Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 192: Hãnh diện



Đường Hoan nhíu mày từ chối: “Tôi không đi.”

Nói xong cô cúi đầu xuống lướt weibo, dì Đồng nghe vậy khẽ thở dài và nói với vẻ lo lắng: “Phu nhân, cô hà tất phải như vậy? Tục ngữ có câu, vợ chồng nào có mối thù qua đêm, tôi thấy cậu chủ đối xử với cô rất đặc biệt, cô....”

“Dì Đồng, dì ra ngoài trước đi, tôi hơi buồn ngủ.” Không đợi dì Đồng nói xong, Đường Hoan liền ngắt lời dì, sau đó cô thuận người nằm xuống giường và coi như không nghe thấy gì.

Dì Đồng thấy vậy đành nuốt những lời còn lại xuống cổ họng, cuối cùng không nói gì nhiều mà chỉ nhắc lại những lời của Đoạn Kim Thần: “Cậu chủ nói nửa tiếng nữa sẽ về đến nhà, bảo cô hãy chuẩn bị thật tốt.”

Đường Hoan nằm trên giường làm như không nghe thấy gì, cô kéo chăn chùm kín đầu mình, cho đến khi tiếng đóng cửa vang lên, cô mới hất chăn ra và ngơ ngác nhìn trần nhà, trong mắt thoáng qua một sự chua xót.

Bốn mươi phút sau, khi Đoạn Kim Thần trở lại biệt thự, Đường Hoan có chút buồn ngủ. Khi Đoạn Kim Thần bước vào phòng thấy Đường Hoan đang nằm trên giường giống như một cái xác, anh liền đi tới bên giường với sắc mặt u ám: “Đứng dậy.”

Chờ một lúc không thấy cô trả lời, anh cau mày, khi anh định lên tiếng lần nữa thì người ở trên giường đã có động tĩnh.

Cô ngẩng đầu lên nhìn Đoạn Kim Thần và gằn từng chữ nói: “Em không đi!”

Sắc mặt người đàn ông trầm xuống, anh nói một cách bá đạo: “Không do em quyết định!” Anh vươn tay kéo cô tay cô, Đường Hoan bị anh kéo tạo thành tư thế nửa ngồi trên giường.

Trong mắt cô hằn lên tia tức giận, cô hất tay anh ra: “Anh làm gì vậy? Em nói rồi em không đi là không đi.”

Bây giờ anh có ý gì? Ban đầu người nói muốn giam cầm cô không phải là anh sao, bây giờ lại nói muốn đưa cô đi công tác, anh thực sự coi cô như một con rối không có chính kiến sao?

Đoạn Kim Thần không quan tâm đến sự tức giận của cô mà lạnh lùng nói: “Em cho rằng em có tư cách nói không trước mặt anh sao? Nếu như em không muốn đi, anh cũng có thể trói em lại dẫn em đi.”

“Anh.” Đường Hoan bị anh chặn họng không nói nên lời, cô trừng mắt nhìn anh, sau đó xuống giường vơi sự bất mãn.

Thấy cô quay người đi, Đoạn Kim Thần lại duỗi tay ra nắm chặt tay cô, Đường Hoan lạnh lùng nói: “Anh lại nghĩ gì vậy? Em đi thu dọn quần áo cũng không được sao?”

“Không cần!” Sau khi bỏ lại hai chữ đơn giản này, anh liền kéo cô đi ra khỏi phòng.

Ngày hôm sau.

Đường Hoan đang đứng trên ban công nhìn về phía xa, tối qua bị Đoạn Kim Thần đưa đi công tác, khi đến đây đã là đêm rồi.

Hiện tại Đoạn Kim Thần đang ở phòng bên cạnh họp với khách hàng, còn cô không quen thuộc với nơi này, nên chỉ có thể ngẩn người ở trong phòng mà thôi.

Một tiếng thở dài khẽ phát ra từ đôi môi đỏ mọng, trái tim cô chợt đau nhói khi nghĩ đến mối quan hệ giữa hai người họ.

Cô không biết đến khi nào những ngày tháng như thế này mới kết thúc, nếu nói đến điều an ủi cô nhất khi cô kết hôn với Đoạn Kim Thần thì đó chính là bệnh tình của bà ngoại có chuyển biến tốt và cô cũng đã trả thù được cho mẹ.

Trong lúc cô đang thất thần, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng bước chân, eo cô bị một đôi tay mạnh mẽ bao lấy, hơi thở quen thuộc khiến cô không cần nhìn lại cũng biết người đứng sau là ai.

Cô đưa tay muốn đẩy anh ra: “Bỏ tay ra.”

Đoạn Kim Thần coi như không nghe thấy, anh khẽ siết mạnh tay: “Có đói không?”

“Không đói, nhìn thấy anh em liền không muốn ăn.” Đường Hoan cười khẩy và dối lòng nói.

Từ đêm qua sau khi đến Pháp, cô đã không ăn uống gì, sáng nay cũng không ăn sáng, bây giờ đã là 12h trưa rồi, nói không đói là nói dối.

Nhưng, chỉ là cô không muốn đối mặt với Đoạn Kim Thần mà thôi.

“Không đói cũng phải ăn.” Giọng điệu cứng rắn không cho Đường Hoan cơ hội từ chối, anh kéo cô ra ngoài: “Tối nay đi gặp khách hàng cùng anh, bây giờ ít nhiều cũng phải ăn phải chút.”

Nghe giọng điệu bá đạo của anh, Đường Hoan nhất thời muốn bật cười, anh thể hiện dáng vẻ một người chồng tốt này cho ai xem đây?

Cô bị anh ép ngồi xuống ghế sofa, ngửi thấy mùi thức ăn phảng phất trong không khí, cô không kìm được mà nuốt nước bọt.

Nhưng lúc này cô thực sự rất đói, cô liếc nhìn Đoạn Kim Thần, nhưng cuối cùng không nói gì mà bắt đầu ăn cơm.

Đoạn Kim Thần ngồi một bên khóe môi khẽ cong lên, nhìn dáng vẻ rõ ràng là rất đói nhưng vẫn tỏ ra bướng bỉnh của cô anh muốn bật cười, đột nhiên cảm thấy có chút đáng yêu.

Thấy cô ăn ngon miệng, tâm trạng của anh cực kỳ vui vẻ.

Sau khi thấy cô đã ăn gần xong, anh chu đáo đưa khăn giấy cho cô.

Nhìn khăn giấy trắng ở trước mặt, Đường Hoan không nhận lấy mà liếc nhìn anh, sau đó cô lướt qua anh và tự rút khăn giấy lau miệng một cách tao nhã.

Người đàn ông nhướn mày, hay lắm, bây giờ còn dám tỏ thái độ trước mặt anh nữa.

“Sao em dám làm phiền anh chứ. Em sợ em chịu không nổi.” Đường Hoan cười lạnh, sau đó tựa người vào góc kéo dài khoảng cách giữa hai người, nhưng Đoạn Kim Thần dường như muốn chọc tức cô.

Cô lùi sang một bên, anh tiến vào, cô cứ lùi, anh lại tiến, cứ như vậy cô bị anh ép vào góc tường.

Cô trừng mắt nhìn người đàn ông, nhìn vào đôi mắt sâu thằm của anh, hô hấp của cô như ngừng lại, người đàn ông này đúng là một yêu nghiệt, rõ ràng anh chằng làm gì, nhưng đi đến đâu cũng tràn đầy sức hấp dẫn.

Nhiệt độ trong phòng dần tăng lên, bầu không khí trở nên vô cùng mờ ám, cô cảm thấy có chút mất mất tự nhiên, ánh mắt cô hơi dao động, sau đó cô vươn tay đẩy cánh tay anh ra: “Tránh xa em một chút, đừng dựa sát vào em như vậy.”

Nhưng người đàn ông hoàn toàn không nghe lọt tai lời cô nói, ánh mắt nhìn cô ngày càng sâu, anh vươn tay ôm chặt cô và trịnh trọng nói: “Anh đói rồi.”

“.....” Đường Hoan không nói nên lời.

Vừa nãy thấy anh ngồi một bên nhìn cô ăn thoải mái như vậy, cô cứ tưởng là anh ăn rồi.

Cô liếc nhìn đồ ăn trên bàn đã bị mình ăn gần hết, cô mím môi, cuối cùng trước cái nhìn của Đoạn Kim Thần, cô bỏ hết phần còn thừa vào thùng rác với vẻ mặt bình tĩnh.

Lúc đầu, Đoạn Kim Thần có chút không hiểu cô đang làm gì, cho đến khi thấy cô đổ hết thức ăn vào thùng rác anh mới ngộ ra.

Nhìn kiệt tác của mình, Đường Hoan hài lòng vỗ tay và bình tĩnh nói: “Được rồi, đồ ăn đều đổ hết vào thùng rác rồi, nếu như anh muốn ăn thì ra ngoài ăn đi, đừng làm phiền em nghỉ ngơi.”

Trước giờ cô luôn bị anh bắt nạt, bây giờ cuối cùng cũng có thể trút giận rồi.

Cô không hề che giấu vẻ đắc thắng trong mắt, nhưng trước khi cô kịp đứng lên, người đàn ông đã dùng sức kéo mạnh cô tay cô.

Đường Hoan hét lên một tiếng kinh ngạc rồi ngã vào lòng người đàn ông, hơi thở độc đáo của anh ập vào mũi khiến trái tim cô đập loạn nhịp.

Hai mắt nhìn nhau, nhiệt độ ngày càng cao, tư thế nữ trên nam dưới trông vô cùng mờ ám.

“Anh....anh làm gì vậy?” Đường Hoan chống tay lên ngực anh và lắp bắp hỏi.

Khuôn mặt đẹp trai của anh từ từ tiến lại gần cô, cho dù hai người ở gần như vậy, nhưng Đường Hoan vẫn có thể nhìn ra làn da của người đàn ông rất mịn, không có lỗ chân lông nào, thậm chí còn đẹp hơn cả phụ nữ.

Trong lúc cô đang suy nghĩ miên man, anh nâng cằm cô lên bằng những đầu ngón tay có chút lạnh lẽo và chai sạn, sau đó một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Người phụ nữ này, em có biết mình đang làm gì không?”

Cảm nhận được thông điệp nguy hiểm toát ra từ người đàn ông, Đường Hoan lo lắng nuốt nước bọt, cô tự hỏi hành vi của mình có phải là hơi quá đáng rồi không.

Nhưng hiếm khi cô mới được nở mày nở mặt trước mặt anh một lúc như vậy, cô đâu thể dễ dàng cúi đầu trước mặt anh như vậy? Sau đó cô liền ngửa cổ lên nói: “Em đương nhiên biết mình đang làm gì, không phải anh nói anh đói sao? Đói thì ăn cơm đi, mấy món ăn đó em đều ăn qua rồi, không còn sạch nữa, đương nhiên em phải đổ đi chứ.”

“Ồ?” Người đàn ông kéo dài âm điệu, trong mắt mang theo ý cười: “Nhưng trong đó có một phần là của anh, hiện tại em đã ăn nó rồi.”

Ngụ ý là một mình cô đã ăn hết hai phần.

“Không phải em bảo anh ra ngoài ăn sao?” Cô mỉa mai phản bác lại, bây giờ cô không muốn nhìn thấy anh một chút nào, hơn nữa, rõ ràng đó chỉ có một phần.

“Nhưng anh không muốn.” Giọng nói của người đàn ông mang theo ý cười: “Đối với anh, việc ăn em sẽ khiến anh thấy thỏa mãn hơn.”

Trước khi Đường Hoan kịp hiểu ý của anh, đôi môi đỏ mọng của cô đã bị chặn lại, cô mở to hai mắt, miệng và mũi đều tràn ngập hơi thở của người đàn ông.

Hai tay cô đặt trước ngực anh: “Ưm...anh...buông em ra....”

Nhưng người đàn ông coi như không nghe thấy mà tham lam hấp thụ hương thơm từ miệng cô.

Dần dần cơ thể Đường Hoan bắt đầu trở nên mềm nhũn, đầu óc cô trống rỗng, đôi tay vốn đang chống cự dần chuyển thành ôm lấy cổ người đàn ông và bắt đầu đáp lại anh.

Rõ ràng trong đầu cô vang lên những âm thanh kháng nghị, nhưng cơ thể cô lại không thể kiểm soát được mà muốn nhận thêm nữa.

Trong lúc hai người đang hôn nhau say đắm, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên làm gián đoạn dục vọng sắp bùng cháy của họ.

Đường Hoan lập tức tỉnh táo lại, trong mắt cô thoáng qua một tia khó chịu, sắc mặt người đàn ông cũng u ám, bởi vì cuộc điện thoại này làm hỏng chuyện vui của anh khiến anh không vui.

Vốn anh không muốn nghe máy, nhưng Đường Hoan lại nhân lúc anh không để ý mà thoát khỏi sự kìm kẹp của anh, cô đứng dậy chỉnh lại quần áo rồi trừng mắt nhìn anh: “Lưu manh!”

Dục vọng trong mắt Đoạn Kim Thần vẫn chưa phai nhạt, thấy cô muốn đi anh liền giữ tay cô lại, nhưng tiếng chuông điện thoại giống như đang thúc giục không ngừng vang lên.

Khí tức trên người anh lập tức trở nên lạnh lẽo, anh cầm điện thoại lên và bắt máy: “Tốt nhất là có việc quan trọng!”

Nghe thấy giọng nói lạnh lùng trong điện thoại, người ở đầu dây bên kia không khỏi run lên: “Anh....anh Đoạn, đã hẹn với Chủ tịch Trần tối nay dùng cơm lúc 7h rồi.”

“Ừm.”

Người đàn ông nghe xong thờ ơ đáp lại sau đó liền cúp điện thoại, nghe thấy những âm thanh máy móc trong điện thoại, trợ lý mới đưa tay lên lau mồ hôi trên trán.

Buổi tối, Khách sạn Venus.

Một chiếc xe phiên bản cao cấp màu đen dừng lại ở trước khách sạn Venus, khi cánh cửa xe mở ra, thứ đầu tiên đập vào mắt người ta là một đôi giày da bóng loáng, dọc theo ống quấn nhìn lên là một bộ vest phiên bản giới hạn xa xỉ, nhìn lên trên nữa là khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông.

Anh tao nhã đưa tay lên cài cúc áo khoác với khí chất mạnh mẽ khiến người ta không dám dễ dàng lại gần.

Cánh cửa bên kia mở ra, thứ đầu tiên lọt vào mắt người ta là một đôi giày cao gót màu trắng bạc, nhìn lên trên là một chiếc váy dài màu trắng, tôn lên dáng người đầy đặn của người phụ nữ, dưới ánh đèn khuôn mặt của người phụ nữ thanh tú đẹp mê hồn, làn da trắng mịn như tuyết.

Bảo vệ đứng ở cửa nhìn thấy cặp đôi trời sinh này, trong mắt không khỏi thoáng qua một tia ghen tị.

Đường Hoan bước đến gần anh với vẻ mặt không cảm xúc, nhìn cánh tay hơi cong lên của anh, ánh mắt cô hơi dao động, nhưng thay vì khoác tay anh cô lại lướt qua anh và đi thẳng về phía cổng khách sạn.

Đoạn Kim Thần liếc nhìn cô, anh hơi mím môi, sau đó sải bước đi theo cô, khi bước đến bên cạnh và nhìn vào góc nghiêng hoàn hảo của cô, anh khẽ nói: “Đường Hoan, em luôn có khả năng chọc giận anh.”