Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 185: Tỉnh lại



Sự hụt hẫng như tạo ra một lỗ hổng lớn trong lòng cô, nhanh bước rời khỏi phòng sách, đóng cửa rồi quay trở về phòng, duỗi chân nằm xuống giường, mở to đôi mắt nhìn lên trần nhà, nỗi đau đớn ẩn sâu trong đôi mắt ấy. Mọi thứ trong đầu cô lúc này đều vô cùng hỗn loạn, kéo chăn trùm lên đầu, bực dọc không yên. Trời càng lúc càng muộn, sau một hồi lật tới lật lui người trên giường, cuối cùng cô cũng có thể từ từ chìm vào giấc ngủ,

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, cánh cửa phòng đột nhiên bị ai đó mở ra, cô muốn mở mắt xem liệu có phải Đoạn Kim Thần trở về hay không, nhưng mí mắt lúc này như đang mang theo cả ngàn cân sắt ở đó, hoàn toàn không thể mở được ra. Thấp thoáng mơ hồ nghe thấy một giọng nói:

“Tôi rốt cuộc nên làm gì với anh đây?”

Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, ở bên cạnh đã trống rỗng không một bóng người, ánh mắt cô mang theo chút hụt hẫng, quả nhiên buổi tối qua cô đã nằm mơ rồi sao? Hít sâu một hơi, đè nén lại cảm xúc trong lòng, sau khi vệ sinh cá nhân xong liền di chuyển xuống tầng, dì Đồng nói với cô Đoạn Kim Thần đã tới công ty rồi. Chán nản dùng bữa sáng, đối với việc Đoạn Kim Thần từ sáng sớm đã tới công ty cô quả thực không hề bất ngờ. Điện thoại đặt trên bàn bỗng vang lên, lướt nhìn màn hình hiển thị, sau khi phát hiện do Giang Chi Thịnh gọi tới, cô nghĩ cũng chẳng buồn nghĩ thẳng tay ngắt máy. Cho tới bây giờ cô vẫn rất giận Giang Chi Thịnh, tuy không mấy tin anh ta dám làm những chuyện như vậy với cô, nhưng sự im lặng của anh cũng có nghĩa anh tự thừa nhận rồi, cô vẫn chưa biết phải đối mặt với anh ta ra sao.

“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang bận, xin quý khách gọi lại sau…..”

Nghe thấy tiếng nữ viên truyền ra từ trong điện thoại, Giang Chi Thịnh cảm thấy vô cùng hụt hẫng, cô quả nhiên vẫn còn tức giận sao? Tưởng rằng hai người họ là bạn tốt lâu năm cô sẽ có niềm tin với anh, nhưng không ngờ cô quả nhiên cũng cho rằng anh sẽ làm ra những chuyện như vậy. Cất điện thoại, quay người nhìn ra bầu trời phía ngoài cửa sổ, ánh mắt anh đượm buồn.

Kể từ sau ngày hôm đó, giữa Đường Hoan và Đoạn Kim Thần dường như bị ngăn cách bởi một bức tường, dù cho cô có muốn kéo gần khoảng cách giữa hai người thế nào đi chăng nữa cũng hoàn toàn bất lực. Cô quyết định sẽ gạt bỏ chuyện đó sang một bên, tập trung vào công việc.

Ngày hôm nay, như thường lệ, sau khi dùng xong bữa sáng Đường Hoan liền di chuyển tới công ty, không ngờ rằng trên đường đi quả nhiên bắt gặp La Vưu Phi, cả hai người cùng đi tới một quán cafe ở gần đó. Nhấp một ngụm cafe, Đường Hoan ngạc nhiên hỏi:

“Vưu Phi, sao cậu lại ở đây?” Cô nhớ rằng La Vưu Phi không đi làm ở đây.

Lấy thìa khuấy cốc cafe của mình, La Vưu Phi cúi đầu, cười nhẹ rồi nói:

“Mình tới đây làm chút chuyện, còn cậu thì sao? Định quay lại công ty làm việc ư?” Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!“Ừ.” Đường Hoan đáp một tiếng, “Công ty dạo gần đây có rất nhiều cần làm, do vậy hơi bận một chút.”

La Vưu Phi dường như đang nghĩ gì đó, cô gật đầu, sau đó lại lên tiếng thăm dò:

“Đúng rồi, lần trước mình nhìn thấy Đại Thịnh bế cậu từ trong quán rượu đi ra, có phải cậu có chuyện buồn phiền nên mới tới quán rượu uống say đúng không?”

Nghe lời cô nói, Đường Hoan vội ngạc nhiên ngẩng đầu.

“Lần trước cậu nhìn thấy mình, sao cậu không gọi mình chứ?”

Gọi cô? La Vưu Phi thầm cười trong lòng, cô có cơ hội sao? Lúc đó Giang Chi Thịnh ngay đến cả một ánh mắt cũng chẳng thèm nhìn lấy cô, coi cô như người vô hình đó, sao cô có thể gọi được chứ? Nghĩ tới đây, lòng đố kỵ trong lòng lại nổi lên, cánh tay đang giữ chiếc thìa thu chặt hơn. Tất nhiên trong lòng nghĩ là vậy nhưng cô cũng không thể nói ra với Đường Hoan những lời này, cố gắng giấu đi ánh mắt của mình, vô tội nói:

“Cậu lúc đó đã như vậy rồi mình gọi cậu cậu cũng không nghe thấy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, cậu mau kể với mình đi.”

Câu hỏi của La Vưu Phi khiến mọi cảm xúc mà cô đã dồn nén mấy ngày qua trong nháy mắt như ùa về. Mấy hôm nay cô không ngừng dùng không việc để ép bản thân không phải nghĩ tới những chuyện đó nữa, nhưng tới bây giờ khi La Vưu Phi hỏi như vậy, vô tình bật mở đáy lòng của cô ra. Như một chiếc vòi phun nước, cô đem hết mọi nỗi niềm trong lòng kể hết cho La Vưu Phi nghe.

“Lần trước mình không phải là do uống rượu say, mình nhận được điện thoại của một người bí ẩn nói muốn hẹn gặp…..”

Đường Hoan vẫn luôn coi La Vưu Phi là bạn thân, là chị em tốt của cô, kể hết ngọn ngành đầu đuôi câu chuyện lần trước lão gia hẹn gặp cô cho La Vưu Phi, ngay cả chuyện Giang Chi Thịnh cứu cô cũng nói ra hết. Sau khi kể hết chuyện đó cho La Vưu Phi, cô bắt đầu tâm sự chuyện của riêng mình, kể khổ Đoạn Kim Thần ngày càng lạnh nhạt hơn với cô.

“Vưu Phi, mọi chuyện đại khái là như vậy, mình bây giờ thật sự không biết phải làm sao, Đoạn Kim Thần thì ngày càng thờ ơ và lạnh nhạt với mình, mình thật sự quá phiền não rồi, miệng anh ấy nói tin mình nhưng hành động của anh thì trái ngược, anh ấy thực ra hoàn toàn không hề tin tưởng mình.”

Đường Hoan chau mày, sau khi nói xong thì thở dài, đặt tay dưới cằm, hướng ánh mắt ra phía ngoài cửa sổ mà không hề để ý tới vẻ ghen tức ẩn sâu trong ánh mắt của La Vưu Phi. La Vưu Phi ngoài mặt không biểu hiện gì, nhưng cánh tay đặt dưới bàn từ lâu đã thu chặt, đầu móng tay sắc nhọn đâm sâu vào da thịt. Nghe Đường Hoan nói sau khi cô bị người ta hạ thuốc, Giang Chi Thịnh liền đưa cô tới khách sạn khiến La Vưu Phi tưởng rằng giữa hai người thật sự đã phát sinh quan hệ, lòng hận thù trong cô càng trở nên sâu nặng hơn. Rõ ràng Đường Hoan nói rằng họ là chị em tốt, còn nói biết tâm nguyện của cô nên sẽ giúp cô, nhưng bây giờ họ quả nhiên….. Cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, nhưng chỉ cần chú ý một chút sẽ có thể phát hiện ra cảm xúc hiện tại của cô. Nếu như bình thường Đường Hoan nhất định sẽ phát hiện ra, nhưng bây giờ cô hoàn toàn không tâm trạng để tâm tới chuyện đó nữa, chỉ một lòng sầu não chuyện của cô và Đoạn Kim Thần.

Sau một hồi chờ đợi vẫn không hề nhận được hồi đáp từ phía La Vưu Phi, cô thu ánh mắt hỏi:

“Vưu Phi, mình nói nhiều với cậu như vậy sao cậu lại không nói gì chứ?”

La Vưu Phi giật mình, an ủi qua loa:

“Không sao, Đoạn Kim Thần là chuyện thường tình ấy mà, dẫu sao thì việc cậu ở chung phòng với một người đàn ông khác qua đêm, đổi lại là ai thì cũng đều sẽ giận thôi.”

“Nhưng tối hôm đó mình thật sự không biết đã xảy ra những chuyện gì, ngày hôm sau tỉnh dậy đầu óc mình trống rỗng, cậu không biết lúc đó mình hoảng loạn tới mức nào đâu, nhất là khi nhìn thấy anh ấy trở nên lạnh nhạt như vậy với mình, trong lòng mình vô cùng khó chịu.”

Bây giờ hai người họ tuy cùng sống chung trong một mái nhà, nhưng lại như hai người dưng ngược lối vậy. Mỗi buổi tối sau khi Đường Hoan trở về nhà sẽ về phòng nghỉ ngơi, còn Đoạn Kim Thần trở về đều sẽ bận bịu trong phòng sách, sáng ngày hôm sau ai nấy tới công ty đi làm. Đồng thời khoảng thời gian này, mối quan hệ giữa hai người ngày càng trở nên xa cách.

Kìm nén cảm xúc của bản thân, La Vưu Phi giả vờ nói:

“Được rồi, được rồi, cậu đừng nghĩ nhiều quá nữa, làm gì có đôi vợ chồng nào là không giận dỗi nhau, chờ thêm vài ngày là sẽ lại tốt thôi. Sắp tới giờ mình hẹn gặp khách hàng rồi, không nói chuyện với cậu nữa, mình đi trước đây.”

Đường Hoan theo phản xạ đưa mắt nhìn lên đồng hồ, sắp mười giờ rồi, liền gật đầu:

“Ừ, cậu đi đi, rảnh rỗi chúng ta lại hẹn gặp nhau.”

La Vưu Phi gật đầu, nhấc túi vẫy tay chào tạm biệt Đường Hoan rồi quay người đi ra khỏi quán cafe. Cô sợ rằng nếu tiếp tục ở đó nói chuyện với Đường Hoan sẽ bị cô nhận ra vẻ khác lạ của mình, e rằng sẽ ra tay với cô. Nhìn theo dáng vẻ vội vàng của La Vưu Phi, Đường Hoan bật cười một tiếng, uống cạn ly cafe của mình rồi đứng dậy rời khỏi quán cafe quay trở về công ty.

La Vưu Phi sau khi ngồi lên xe, mọi ức chế trước đó của cô như được tuôn ra, cô liên tục đập tay lên vô lăng, vẻ đố kỵ hằn sâu trong ánh mắt. Không được, nếu cứ tiếp tục để mối quan hệ giữa Giang Chi Thịnh và Đường Hoan như vậy, anh nhất định sẽ càng khó quên, cô tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra như vậy được. Rút điện thoại gọi tới số điện thoại mà trước đó Đoạn Lâm Phong đã đưa cho cô.

“Đoạn Lâm Phong, tôi đồng ý hợp tác với anh.”

Sau khi Đường Hoan quay trở lại phòng làm việc, vừa đẩy cửa bước vào, nhìn thấy một sấp văn kiện xếp cao như núi được đặt sẵn ở đó, đưa tay day trán, bất lực ngồi xuống ghế. Hít sâu một hơi, đặt chiếc túi xách sang một bên, rút ra một phần văn kiện bắt đầu chìm đắm vào trong công việc. Nhưng dẫu có thế nào đi chăng nữa cô cũng hoàn toàn không thể tĩnh tâm, kể từ sau khi nói chuyện với La Vưu Phi, tâm trạng của cô lại trở nên bất ổn, không ngừng thắc mắc người hẹn gặp cô hôm đó rốt cuộc là ai. Rõ ràng trước đây họ chưa từng gặp mặt nhau, nhưng có vẻ như lòng thù địch của ông dành cho cô quá lớn rồi. Lần gặp đầu tiên đã hạ thuốc cô, còn dùng loại thủ đoạn bỉ ổi, nếu không Giang Chi Thịnh không xuất hiện kịp thời, cô thật sự không dám tưởng tượng sẽ phát sinh chuyện gì.

Chống cằm, hướng ánh mắt ra phía ngoài cửa sổ, tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Thu ánh mắt nhìn vào màn hình hiển thị, khóe môi cô cong lên, vẻ châm biếm được biểu hiện ra bên ngoài. Khoảng thời gian này có quá nhiều việc khiến cô phải phiền lòng, cô dường như đã quên mất còn có con người này tồn tại trên trái đất. Đường Kha Thành, dường như cũng khá lâu không gặp rồi đấy nhỉ? Nhấc điện thoại chọn nút nhận máy, giọng nói đầy kích động của Đường Kha Thành ngay lập tức truyền tới:

“Đường Hoan, chị con tỉnh rồi, mau tới đây đi.”

Nụ cười trên môi cứng lại, Đường Vãn Tình tỉnh rồi sao? Đường Vãn Tình vốn dĩ vẫn luôn ở trong nhà dưỡng bệnh, nhưng khoảng một tháng trước, cô vì nửa đêm đói bụng xuống nhà tìm đồ ăn nhưng lại không cẩn thận bị ngã từ trên cầu thang xuống dưới, do bộ phận não bộ bị tổn thương khiến cô lâm vào trạng thái hôn mê bất tỉnh. Khi đưa tới bệnh viện, bác sĩ chẩn đoán cô rất có khả năng sẽ biến thành người thực vật, nếu như không tỉnh lại thì cả đời này chỉ có thể nằm trên giường dựa vào dưỡng khí để sống. Không ngờ rằng cô ta quả thực mạng lớn, lúc đó khi bị Đoạn Lâm Phong đánh tới mức thừa sống thiếu chết đều bị cô ta chống lại, xem ra cũng chẳng phải dạng vừa đâu!

Tới bệnh viện, theo lối cũ di chuyển tới phòng bệnh của Đường Vãn Tình, lần trước khi cô tới thăm bà ngoại tiện đường ghé ngang qua thăm cô ta. Nghĩ tới trước đây Đường Vãn Tình cao cao tự đại, nguyện không cùng chung một thế giới nay bỗng trở nên như vậy, trong lòng có chút khó chịu. Cô trước nay chưa từng nói sẽ hại ai, chỉ có người khác muốn làm hại tới cô, cô nhất định sẽ ăn miếng trả miếng. Tới nay Đường Vãn Tình biến thành như vậy cũng đều do cô ta tự chuốc lấy. Vừa đi tới phòng bệnh liền nghe thấy giọng nói của Đường Kha Thành từ trong truyền ra.

“Bác sĩ, tại sao con tôi lại không nhớ tôi là ai chứ?”

Động tác đẩy cửa hơi sững lại, cuối cùng vẫn thẳng tay đẩy cửa bước vào. Trong phòng bệnh có bác sĩ chịu trách nhiệm chữa trị cho Đường Vãn Tình, Đường Kha Thành, và cả Lê Mỹ Mỹ, còn Đường Vãn Tình ngồi trên đầu giường, hai tay ôm lấy người, ánh mắt khờ dại nhìn vào những người ở trong phòng bệnh. Đường Hoan đi tới bên cạnh họ rồi dừng bước, từ trên cao đưa mắt nhìn xuống cô, vẻ xem thường để lộ không chút giấu giếm.