịu nói của Đường Hoan, Đoạn Kim Thần cố ý tăng thêm sức dưới hạ thân: “Không phải em rất thích sao? Kêu lên đi!”

Anh vừa dứt lời, liền đổi tư thế khác, cuối cùng Đường Hoan không thể chịu nổi nữa, cô hét lên, đồng thời nước mắt cũng rơi xuống.

Khoái cảm truyền đến từ cơ thể mạnh mẽ ăn mòn tâm trí cô, hai tay cô yếu ớt ôm lấy cổ người đàn ông, cơ thể cô không tự chủ được mà nghênh đón anh.

“Đoạn Kim Thần....dừng lại....” Cô thực sự không chịu nổi nữa, bây giờ cơ thể cô như bị lửa thiêu đốt, cô chỉ muốn dính sát vào người anh.

Đòn tấn công trên cơ thể mỗi lúc một mạnh hơn, cô không biết rốt cuộc Đoạn Kim Thần kết thúc từ khi nào, chỉ biết khi cô tỉnh lại, người đàn ông vẫn ở trên người cô.

Ngày hôm sau, ánh nắng dịu dàng tràn vào phòng qua cửa sổ kính trong suốt, Đường Hoan nhắm mắt nằm trên ga trải giường màu trắng, lúc này cô đang ngủ rất yên bình. Trong lúc cô đang ngủ mơ màng, hình như nghe thấy Đoạn Kim Thần gọi điện thoại cho người khác, cô khẽ cau mày, cô còn tưởng rằng bây giờ là sáu bảy giờ sáng, cô định đổi một tư thế ngủ khác, nhưng cơn đau nhức trên người khiến cô phải hít một hơi thật sâu.

Cơn đau trên người khiến cô nhớ đến cảnh tượng đêm qua.

Đoạn Kim Thần không ngừng chiếm lấy cô như một con thú dữ mất hết lý trí.

Suy nghĩ trong đầu cô rất rõ ràng, nhưng cô vẫn nhắm mắt, giống như việc đó sẽ khiến cô có thể quên hết mọi chuyện đêm qua, cô cho rằng giả vờ ngủ như vậy có thể che mắt được người đàn ông.

Nhưng khi cô thở gấp, người đàn ông đã biết là cô đã tỉnh.

Nghe thấy có tiếng bước chân, trái tim cô khẽ thắt lại, cô tiếp tục giả vờ ngủ và không có phản ứng gì.

Cho đến khi giường trũng xuống, sau đó một luồng khí lạnh tràn vào, eo cô bị một bàn tay to đè lên, hơi thở quen thuộc của người đàn ông ập đến khiến cả người cô cứng đờ.

Trước khi cô kịp phản ứng, giọng nói quen thuộc của người đàn ông đã vang lên: “Còn giả vờ ngủ sao?”

Nói rồi anh cố ý đặt tay lên lồng ngực mềm mại của cô, cơ thể cô cứng đờ, cô hất tay anh ra: “Em thực sự rất mệt, đừng chạm vào em!”

Cô đã kiệt sức rồi, tại sao tinh lực của anh lại tốt như vậy?

Cảm nhận được sự thay đổi trên cơ thể người đàn ông, Đường Hoan không dám động đậy nữa.

Trong mắt người đàn ông hiện lên một tia đùa cợt, anh cố ý chạm vào chỗ mẫn cảm của cô: “Vậy em đừng nhúc nhích nữa.”

“Đủ rồi! Đoạn Kim Thần, anh muốn thế nào?” Đường Hoan nghiến răng nói, lửa giận không ngừng dâng lên từ tận đáy lòng cô.

Đêm qua anh hành hạ cô bằng nhiều tư thế nhục nhã như vậy vẫn chưa đủ sao? Bây giờ vẫn không chịu tha cho cô ư?

“Anh đã nói em phải nhớ kỹ thân phân của mình, lần sau đừng để anh phát hiện em thân thiết với người đàn ông khác, nếu không hình phạt sẽ không đơn giản như vậy đâu.” Giọng nói khàn khàn của Đoạn Kim Thần vang lên, ánh mắt nhìn cô hơi tối lại.

Xúc cảm mềm mại truyền đến từ lòng bàn tay khiến dục vọng khó khăn lắm mới lắng xuống của anh lại dâng lên, anh không cho Đường Hoan bất kỳ cơ hội nào mà trực tiếp tiến tới.

“A....” Cơn đau đột ngột khiến mặt Đường Hoan cắt không còn một giọt máu, đôi lông mày xinh đẹp cau lại.

“Nhớ những gì anh nói không?” Một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai, Đường Hoan cắn chặt môi chịu đựng sự va chạm không thương tiếc của anh.

Không đợi câu trả lời của cô, Đoạn Kim Thần cố ý tăng thêm lực đạo, Đường Hoan đau đến nỗi vẻ mặt lạnh toát, cô không chịu được mà mở miệng: “Em...biết rồi....”

Nghe được câu trả lời hài lòng, Đoạn Kim Thần mới nhẹ nhàng lại, anh giải phóng cơ thể, lực tác động trên người cũng giảm bớt, lúc này Đường Hoan mới cảm thấy mình đã sống lại.

Anh đưa tay vén những sợi tóc rối trên mặt cô: “Hôm nay em không cần đến công ty, hãy nghỉ ngơi thât tốt.”

Giọng nói lạnh lùng mang theo một ngữ khí không thể phản bác.

Đường Hoan nhướn mày nhìn anh, giọng điệu mang theo chút tức giận: “Em muốn đến công ty làm việc!”

Cho dù bây giờ cô đau đến chân tay rã rời, nhưng cô không muốn mình yếu đuối trước mặt người khác như vậy, và càng không muốn khiến người ta nghĩ khác về mình.

“Em cho rằng mình có tư cách nói không sao?” Hơi thở ấm áp phả vào mặt Đường Hoan khiến toàn thân cô nổi da gà: “Nếu như em cảm thấy bản thân dồi dào năng lượng như vây, vậy anh cũng không ngại làm một lần nữa đâu.”

Nói rồi anh chuyển động, khiến Đường Hoan sợ thót tim: “Anh....em sẽ ở nhà nghỉ ngơi!”

Âm thanh phát ra từ kẽ răng, ánh mắt nhìn anh như muốn phát ra lửa

Cô không biết rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh giày vò cô như thế này rồi lại không cho cô đến công ty, anh đang cố tình sao?

“Ngoan.” Nhìn dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của cô, lần đầu tiên anh lại cảm thấy đáng yêu, khóe môi anh cong lên thành một vòng cung tuyệt đẹp, anh vươn tay xoa đầu cô, sau đó xoay người rời khỏi giường.

Đường Hoan nằm trên giường như một cái xác, nghe thấy tiếng nước từ phòng tắm vọng ra, cô nhìn lên trần nhà với đôi mắt vô hồn.

Không lâu sau trong không khí phảng phất mùi sữa tắm, còn người đàn ông đang thay quần áo.

Bờ ngực rắn chắc của người đàn ông lộ ra, cơ bụng tám múi hoàn mỹ khiến Đường Hoan đỏ bừng hai tai, nghĩ đến trận điên cuồng đêm qua, cô ép bản thân quay đi không nhìn anh nữa.

Đột nhiên bên tai cô vang lên một tiếng cười trầm thấp, âm thanh đó vô cùng chói tai: “Hãy chịu khó nghỉ ngơi đi.”

Trong giọng nói của anh mang theo một chút dịu dàng khó mà nhận ra, nhưng vẫn bị Đường Hoan tóm được, cô sững sờ quay đầu lại, nhưng chỉ nhìn thấy thân ảnh cao lớn biến mất ở cửa.

Cho đến khi cánh cửa đóng lại cách ly tầm mắt của cô.

Đường Hoan, rốt cuộc mày đang nghĩ gì vậy, lẽ nào mày đã quên tối qua anh đã đối xử với mày như thế nào sao? Sao mày có thể rung động với anh được?

Cô trở mình, cơn đau nhức trên người khiến cô thầm trách móc và chửi rủa Đoạn Kim Thần một trận, sau đó cô mới thỏa mãn nhắm mắt lại đi ngủ.

Cô ngủ một mạch đến buổi chiều, khi tỉnh lại cô mới nhận ra đã ba giờ rồi.

Cô vừa mở mắt ra đã thấy chiếc đèn chùm pha lê quen thuộc, cô cau mày ngồi dậy, lúc này mới thấy cơn đau nhức trên người đã dịu đi rất nhiều.

Cô đứng dậy đi vào phòng tắm tắm rửa, cảm giác nhớp nháp trên người lúc này mới biến mất, cả người vô cùng sảng khoái.

Khi cô đi xuống lầu liền nhìn thấy dì Đồng đang bận rộn trong phòng khách, bụng cô giờ đã đói đến mức réo ầm lên, cả ngày hôm nay cô chưa ăn gì.

“Dì Đồng, trong bếp còn đồ ăn không?” Cô nói với dì Đồng đang bận rộn ở phòng khách và đi về phía phòng bếp.

Dì Đồng dừng tay và đi theo sau lưng cô: “Phu nhân, cô tỉnh rồi à? Trong bếp vẫn còn đồ ăn cho cô, khi cậu chủ đi đã dặn tôi hâm nóng đồ ăn cho cô, bất cứ khi nào cô dậy đều có thể ăn, cô ra phòng ăn ngồi trước đi, tôi sẽ bưng ra ngay.”

“Phu nhân, thấy cô và cậu chủ làm lành như trước, tôi yên tâm rồi, cô không biết trong khoảng thời gian này hai người luôn căng thằng tôi đã lo lắng như thế nào đâu.” Dì Đồng vừa bê đồ ăn từ trong bếp ra vừa cười nói.

Tối qua khi Đoạn Kim Thần về nhà, vẻ mặt không có gì khác thường, nhưng hôm nay lúc rời đi, trên mặt tràn đầy gió xuân, anh còn đặc biệt dặn dò dì hâm nóng đồ ăn để cô khi cô dậy có thể ăn luôn

Theo dì thấy, hai người họ làm lành như trước rồi, nhưng không biết tối qua Đường Hoan đã xảy ra chuyện gì.

“Bây giờ thì tốt rồi, vợ chồng mà, làm gì có thù hận qua đêm chứ, cô và cậu chủ giờ đã là vợ chồng, hai người nên khoan dung với nhau. Tính tình của cậu chủ có chút lạnh lùng, nhưng ở lâu rồi cô sẽ nhận ra thực ra con người cậu ấy rất rốt, tôi chưa từng thấy cậu ấy quan tâm ai như vậy.”

Nghe dì nói như vậy, rồi nhìn đồ ăn trên bàn, cô lập tức không muốn ăn nữa, cô cụp mắt xuống che đi cảm xúc trong mắt, cô cầm đũa lên nhưng một lúc lâu không nhúc nhích.

Dì Đồng thấy vậy, nụ cười lập tức cứng lại: “Sao vậy? Phu nhân, thức ăn không hợp khẩu vị của cô sao?”

“Không phải.” Đường Hoan lắc đầu và khẽ nói: “Dì bận việc trước đi.”

Nhìn dáng vẻ đầy tâm sự của Đường Hoan, dì Đồng khẽ cau mày, dì mở miệng muốn hỏi nhưng lại sợ nói sai gì đó, khi nhìn dáng vẻ không muốn nói chuyện của cô, cuối cùng dì không nói gì mà rời khỏi phòng ăn.

Sau khi dì Đồng đi khỏi, Đường Hoan ăn vài miếng rồi không muốn ăn nữa, cô đứng dậy và đi về phòng.

Vừa bước vào phòng cô liền nhớ đến những tư thế nhục nhã mà Đoạn Kim Thần đã dùng, hai tay buông thõng bên hông khẽ siết chặt lại, cuối cùng cô đổi hướng đi vào phòng sách.

Ngày hôm sau, Đường Hoan vẫn đến công ty như thường lệ, dù có bị thương gì đi nữa cô cũng không thể vì nó mà dừng làm việc, hiện tại việc duy nhất cô có thể làm là tiếp tục đi về phía trước.