Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 176: Hôn mê



Chết tiệt! Là anh bất cẩn rồi.

Anh sớm biết thân thể cô không chịu đựng nổi, nhưng anh còn hết lần này đến lần khác chiếm hữu cô để thỏa mãn dục vọng tận sâu trong trái tim anh.

“Cậu chủ, đều là tôi không tốt, hôm qua tôi nên ở bên cạnh phu nhân….”

“Không trách dì.” Dì Đồng còn chưa nói xong đã bị Đoạn Kim Thần ngắt lời: “Dì ra ngoài làm việc trước đi, dì hãy chuẩn bị chút đồ bổ để phu nhân bồi bổ cơ thể.”

Đoạn Kim Thần cũng không buồn ngẩng đầu lên mà chỉ nhẹ nhàng dặn dò, đôi mắt nhìn Đường Hoan đang nằm trên giường không rời một phút.

Dì Đồng đáp lại một tiếng rồi gọi những người làm cùng lui xuống.

Anh đưa tay đỡ Đường Hoan dậy, thấy mồ hôi trên mặt cô liền lấy khăn giấy ra nhẹ nhàng lau sạch, sau đó đích thân đút thuốc cho cô uống.

“Khụ...khụ.” Vị đắng của thuốc xộc vào đầu lưỡi, Đường Hoan cau mày, miệng cô hơi hé ra, canh thuốc theo đó từ từ chảy vào miệng, làm cô ho hắng lên một cơn.

Nhìn sắc mặt cô đỏ dần, Đoạn Kim Thần nhanh chóng đặt bát thuốc sang một bên rồi nhẹ nhàng vỗ lưng cô.

Đến nửa đêm, Đường Hoan đang ngủ say đột nhiên nói mơ vài tiếng rất bé: “Tại sao không tin em, tại sao...lạnh...”

Đột nhiên giọng nói của cô thay đổi, cơ thể cũng vô thức co rúm lại, hai lớp chăn đắp lên người dường như không hề có tác dụng gì với cô.

“Hoan Hoan….” Đoạn Kim Thần nghe thấy tiếng của cô lập tức đi đến rồi ôm lấy cơ thể cô.

Cơ thể vốn dĩ đang run cầm cập của cô bỗng nhiên như tìm thấy nguồn suởi ấm áp, cô dính cả cơ thể lên người Đoạn Kim Thần, đôi tay nóng bỏng ôm lấy anh không chịu buông, mặt còn chà nhẹ trên ngực anh.

Anh bị động tác như trẻ con này của cô làm cho khóe miệng nhếch lên, đôi mắt lộ ra nét dịu dàng.

Một đêm không ngủ, bệnh tình của Đường Hoan cuối cùng cũng thuyên giảm nhờ sự điều trị của bác sĩ, các triệu chứng nóng lạnh thất thường cũng đã khỏi hẳn.

Hai ngày này, cô luôn trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi mà cô đã gầy đi rất nhiều.

Rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào, anh lại quan tâm cô như vậy, nhìn thấy cô ở bên người đàn ông khác, tại sao anh lại cảm thấy tức giận như vậy, lẽ nào thật sự chỉ vì khát vọng chiếm hữu của bản thân thôi sao? Hay là tình cảm mà anh luôn không dám đối mặt?

Hai ngày nay vì cô bị bệnh, anh cũng không đến công ty, trừ khi có việc rất cấp thiết, anh mới bảo trợ lý đem công việc đến đây xử lý. Ánh nắng buổi sớm xuyên qua cửa sổ chiếu lên sàn nhà, đôi mắt Đường Hoan vốn nhắm chặt chợt mở to ra, sự mờ nhòe của khóe mắt dần dần trở nên rõ nét hơn.

Con ngươi đảo một vòng qua lại, sau khi phát hiện ra khung cảnh quen thuộc, cô giống như đột nhiên nhớ ra gì đó, cô ngồi bật dậy từ trên giường, tim đập “Thình thịch...thình thịch.”

Đôi tay rắn chắc của Đoạn Kim Thần đỡ lấy eo cô, phần thân trên lộ ra đường cơ rắn chắc của một người đàn ông hoàn hảo, cơ thể Đường Hoan cứng lại, cảnh tượng hai ngày nay cứ lúc ẩn lúc hiện trong đầu cô.

Trong ấn tượng của cô, Đoạn Kim Thần hình như luôn ở bên cạnh trông chừng cô, mỗi buổi tối đều ôm cô vào giấc ngủ như này, có lúc thậm chí có thể nghe thấy tiếng nói dịu dàng của người đàn ông đó.

Đầu giường xếp đầy văn kiện, trước giờ cô chưa từng thấy sự dịu dàng mà Đoạn Kim Thần thể hiện trong hai ngày nay, lúc trước cho dù cô bị ốm, anh cũng chỉ đứng một bên nhìn, không hề đút thuốc cho cô giống như hôm nay, sự dịu dàng đó, làm cô không có cách nào từ chối.

Cô tham lam tận hưởng thời khắc yên bình hiếm hoi lúc này, cô không biết sau khi cô tỉnh lại sự dịu dàng đó có còn tồn tại hay không, vì thế bây giờ cô chỉ đành nắm lấy nó thật chặt.

Ngón tay nhẹ nhàng sờ cặp mày đang nhíu chặt vào của anh, cặp mày vốn nhíu chặt của Đoạn Kim Thần không ngờ lại từ từ thả lỏng.

Thắt lưng cô khẽ bị siết chặt, hơi thở đặc biệt của người đàn ông ập tới, trong lòng Đường Hoan sửng sốt, cô ngước mắt lên, liền chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của người đàn ông.

Chạm phải ánh mắt sâu lạnh như hồ băng của anh, Đường Hoan dường như trong phút chốc đã bị hút mất hồn, sau khi ngây ra một lúc cô mới định thần lại, cô vùng vẫy muốn rời khỏi vòng tay của anh.

“Vừa tỉnh lại đã muốn đẩy anh ra rồi, mấy ngày nay em cứ ôm anh không chịu buông”. Giọng nói giễu cợt của anh vang lên, còn kèm theo một nụ cười.

“Anh….tránh xa em ra một chút.”

Cảm giác được người đàn ông càng tiến càng gần, hai tay Đường Hoan áp trên ngực anh, độ ấm truyền đến bàn tay làm cô nhanh chóng thu tay lại.

Bàn tay to lớn của anh chạm vào làn da mềm mại của cô, anh bỗng nhiên nảy ra ý nghĩ muốn trêu chọc cô: “Tại sao lại phải tránh xa em ra một chút, anh tưởng em thích cái ôm của anh.”

Sắc mặt Đường Hoan lập tức thay đổi, cô lăn một phát đến tận góc giường, chiếc giường to 2m8 trong phút chốc kéo dài khoảng cách giữa hai người.

“Sợ rồi sao?” Đoạn Kim Thần nhịn cười, nhìn dáng vẻ phòng bị trên khuôn mặt Đường Hoan, trong lòng anh cảm thấy có chút bất lực.

Cho dù bây giờ anh thật sự rất muốn, nhưng cũng không thể không để tâm đến tình trạng sức khỏe của cô mà muốn cô được.

Nói ra thì cũng lạ, rõ ràng giường to như vậy, nhưng anh vừa đưa tay ra đã dễ dàng bắt lấy Đường Hoan ở góc giường, anh dùng lực vừa kéo đã đưa cô trở lại vòng tay anh một lần nữa: “Yên tâm, anh vẫn chưa thèm khát đến mức độ đó đâu”.

Trong giọng nói của anh mang theo một chút quan tâm khó có thể phát hiện ra, trên mặt Đường Hoan thoáng qua một chút ngượng ngùng.

Anh hôn lên trán cô, giọng nói trầm ấm của người đàn ông vang lên: “Mau đi rửa mặt đi, em đã nằm trên giường ba ngày rồi, dì Đồng có nấu cháo, anh bảo dì ấy bưng lên cho em.”

Anh không nhắc đến cháo còn tốt, nói xong Đường Hoan liền cảm thấy đói, mấy ngày nay cô gần như chẳng ăn gì, toàn dựa vào truyền dịch dinh dưỡng để chống đỡ.

Hiếm lắm được một lần cô nghe lời không cãi lại anh, sau khi ra khỏi vòng tay anh, cô liền đi vào nhà tắm rửa mặt đánh răng.

Có lẽ do cô không lỡ lòng phá vỡ sự ấm áp hiếm có này.

Sau khi ăn sáng xong, Đoạn Kim Thần liền đến công ty, còn Đường Hoan thì ở nhà nghỉ ngơi, mặc dù cô đã hạ sốt, nhưng mà cảm giác đau nhức trên cơ thể kia vẫn còn nên có chút yếu ớt.

Ánh nắng ấm áp chiếu lên người cô, Đường Hoan đang nằm trên ghế dài tắm nắng.

Cơn gió nhẹ thổi đến, cô hít một hơi thật sâu, không khí trong lành thổi tới đem theo hương hoa làm cho tâm trạng luôn phiền muộn của cô trong phút chốc được giải tỏa.

Cô cầm cốc trà chanh mật ong trên bàn và uống một ngụm, khi cô vừa bỏ xuống, điện thoại trên bàn rung lên, thấy người gọi đến là La Vưu Phi.

Trong mắt có chút bất ngờ, cô không do dự mà nghe điện thoại: “Alo, Vưu Phi….được, lát nữa gặp.”

Sau khi tắt máy, Đường Hoan liền về phòng thay quần áo ra ngoài, cô hẹn gặp La Vưu Phi ở chỗ cũ.

“Vưu Phi...Vưu Phi”, cô gọi mấy tiếng cũng không thấy La Vưu Phi hoàn hồn, cuối cùng Đường Hoan phải lắc nhẹ vai cô ấy, lúc bấy giờ, cô ấy mới giống như từ giấc mộng tỉnh lại.

Ngẩng đầu lên thấy khuôn mặt tươi cười của Đường Hoan, ánh mắt La Vưu Phi sáng lên, cô nhếch môi nói: “Cậu đến rồi, mình gọi cho cậu Americano mà cậu thích nhất rồi.”

Phản ứng lạnh nhạt của La Vưu Phi làm Đường Hoan ngây ra một lúc, lúc trước La Vưu Phi thấy cô đều cười rất tươi, ánh sáng lóe lên trong mắt cô dần dần tối lại, có điều cô vẫn không nghĩ gì nhiều mà ngồi xuống phía đối diện.

Niềm vui trong lòng cô không hề bởi sự lạnh nhạt của cô ấy mà giảm bớt, bởi vì hai người bọn họ thực sự rất lâu rất lâu rồi chưa gặp nhau: “Vưu Phi, hôm nay hẹn mình ra ngoài có phải có chuyện gì muốn nói với mình không?”

“Không có chuyện gì thì mình không thể hẹn cậu ra ngoài sao?”

Đường Hoan vừa nói xong, giọng nói sắc bén của La Vưu Phi cất lên, giọng điệu đó giống như đang chất vấn cô vậy.

Hai tay cô khẽ nắm lại, nhìn dáng vẻ không giống như trêu đùa của La Vưu Phi, nụ cười trên mặc Đường Hoan dần dần biến mất: “Vưu Phi, cậu sao thế? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”

Không biết có phải do cảm giác của cô sai không, cô cứ cảm thấy La Vưu Phi lần này có chút kỳ lạ, lúc trước bọn họ gặp nhau không có lời gì là không nói, bất kể bao lâu mới gặp một lần, quan hệ của hai người đều không hề có chút xa cách nào, nhưng mà lần gặp này lại ngập tràn mùi thuốc súng.

La Vưu Phi mở miệng định nói gì đó, nhưng lời đến họng lại không nói ra được, vào lúc cô ấy khó lắm mới lấy được dũng khí để nói ra thì điện thoại của Đường Hoan để trên bàn rung lên.

Ánh mắt hai người đồng thời hướng về phía màn hình điện thoại, cái tên Giang Chi Thịnh từ từ hiện rõ trong mắt của hai người.

Đồng tử của La Vưu Phi co lại, tay cầm cốc không ngừng nắm chặt, cô cúi xuống che đi cảm xúc trong mắt, Đường Hoan lén liếc cô ấy một cái rồi nghe điện thoại: “Alo, Đại Thịnh.”

“Hoan Hoan, hôm nay anh đến Đoạn Thị, nghe nhân viên công ty nói em bị ốm, sức khỏe của em thế nào rồi? Có nghiêm trọng không?” Giọng nói quan tâm của Giang Chi Thịnh từ điện thoại truyền ra, mặc dù La Vưu Phi làm ra vẻ không quan tâm, nhưng lại dỏng tai lên để cố nghe rõ toàn bộ lời nói của anh.

Tại sao trong mắt anh ấy chỉ có Đường Hoan? Cô rốt cuộc có gì không bằng cô ấy?

“Em không sao rồi, bây giờ em đang uống cafe với Vưu Phi ở bên ngoài, anh có muốn đến không?” Đường Hoan nhìn La Vưu Phi, cô không hề bỏ lỡ ánh sáng vừa lóe qua trong mắt cô ấy.

Người trong điện thoại trầm ngâm một lúc, giọng nói nhẹ nhàng từ chối của Giang Chi Thịnh truyền tới: “Lần sau đi, bây giờ anh còn có việc phải xử lý.”

Giọng nói của anh không ngừng truyền đến tai La Vưu Phi, làm cho cảm xúc của cô ấy càng tệ, Đường Hoan mím môi một lúc mới mở miệng nói: “Vưu Phi, Đại Thịnh nói lần sau mời chúng ta ăn cơm.”

“Cậu đi ăn với anh ấy được rồi, gọi mình đi làm gì?” Giọng nói của cô ấy đầy kích động, làm Đường Hoan ngây ra một lúc, lúc trước khi bọn họ ở bên nhau chưa từng giống như hôm nay, cho dù thỉnh thoảng có cãi vã, nhưng cảm giác lúc đó và bây giờ không giống nhau.

Có lẽ phát giác ra giọng điệu nói chuyện của mình có chút không đúng, cô ấy ho nhẹ một tiếng, lấy điều này để che đi sự ngượng ngùng của bản thân: “Hoan Hoan, mình không có ý đó, mình chỉ là cảm thấy anh ấy mời cậu đi ăn, mình đi thì không hay lắm, với cả, anh ấy cũng không muốn nhìn thấy mình.”

“Cậu nói gì vậy?” Câu cuối cùng đó, giọng nói của cô ấy rất bé, Đường Hoan nghe không được rõ lắm, nhưng đợi cô hỏi lại một lần nữa, La Vưu Phi lại lắc đầu nhìn ra ngoài cửa sổ không đáp.

Cô mím môi một lúc, ngắm góc nghiêng hoàn mỹ của cô ấy, cô lại một lần nữa lên tiếng: “Vưu Phi, trong lòng cậu có phải có chuyện gì chưa nói với mình?”

“Mình không sao.” Cô ấy chỉ trả lời một câu thờ ơ như vậy, sau đó liền im lặng.

Sự trầm ngâm của cô ấy làm cho Đường Hoan càng chán nản và buồn hơn, mọi loại cảm xúc giao nhau trong đầu cô.

Đường Hoan kìm nén cảm xúc ở trong lòng và cố ý chuyển chủ đề: “Đúng rồi, cậu không phải nói là tìm được công việc mới rồi sao, công việc làm có quen không?”

“Cũng được, mình định qua một đoạn thời gian nữa rồi về công ty giúp bố mình, dù gì ông ấy cũng chỉ có mỗi đứa con gái là mình, chuyện công ty sau này cũng phải giao cho mình.” La Vưu Phi khuấy cafe ở trong cốc và nói với tâm trạng chán nản.