Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 184: Mị tình



Giang Chi Thịnh chửi thầm một tiếng, bế Đường Hoan đi vào trong phòng tắm, nhấn mở vòi nước, dòng nước lạnh bắt đầu chảy ra khiến Đường Hoan ướt nhẹp khắp người, sức nóng trong người cô cũng dần dần thuyên giảm. Giang Chi Thịnh không dám đặt cô ngâm người trong nước lạnh quá lâu, sau khi thấy sắc mặt của cô không còn đỏ như trước nữa liền vội vàng đưa cô ra khỏi phòng tắm.

Tại khách sạn Duy Dã Nạp, phòng tổng thống.

Do sự chênh lệch về thời gian, trong nước đã là buổi tối, còn ở nước ngoài vẫn là trời sáng. Đoạn Kim Thần ngồi trên ghế làm việc thu xếp văn kiện, một lát nữa anh còn phải tham dự một cuộc họp. Bầu không khí trong căn phòng vô cùng yên ắng, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng lật giấy, đôi khi lại nghe thấy tiếng gõ phím lạch cạch. Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, là một dòng tin nhắn từ một số điện thoại lạ gửi tới. Vốn chẳng định bận tâm tới, nhưng sau khi nội dung của tin nhắn, sóng dữ như cuộn trào trong đôi mắt của anh. Đứng dậy lấy áo khoác đi ra khỏi phòng làm việc, vừa gọi điện thoại cho Đường Hoan, nhưng bên trong lại truyền ra giọng nói của nữ viên tổng đài, anh chửi thầm một câu, chạy như bay vào trong thang máy. Nội dung của tin nhắn là một bức ảnh, còn nữ chính ở trong đó chính là Đường Hoan, tuy không nhìn thấy rõ mặt nhưng dựa vào nét mặt và thần thái, vừa nhìn là có thể nhận ra cô.

“Lập tức đặt vé máy bay chuyến sớm nhất về nước.” Điện thoại của Đường Hoan không gọi được, Đoạn Kim Thần liền chuyển hướng gọi tới cho trợ lý, “Những chuyện còn lại cậu thay tôi xử lý.”

Trong nước, tại một khách sạn nào đó.

Sau khi ngâm trong nước lạnh, Đường Hoan đã yên tĩnh hơn rất nhiều, chỉ là trong miệng vẫn không ngừng rên rỉ những tiếng kêu đau khổ. Quần áo trên người cô đều đã bị thấm nước, Giang Chi Thịnh vốn định đích thân giúp cô thay quần áo, nhưng nghĩ tới lúc tỉnh dậy cô có thể sẽ để bụng, cuối cùng quyết định gọi nhân viên phục vụ tới giúp cô thay.

Trong lúc nhân viên phục vụ giúp Đường Hoan thay quần áo, Giang Chi Thịnh liền gọi điện thoại tới cho bác sĩ riêng, bảo anh ta tới đây. Sau khoảng nửa giờ đồng hồ, sau một mũi tiêm của bác sĩ cho Đường Hoan, sức nóng trên cơ thể cô dần dần vơi bớt, đôi lông mày nhíu chặt cũng từ từ giãn ra, không còn bộ dạng khó chịu bất an như trước nữa.

“Giám đốc Giang, xong rồi, cô Đường đã không sao nữa rồi, cô ấy trúng phải mị tình, đặc tính của loại thuốc kích thích này không lớn, dễ khống chế, sẽ không gây tổn hại tới cho cơ thể của cô ấy.”

Sau khi bác sĩ nói cho Giang Chi Thịnh biết về tình hình của Đường Hoan, đảm bảm sẽ không gây bất cứ tổn hại nào tới cho sức khỏe của cô, anh mới để bác sĩ rời đi. Nhìn Đường Hoan an nhiên ngủ trên giường, ánh mắt Giang Chi Thịnh có phần khó hiểu. Vốn dĩ tối nay anh hoàn toàn có thể nhân lúc hiểm nguy có được cô, nhưng anh lại sợ sẽ nhìn thấy ánh mắt thất vọng từ cô. Bầu trời đêm tĩnh mịch, tắt điện trong phòng, Giang Chi Thịnh đi ra ngoài phòng khách nằm xuống ghế.

Ngày hôm sau, ánh nắng mặt trời le lói qua kính cửa sổ, chiếc rèm cửa sổ như bay nhảy trước làn gió nhẹ buổi sớm. Người nằm trên giường bỗng nhiên có chút cử động, hai hàng lông mi cong vút động đậy, đầu óc nặng trĩu khiến cô chau mày, nhẹ giọng bật tiếng. Mở mắt, thứ đầu tiên mà cô nhìn thấy chính là chiếc đèn pha lê trên trần nhà, chớp chớp đôi mắt, đầu óc trống rỗng, nhấc người ngồi dậy để lộ ra bộ quần áo đang mặc trên người của cô. Một giây sau đó, cô sững người, ánh mắt có chút hoảng loạn, đây không là quần áo của cô ngày hôm qua. Bỗng nhiên cửa phòng tắm bật mở, Giang Chi Thịnh từ bên trong bước ra, nhìn thấy Đường Hoan tỉnh giấc, một nụ cười âu yếm được để lộ trên bờ môi của anh.

“Hoan Hoan, em tỉnh rồi sao?”

“Em…..” “Rầm!”

Khi Đường Hoan đang định lên tiếng hỏi Giang Chi Thịnh lý do tại sao cô lại ở đây thì một tiếng bật cửa rất mạnh không biết từ đâu truyền tới. Vừa ngoảnh đầu, ngay lập tức cô nhìn thấy vẻ mặt u ám của Đoạn Kim Thần, một luồng sát khí bủa vây quanh người anh, từ phía bên ngoài đi vào. Thấy Đoạn Kim Thần đột nhiên xuất hiện, trong lòng Đường Hoan không khỏi hoảng hốt, mặt cắt không còn giọt máu, anh bây giờ chẳng phải đang công tác ở nước ngoài hay sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây?

Thấy Đường Hoan mặc đồ ngủ nằm trên giường, khóe môi Đoạn Kim Thần bỗng nhếch lên. Đường Hoan muốn lên tiếng giải thích, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu, cô hoàn toàn không hề hay biết tối qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng cảm giác đau nhức khắp người nhắc nhở cô nghĩ rằng rất có khả năng tối ngày hôm qua đã xảy ra chuyện đó. Giang Chi Thịnh thấy Đoạn Kim Thần xuất hiện, không cử động mà đứng im tại chỗ, hai mắt nhìn chằm chằm về phía anh.

Đứng nguyên tại chỗ một hồi, không hề nghe thấy bất cứ ai trong hai người họ mở miệng lên tiếng, Đoạn Kim Thần nhếch môi, chẳng nói chẳng rằng bế Đường Hoan lên. Cảm nhận được sức nóng từ lửa giận đang tỏa dần ra từ trên người Đoạn Kim Thần, tay chân Đường Hoan lạnh ngắt, càng những lúc như vậy anh càng bình tĩnh thì lại càng đáng sợ.

“Đoạn…..”

Cô muốn mở miệng nói, nhưng đến một câu hoàn chỉnh cũng chẳng thể nói ra, chỉ có thể để anh đưa cô đi như vậy. Giang Chi Thịnh cuộn chặt tay, muốn tiến lên phía trước ngăn cản nhưng lại cảm thấy bản thân không có tư cách, chỉ còn cách đứng nhìn Đoạn Kim Thần đưa Đường Hoan đi. Khi di chuyển tới vị trí của cửa phòng, Đoạn Kim Thần đột nhiên dừng bước, giọng nói lạnh như băng phát ra.

“Tôi và nhà họ Giang không đội trời chung.” Vứt lại một câu nói, sau đó liền sải bước rời đi.

Sắc mặt Giang Chi Thịnh tái nhợt, bặm môi, cuối cùng đành để họ đi mà không ra tay ngăn cản. Thật ra anh có thể giải thích với họ, nhưng anh muốn biết rốt cuộc Đoạn Kim Thần có tin tưởng Đường Hoan hay không, nếu như Đường Hoan thật sự phát sinh quan hệ với anh, liệu Đoạn Kim Thần có lựa chọn ly hôn không. Có lẽ nhiều hơn đó là suy nghĩ cá nhân của riêng anh, nếu như hai người họ ly hôn, vậy thì anh sẽ có hy vọng được ở bên cạnh Đường Hoan.

Suốt dọc đường, bầu không ngột ngạt tới mức khó thở, Đường Hoan đưa mắt nhìn sang gương mặt u ám của Đoạn Kim Thần, cắn môi, đầu móng tay từ lâu đã đâm sâu vào lòng bàn tay. Trong lòng cô thật sự vô cùng uất hận Giang Chi Thịnh, lúc nãy cô đã luôn nhìn anh, hy vọng anh có thể nói ra điều gì đó, nhưng tới cuối cùng, anh vẫn im lặng. Vốn tưởng rằng anh là loại người lợi dụng, nhưng không ngờ rằng anh ta quả nhiên dám làm chuyện đó với cô. Những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua cô quả thực không nhớ gì nữa rồi, chỉ cảm thấy khắp người ê ẩm đau nhức.

Suốt cả quãng đường chìm trong im lặng, khi về tới biệt thự ở cảng Nguyệt Hồ, chiếc xe dừng lăn bánh nhưng cả hai người đều không xuống. Dẫu không biết giữa cô và Giang Chi Thịnh rốt cuộc đã phát sinh quan hệ hay chưa, tóm lại chuyện này cô không hề mong muốn xảy ra, dù cho có phải rời xa anh cô cũng không muốn để anh hiểu lầm. Ngoảnh đầu nhìn sang phía Đoạn Kim Thần, Đường Hoan hít một hơi thật sâu, cô nói:

“Đoạn……”

“Em không cần nói gì hết cả.” Lời nói của cô còn chưa được phát ra, giọng nói lạnh lùng của Đoạn Kim Thần đã vang lên, anh đưa mắt nhìn cô, “Anh tin em.”

Một câu nói ngắn gọn mà xúc tích ngăn cản lời nói giải thích của Đường Hoan, cô sững sờ nhìn anh, nhất thời quên mất phản ứng lại.

“Trở về nhà tắm rửa sạch sẽ, nghỉ ngơi một chút đi, công ty còn có việc anh phải quay về giải quyết.” Giọng nói lạnh lùng của anh một lần nữa vang lên.

Cắn môi, cuối cùng Đường Hoan không nói gì cả, chỉ ngoan ngoãn quay người, mở cửa xuống xe. Cánh cửa xe vừa đóng lại, chiếc xe nhanh như chớp rời khỏi biệt thự, chỉ cho tới khi chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt, Đường Hoan mới thu lại ánh mắt u sầu của mình.

Suốt dọc đường, Đoạn Kim Thần không ngừng tăng tốc, dường như đây là cách anh dùng để giải tỏa đi nỗi tức giận trong lòng. Trong phòng tắm, hơi nước mờ ảo, Đường Hoan đứng trong đó, mắt nhắm chặt, cảm nhận dòng nước đang chảy trên cơ thể. Biểu cảm khuôn mặt trước khi rời đi của Đoạn Kim Thần vẫn luôn in sâu trong đầu cô, vốn tưởng rằng có thể dùng thêm chút thời gian giải thích, nhưng không ngờ anh quả nhiên nói rằng anh tin tưởng cô, đây quả thực là điều khiến cô không ngờ tới. Nhưng….anh thật sự tin tưởng cô sao?

Khoảng ba mươi phút sau, Đường Hoan từ trong phòng tắm đi ra, ngồi trước bàn trang điểm sấy tóc. Nhìn vào gương mặt nhợt nhạt của bản thân ở trong gương, để lộ ra một nụ cười nhạt, tắt máy sấy tóc rồi di chuyển tới ban công. Từ đây, cô có thể đưa tầm mắt nhìn ra phía xa, bầu trời rộng mở trước mắt, nhưng vẫn chẳng nhìn thấy rốt cuộc cô đang nghĩ gì ở trong đầu. Ánh nắng ấm áp chiếu rọi lên người cô, kéo chiếc bóng sau lưng cô trở nên dài thật dài.

Màn đêm từ từ buông xuống, Đường Hoan ở trong phòng ăn chờ Đoạn Kim Thần trở về, đúng sáu giờ tối Đoạn Kim Thần xuất hiện ở biệt thự. Khi vừa nhìn thấy anh, ánh mắt vốn ảm đạm của cô trước đó trong nháy mắt liền sáng bừng lên.

“Anh về rồi à, hôm nay em đặc biệt dặn dì làm các món ăn mà anh thích, anh mau qua đây ăn cơm đi.” Miệng vừa nói, cánh tay lập tức liền gắp cho anh một miếng thịt bò mà anh yêu thích.

“Ừ.” Anh đáp nhẹ, rồi ngồi xuống vị trí mà thường ngày anh vẫn hay ngồi ở đó.

Vẻ mặt lạnh lùng của anh khiến Đường Hoan có chút khó chịu, có điều cô cũng không hề biểu hiện ra bên ngoài. Trong lúc ăn cơm, Đường Hoan cảm thấy vô cùng ngột ngạt, cô cố ý kiếm chuyện để nói với Đoạn Kim Thần, nhưng anh từ đầu đến cuối chỉ hờ hững trả lời cô, không hề có bất cứ cảm xúc thay đổi nào. Chắc có lẽ do cảm nhận được vẻ hờ hững từ anh, nói mãi nói miết rồi dần dần cũng không nói thêm gì nữa, chỉ im lặng dùng bữa.

Sau khi dùng xong bữa tối trở về phòng, nằm trên giường lật tới lật lui, ngước mắt nhìn đồng đã mười một rưỡi đêm, Đoạn Kim Thần vẫn chưa trở về phòng, lo lắng sốt ruột, Đường Hoan lật chăn xuống giường, khoác áo ngủ lên người rồi đi ra khỏi phòng. Di chuyển tới phòng sách, nghe thấy tiếng gõ phím đều đặn phát ra từ phía bên trong, Đường Hoan liền tới phòng bếp rót một ly sữa. Đặt vào khay rồi mang tới phòng sách, hít một hơi thật sâu rồi mới giơ tay gõ cửa.

“Vào đi.”

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông ở bên trong vọng ra, cô đẩy cửa tiến vào.

“Đoạn Kim Thần, em mang sữa tới cho anh.”

Nói xong liền đặt ly sữa xuống bàn, Đoạn Kim Thần không ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt không dịch chuyển, đầu ngón tay di chuyển trên bàn phím.

“Ừ.” Anh đáp nhẹ một tiếng, không có thêm phản ứng gì khác.

Đường Hoan sững người, ánh mắt có chút bối rối. Thấy anh vẫn không động tới ly sữa, cô liền tiến về phía trước chạm vào anh.

“Đoạn Kim Thần, anh……..”

Nhưng tay còn chưa chạm tới, anh đã nhanh chóng né người sang một bên nhằm lẩn tránh, cánh tay lơ lửng giữa không trùng, Đường Hoan cảm thấy vô cùng tổn thương.

“Anh tin em.”

Câu nói này đột nhiên xuất hiện trong trí não của cô, rõ ràng đã từng nói tin tưởng cô, nhưng hành động hiện giờ của anh chẳng khác nào như đang tự tát lên mặt, khóe môi để lộ ra một nụ cười nhạt. Nỗi oan ức trong lòng nay lại cộng thêm vài phần tủi thân, chuyện tối qua hoàn toàn không phải là lỗi của cô, cô cũng chẳng thề ngờ được rằng Giang Chi Thịnh quả nhiên lại dám làm những chuyện như vậy. Cô muốn giải thích, nhưng anh lại không nghe, miệng nói tin cô, nhưng trong lòng hoàn toàn không hề tin tưởng cô! Thu lại cánh tay, trùng mắt, Đường Hoan quay người rồi nói:

“Anh đừng làm việc muộn quá, em đi ngủ trước đây.”

Vốn tưởng rằng sẽ nhận được một lời chúc ngủ ngon, hay một hành động thân mật nào đó từ phía người đang ngồi ở trên bàn kia, nhưng không ngờ rằng anh chẳng hề có bất cứ phản ứng nào khác, chỉ lẳng lặng đáp nhẹ một tiếng.