Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 177: Mặt dày



Thực ra cô luôn không muốn kế thừa gia nghiệp của bố, bởi vì cô không thích công việc đó, cô thích tự do làm những việc bản thân mình yêu thích.

Nhưng từ lần trước khi công ty bị Lương Phỉ Phỉ công kích rơi vào khủng hoảng, khi cô trở về, cô lại phát hiện mái tóc của bố không biết từ lúc nào đã bạc đi rất nhiều, cho đến tận lúc đó, cô mới nhận ra bố mình đã già rồi.

“Cậu nghĩ kỹ chưa?” Đường Hoan nhìn thẳng vào cô ấy: “Không phải cậu luôn nói không muốn kế thừa gia nghiệp của bố sao? Tại sao lại thay đổi chủ ý rồi?”

Tuy rằng lúc trước cô luôn cảm thấy cách nghĩ của La Vưu Phi không thực tế, dù gì cô ấy cũng là cô chủ của nhà họ La, bố cô ấy lại chỉ có một đứa con gái là cô ấy, sự nghiệp của bác La sớm muộn cũng sẽ giao vào tay cô ấy.

“Mình vừa nãy không phải đã nói bố mình tuổi tác đã cao rồi sao, hơn nữa, mình cũng không thể lúc nào cũng lông bông mãi được, cậu bây giờ đã là Giám đốc thiết kế của Tập Đoàn Đoạn Thị rồi, mình cũng không thể cứ đứng mãi ở điểm xuất phát được.” La Vưu Phi nóng nảy trả lời, câu cuối cùng nói ra có chút chua xót.

Cô thực sự có chút đố kị Đường Hoan, dựa vào đâu mà cô ấy có thể có được sự yêu thương của Giang Chi Thịnh, cô ấy rõ ràng đã kết hôn rồi, nhưng ánh mắt của anh ấy vẫn luôn ở trên người cô ấy.

Nghĩ đến đây, trong lòng càng thêm đố kị, cô đột nhiên không muốn ngồi với Đường Hoan nữa, cô cầm chiếc túi đứng dậy: “Xin lỗi, hôm nay tâm trạng mình không tốt lắm, mình đi trước đây.”

Nói xong, cô không cho Đường Hoan bất kỳ cơ hội phản ứng nào mà quay người rời đi.

Nhìn bóng lưng của La Vưu Phi, Đường Hoan khẽ cắn môi, ánh sáng trong mắt ngày càng tối lại.

Sự tủi thân bỗng chốc trào lên trong lòng cô, vốn dĩ cô còn muốn kể với La Vưu Phi về những chuyện xảy ra gần đây, nhưng cô chưa kịp nói bất cứ điều gì thì cô ấy đã cứ thế mà bỏ đi rồi.

Sau khi ra khỏi quán café, ánh nắng chói chang khiến mắt cô hơi nheo lại, cô theo bản năng đưa tay lên che ánh nắng.

Không biết vì sao, cô luôn có cảm giác rằng La Vưu Phi càng ngày càng xa cô, trong lòng lại có một loại cảm giác như mất đi người bạn thân đang mạnh mẽ bám lấy cô.

Cô lắc đầu vứt bỏ đi những suy nghĩ trong đầu.

Buổi tối tan làm trở về nhà, khi Đoạn Kim Thần bước vào phòng khách, anh không nhìn thấy hình bóng quen thuộc đâu, anh ném hết túi công văn trong tay cho dì Đồng: “Phu nhân đâu?”

“Phu nhân từ buổi chiều sau khi trở về thì luôn ở trong phòng, bữa tối cũng không ăn.” Dì Đồng vừa nghe liền lập tức mở miệng nói, dì đón lấy túi công văn của anh và đứng sang một bên.

“Buổi chiều cô ấy ra ngoài sao.” Lông mày anh khẽ nhíu lại, đôi môi mỏng nhẹ nhàng nhếch lên: “Cô ấy đi đâu?”

“Hình như là đi gặp cô La, lúc ra ngoài phu nhân vui lắm, nhưng mà khi trở về thì mặt mày ủ rũ, tâm trạng có gì đó không đúng.” Dì Đồng nghĩ đến dáng vẻ buồn bã của Đường Hoan khi cô về nhà lúc chiều và nói lại y như vậy.

“Ừm” Anh đáp lại một tiếng rồi quay người bước lên lầu. Anh đẩy cửa đi vào nhưng không thấy Đường Hoan nằm trên giường, ánh mắt vừa di chuyển liền phát hiện cô đang nằm trên chiếc ghế dài ở ban công, anh tiến đến gần hơn thì mới thấy đôi mày đang cau có của cô.

Hai tay cô ôm lấy đầu gối ngồi trên chiếc ghế dài, cằm đè lên đầu gối, đôi mắt cô vô hồn kèm theo một chút thất vọng, còn có cả sự buồn bã, đến cả việc Đoạn Kim Thần đứng bên cạnh lâu như vậy mà cô cũng không biết.

“Đang nghĩ gì vậy?”

Một giọng nói đột ngột vang lên làm cho cơ thể Đường Hoan run lên, những suy nghĩ bay đến mười vạn tám nghìn dặm bỗng chốc trở về.

Cô hơi ngước lên nhìn Đoạn Kim Thần rồi ngay lập tức thu lại ánh mắt, sự hoảng loạn ban đầu trên khuôn mặt cô đã hồi phục lại vẻ trấn tĩnh: “Không có gì.”

Cô chỉ đáp nhẹ một tiếng rồi đứng dậy đi về phía phòng ngủ.

Bây giờ cô không có quá nhiều sức lực để nghĩ đến những chuyện khác, từ lúc cô gặp La Vưu Phi, tâm trạng của cô luôn rất tệ.

Đoạn Kim Thần đưa tay sờ cằm nhìn theo bóng lưng đầy suy tư của cô, cho đến khi Đường Hoan nằm lên giưòng rồi anh mới tiến vào.

Hiếm khi thấy Đoạn Kim Thần không tính toán với cô mà chuyển sang hướng khác.

Cô nghe thấy tiếng nước từ phòng tắm, ánh mắt quét một vòng nhìn chằm chằm cửa phòng tắm rồi lật người tiếp tục ngủ.

Màn đêm sâu thẳm, những vì sao lấp lánh trên bầu trời, ánh trăng lạnh lẽo bao trùm toàn thành phố, chiếu sáng đường về cho những người chưa về nhà.

Hai ngày sau, Đường Hoan nằm phơi nắng trên bãi biến Bali với dáng vẻ lười biếng và tận hưởng khoảnh khắc bình yên mà đẹp đẽ hiếm có này.

Hai ngày này, Đoạn Kim Thần thấy cô không tập trung vào công việc, buổi tối về nhà thì như người mất hôn, anh liền đưa cô đến đảo Bali thư giãn.

Lúc đó khi Đường Hoan bị Đoạn Kim Thân đưa ra ngoài cô cảm thấy rất kỳ lạ, cô còn cho rằng anh đưa cô đi tham gia bữa tiệc thương nghiệp nào đó, nhưng không ngờ lại đưa cô đến một nơi đẹp như vậy.

Bầu trời ở đây trong xanh, nước biển trong veo, không có chút tạp chất nào, mặt biển phản chiếu hình bóng núi non trùng điệp xung quanh, giống như một bức tranh tuyệt đẹp.

“Nơi này đẹp không?” Phía sau truyền đến một giọng nói trầm thấp, Đoạn Kim Thần đứng phía sau đưa tay ôm cô vào lòng.

“Ừm.” Đường Hoan đắm chìm trong vẻ đẹp phong cảnh nơi đây, cô không từ chối hành động này của Đoan Kim Thần, cũng không đẩy anh ra, mà chỉ đáp nhẹ một tiếng.

Hai ngày này, Đoạn Kim Thần luôn yêu thương chăm sóc cô, quan tâm đến tâm trạng cô, còn cô đắm chìm trong đó, cô không nỡ phá vỡ thời khắc tuyệt đẹp như vậy.

Đoạn Kim Thấn nhếch môi, giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu cô: “Đây là cơ sở thương mại mà anh đầu tư, anh đã cố ý đưa em đến đây để thư giãn.”

Hơi thở đặc biệt của người đàn ông vây lấy cô, trái tim cô vì câu trả lời của anh mà trở nên phức tạp: “Anh cố ý đưa em đến đây để thư giãn sao?”

“Không thì em cảm thấy anh đến đây làm gì, bàn chuyện làm ăn sao?” Giọng nói của Đoạn Kim Thần kèm theo sự yêu chiều khó có thể nhận ra, khiến cô ngây ra một lúc.

Đã rất lâu rồi cô chưa nghe thấy giọng nói yêu chiều như vậy của anh, còn nhớ lần trước là vào lúc cô bị ốm, anh thức đêm không ngủ chăm sóc cô, cảm giác chu đáo dịu dàng đó bây giờ cô vẫn còn nhớ, nhưng sau này xảy ra rất nhiều chuyện, quan hệ của hai người họ luôn cứng nhắc như vậy.

Nhìn anh thật lâu, cuối cùng ánh mắt cô cũng rời đi chỗ khác, nhìn cảnh tượng trời biển đan xen đẹp đẽ đó, hải âu trên bầu trời nhảy múa, mặt nước long lanh khiến cô không còn muốn nghĩ đến những chuyện khác nữa, thời khắc này cô chỉ muốn dừng lại ở trong thế giới của hai người họ.

Cô đứng dậy đi về phía bờ biển, nhận lấy món quà tẩy trần mà gió biển dành cho cô.

Đoạn Kim Thần nhìn thân hình mảnh mai đó rồi từ từ đi theo, anh giống như người bảo vệ ở phía sau âm thầm bảo vệ cô, đôi mắt anh nhìn cô đầy sự dịu dàng.

Trên bờ cát in dấu những bước chân to nhỏ của bọn họ, Đường Hoan hoàn toàn đắm chìm vào cảnh sắc đẹp đẽ nơi đây.

“Đoạn Kim Thần, anh xem, đẹp quá.”

Đường Hoan gọi lớn Đoạn Kim Thần phía sau lưng, tâm trạng của cô vô cùng tốt.

Niềm vui của cô đã lây đến anh khiến khóe miệng anh càng cong lên.

Đường Hoan trút bỏ hết mọi phiền não, cả thể xác lẫn tâm hồn của cô đều hòa nhập vào cảnh đẹp, cùng Đoạn Kim Thần cảm nhận cảm giác gió biển thổi trên mặt, họ cùng nhau bắt cá, cùng nhau làm những việc trước nay chưa từng làm.

Mặt trời chói chang dần chuyển thành ánh hoàng hôn màu đỏ đan xen vào biển, Đoạn Kim Thần từ phía sau ôm thật chặt eo Đường Hoan, cùng cô ngắm nhìn hoàng hôn chìm xuống mặt biển.

“Hoan Hoan?” . truyện teen hay

Đúng vào lúc hai người họ đắm chìm trong cảnh đẹp thì một âm thanh vừa mang sự kinh ngạc, vừa có sự hưng phấn truyền đến, ngay sau đó là một bóng người chạy về phía bọn họ.

Ánh hoàng hôn chiếu lên người đàn ông đó, làm bọn họ nhìn không rõ, cho đến khi người đó tiến lại gần mới nhìn ra là ai.

Trong mắt Đường Hoan hiện lên sự kinh ngạc: “Đại Thịnh? Sao anh lại ở đây?”

“Anh đến đây để bàn chuyện làm ăn, vừa bàn chuyện với khách hàng xong thì ra đây, không ngờ lại gặp em ở đây, em đến đây lúc nào sao không nói với anh một tiếng?”

Giang Chi Thịnh hoàn toàn không để ý đến sắc mặt của Đoạn Kim Thần ở bên cạnh, nói chuyện cứ như không có ai bên cạnh, trong mắt anh ấy dường như chỉ có Đường Hoan.

Cảm nhận cảm xúc của Đoạn Kim Thần có sự thay đổi, Đường Hoan liếc anh một cái sau đó nói: “Thì ra là như vậy, em còn cho rằng anh cũng đặc biệt đến đây để chơi cơ.”

Chuyện đến đảo Bali lần này cô hoàn toàn không biết gì, nếu như nói thông đồng với Giang Chi Thịnh, đó là điều không thể.

“Hoan Hoan, không ngờ lại trùng hợp gặp em ở đây, hay là chúng ta cùng nhau đi, vừa hay có thể làm bạn, anh Đoạn, anh không bận tâm chứ?” Giang Chi Thịnh khẽ cười, nhưng ánh mắt nhìn Đoạn Kim Thần lại mang theo một sự so bì cao thấp.

“Tôi để tâm.” Đoạn Kim Thần lạnh lùng từ chối, anh cố ý dính gần Đường Hoan hơn: “Vợ chồng chúng tôi nghỉ mát không thích người ngoài ở bên cạnh.”

Nói xong anh ôm chặt lấy eo Đường Hoan rồi quay người đi theo hướng ngược lại, sau đó Giang Chi Thịnh cứ bám lấy không thôi và nhanh chóng chặn đường bọn họ: “Anh Đoạn, hai người cứ việc đi dạo, tôi đi theo cũng không ảnh hưởng gì cả, hơn nữa nơi đây lớn như vậy, đường này cũng không phải của mình anh chứ?”

Lời của anh ấy làm Đường Hoan muốn cười, nhưng nhìn sắc mặt tối sầm của Đoạn Kim Thần, cô chỉ có thể nhịn cười mà thôi.

“Giang Chi Thịnh, lẽ nào anh không có chút khả năng quan sát sao?” Giọng nói lạnh lùng ẩn giấu chút bực tức, anh siết chặt lấy tay Đường Hoan.

“Đương nhiên tôi có, tôi và Hoan Hoan là bạn tốt, bạn tốt gặp nhau chào hỏi một tiếng cũng không quá đáng chứ.” Giang Chi Thịnh không hề đặt lời của Đoạn Kim Thành vào tai, ánh mắt dường như đang ở trên người Đường Hoan.

“Đoạn Kim Thần…”

Đường Hoan vốn dĩ định nói để anh ấy theo cũng không sao, nhưng nhìn thấy ánh mắt không vui của Đoạn Kim Thần, cuối cùng cô cũng không nói gì thêm.

Sau đó Giang Chi Thịnh dính lấy bọn họ như kẹo cao su, bất kể họ đi đến đâu, anh ấy đều bắt gặp họ một cách vô cùng trùng hợp, trên thực tế anh ấy đã đi theo họ suốt cả hành trình, còn hết lúc này đến lúc khác bắt chuyện với Đường Hoan, khiến cho sắc mặt của Đoạn Kim Thần càng ngày càng khó coi.

Cho đến buổi tối khi ăn cơm, Giang Chi Thịnh còn mặt dày ngồi cùng bàn với họ.

Nhìn sắc mặt như diêm vương của Đoạn Kim Thần, trong lòng Đường Hoan có một cảm giác bất lực, nói thật cô muốn tận hưởng những thời khắc hòa hợp hiếm có này với Đoạn Kim Thần, nên cả đường đi luôn cố gắng nháy mặt ra hiệu cho Giang Chi Thịnh, nhưng anh ấy dường như không hiểu ý cô muốn nói, vẫn cứ đi theo bên cạnh họ.

“Anh Giang bây giờ đã rơi vào bước phải chiếm tiện nghi của người khác rồi sao?” Giọng Đoạn Kim Thần đầy sự chế giễu, ánh mắt nhìn anh ấy như con dao sắc nhọn.

Cả đoạn đường anh đều chế giễu, cười nhạo Giang Chi Thịnh, còn anh ấy dường như đã quen rồi, còn cười không để tâm: “Tôi không để ý việc anh Đoạn mời khách, nếu như anh Đoạn để ý thì tôi có thể thanh toán, một bữa cơm tôi vẫn có thể mời được.”