Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 193: Đau đớn rời đi



Giọng nói lạnh lùng khiến mắt cô sáng lên, bước chân vẫn không ngừng di chuyển, cô nhếch môi khẽ cười nhưng không trả lời anh, ánh mắt dường như đang cười nhạo anh vậy.

Đoạn Kim Thần đang định lên tiếng thì nghe thấy giọng nói của Đường Hoan: “Anh nghĩ nhiều rồi, em nào dám chọc giận anh, dù sao em cũng muốn sống thêm mấy chục năm nữa.”

Sau khi nói xong cô nhanh chóng bước nhanh về phía trước, cố gắng giữ khoảng cách giữa hai người. Nhưng cho dù cô đi nhanh đến đâu, Đoạn Kim Thần vẫn dễ dàng đuổi kịp cô.

Khi họ đến nơi, bên trong đã có hai ba người, cô vốn tưởng rằng sẽ không quen ai trong bữa tiệc này, nhưng không ngờ lại nhìn thấy Giang Chi Thịnh.

Đúng rồi, sao cô có thể quên mất việc Giang Thị đang hợp tác với Đoạn Thị cơ chứ, nghe nói những khách hàng lần này đều rất quan trọng đối với hai công ty, cho nên anh ấy xuất hiện ở đây cũng không có gì là lạ.

Nhìn thấy Đường Hoan, trong mắt Giang Chi Thịnh liền lóe lên một tia sáng, nhưng khi nhìn thấy Đoạn Kim Thần xuất hiện cùng cô, ánh sáng trong mắt anh lập tức mờ đi.

Đoạn Kim Thần vừa bước vào liền nhìn thấy Giang Chi Thịnh, ánh mắt anh tối lại, nhưng trên mặt lại không lộ ra quá nhiều cảm xúc.

Chủ tịch Trần nhìn thấy Đoạn Kim Thần bước vào lập tức nhiệt tình bước tới chào hỏi: “Anh Đoạn, ngưỡng mộ đã lâu, mời anh ngồi.”

Đoạn Kim Thần lịch sự bắt tay với anh ta, sau đó chu đáo kéo ghế cho Đường Hoan.

Cô mím môi, cô biết là anh đang cố ý diễn để cho Giang Chi Thịnh xem, nhưng cô cũng không nói gì mà ngồi xuống ghế.

Chủ tịch Trần nhìn mối quan hệ tinh tế giữa ba người họ, trong mắt thoáng qua sự nghi hoặc: “Anh Đoạn, vị này là....”

“Chào Chủ tịch Trần, tôi là Đường Hoan, Giám đốc thiết kế của Tập Đoàn Đoạn Thị, rất vui được gặp anh.” Đường Hoan tao nhã đứng dậy bắt tay với anh ta.

Chủ tịch Trần nghe vậy liên tục gật đầu: “Thì ra là Giám đốc Đường, vinh dự quá, đúng là tuổi trẻ tài cao.”

Sau khi chào hỏi vài câu, mọi người đều ngồi xuống. Trong bữa ăn, họ đều nói về chuyện kinh doanh, còn Đường Hoan chỉ lặng yên ngồi đó lắng nghe.

Cô không biết rốt cuộc Đoạn Kim Thần còn lo lắng điều gì mà nhất định phải đưa cô đến đây, anh sợ cô cắm sừng anh như vậy sao?

Lúc cô đang thất thần, trong bát đột nhiên có thêm một miếng thịt, khi cô ngẩng đầu lên liền va phải một ánh mắt sâu như biển, hô hấp của cô trở nên ngưng trệ, bàn tay cầm đũa cũng cứng đờ lại.

Trong mắt Đoạn Kim Thần lóe lên một tia sắc bén, mang theo ý tứ đe dọa, dường như đang nói nếu cô dám ăn, anh nhất định sẽ khiến cô đẹp mặt.

Cô nghiến răng, quay ra liếc nhìn anh, sau đó liền thu lại ánh mắt, nhưng lại vô tình đối mặt với Giang Chi Thịnh.

Nhìn vẻ đau lòng không chút che giấu trong mắt Giang Chi Thịnh, cô vội vàng cúi đầu xuống, giả vờ như không nhìn thấy dáng vẻ đó của anh.

Kể từ lần chia tay ở khách sạn lần trước hai người họ đã không gặp nhau, anh gọi điện cô cũng không nghe máy, dù sao cô vẫn có chút canh cánh trong lòng chuyện xảy ra tối hôm đó.

Nếu nói không oán không hận thì là nói dối, dù sao giữa cô và Giang Chi Thịnh không có tình cảm nam nữ, trong mắt cô, anh chính là kẻ thừa nước đục thả câu.

Nhìn ánh mắt xa lạ của Đường Hoạn, Giang Chi Thịnh khẽ siết tay lại, anh cảm thấy có chút hối hận, anh muốn giải thích rõ ràng với cô nhưng cô luôn trốn tránh không chịu gặp anh, điều đó khiến anh cảm thấy rất bực bội.

Đồng thời trong lòng cũng cảm thấy rất khó chịu, anh yêu cô lâu như vậy, tối đó khó khăn lắm mới có cơ hội, nhưng anh vẫn cố kiềm chế không phát sinh quan hệ với cô, nhưng không ngờ cuối cùng cô lại không tin anh.

Bàn tay cầm đũa của anh hơi siết chặt lại, lúc này Chủ tịch Trần nâng ly rượu lên mời anh: “Anh Giang, tối nay nhất định phải vui hết mình nhé, đối với sự hợp tác giữa hai công ty, mong anh sau này chỉ bảo nhiều hơn, nào, tôi kính anh một ly, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.” .

||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||

“Chủ tịch Trần, hợp tác vui vẻ.” Giang Chi Thịnh nở một nụ cười nhạt, sau đó cụng ly với Chủ tịch Trần và ngẩng đầu lên uống cạn, khiến Chủ tịch Trần liên tục khen anh có tửu lượng tốt.

Sau ba vòng rượu, Đường Hoan vẫn ngồi đó rất ít chủ động nói chuyện giống như một người vô hình, trừ khi Chủ tịch Trần thỉnh thoảng hỏi cô, cô mới trả lời.

Sau bữa cơm, chuyện chính đã bàn xong, anh ta bắt đầu nói những chuyện ngoài lề. Chủ tịch Trần thấy Đường Hoan ngồi đó không nói chuyện và cũng không có hứng thú với những chuyện họ đang nói nên liền chủ động bắt chuyện với cô: “Giám đốc Đường, cô còn trẻ như vậy đã trở thành giám đốc rồi, đúng là quá tài giỏi, nào, tôi kính cô một ly, hy vọng rằng hai công ty sẽ hợp tác vui vẻ.”

Chủ tịch Trần là một trong những doanh nhân hàng đầu của Pháp và là người Trung Quốc chính thống. Nhưng vì từ nhỏ anh ta đã sinh sống ở nước ngoài nên cũng định cư ở nước ngoài quanh năm. Tuy nhiên anh ta có rất nhiều doanh nghiệp đang hoạt động ở Trung Quốc, cô cũng biết Chủ tịch Trần này có vị trị cực kỳ quan trọng đối với Giang Thị và Đoạn Thị.

Bây giờ anh ta mời rượu cô, nếu như cô không uống chính là không nể mặt anh ta, nhưng tối nay họ đều uống những loại rượu mạnh, cộng thêm việc lần trước cô bị lão già kia hại, đến bây giờ cô vẫn có chút tâm lý sợ hãi với rượu.

Khi cô đang do dự có nên uống hay không thì đột nhiên có hai giọng nói đồng thanh vang lên: “Tôi uống thay cô ấy.”

Cô quay sang nhìn thì thấy Giang Chi Thịnh và Đoạn Kim Thần đều nâng ly rượu trong tay lên, cô cảm thấy có chút lo lắng, bàn tay cầm ly rượu hơi nắm chặt lại.

Chủ tịch Trần quay đầu nhìn hai người họ, sự nghi hoặc trong mắt càng đậm hơn, ánh mắt anh ta dừng lại trên người Giang Chi Thịnh và Đoạn Kim Thần, sau đó lại quay sang nhìn Đường Hoan: “Giám đốc Đường quả thực là có sức hút, ngay cả Anh Đoạn và Anh Giang đều đích thân thay cô uống rượu.”

Nói xong, nụ cười trên mặt anh ta càng đậm hơn, ánh mắt Đường Hoan hơi dao động, cô nhìn vẻ mặt u ám của Đoạn Kim Thần và nụ cười nhạt trên mặt Giang Chi Thịnh, cô khẽ cười nói: “Chủ tịch Trần, ly rượu này vẫn nên để tôi uống đi, anh Đoạn, anh Giang, chút rượu này tôi vẫn uống được.”

Nói xong cô ngửa cổ lên uống cạn mà không quan tâm đến vẻ mặt u ám của Đoạn Kim Thần, sau khi uống xong, cô còn cố ý rót thêm một ly trước mặt Chủ tịch Trần để chứng minh cô đã uống cạn rồi.

Chủ tịch Trần thấy vậy liền vỗ tay khen: “Tốt lắm, Giám đốc Đường quả nhiên có tửu lượng tốt, haha....”

Đoạn Kim Thần trừng mắt nhìn Giang Chi Thịnh với đôi mắt thâm sâu khó lường, sau đó ngồi xuống ghế.

Không khí đột nhiên trở nên lạnh lẽo, Đường Hoan cảm nhận được tâm trạng của Đoạn Kim Thần đã thay đổi, cô mím môi và bình tĩnh liếc nhìn anh, sau đó lại bắt đầu cúi đầu ăn tiếp.

Trong lúc đó, cô có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng đang hướng về phía cô, không cần đoán cũng biết đó nó thuộc về ai.

Nhưng bây giờ cô thực sự không biết phải đối mặt với anh như thế nào.

Đúng là rượu ngoại nồng độ cao có khác, Đường Hoan mới uống được mấy phút đã bắt đầu cảm thấy có chút khó chịu rồi.

Cô đưa tay lên xoa xoa lông mày, sau khi đứng dậy nói với mọi người rằng không thể tiếp tục ngồi cùng họ được nữa cô liền đi vào nhà vệ sinh, nhưng không ngờ Đoạn Kim Thần lại đi theo sau cô, khi cô đi đến chỗ rẽ, eo cô đột nhiên bị một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy.

Vừa ngẩng đầu lên cô liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, sắc mặt cô lập tức thay đổi, cô giãy dụa và nói: “Anh làm gì vậy, bỏ em ra?”

Dù sao đây cũng là nơi công cộng, anh ôm cô như vậy còn ra thể thống gì nữa, anh không cần thể diện nhưng cô cần.

“Đi về.”

Sau khi hờ hững nói ra hai từ này, anh không quan tâm đến sự giãy dụa của cô mà mạnh mẽ ôm cô ra khỏi khách sạn.

Cô có chút sững sờ: “Anh không bàn chuyện làm ăn nữa sao?”

Nhưng Đoạn Kim Thần không hề trả lời câu hỏi của cô, sau khi ra khỏi thang máy anh liền bế cô vào trong xe, Đường Hoan vùng vẫy nhưng không thoát ra được, nên chỉ có thể để mặc anh bế lên xe.

Trên đường đi vẻ mặt của Đoạn Kim Thần luôn u ám, cô biết là vì Giang Chi Thịnh nên anh mới như vậy.

Nhưng cô không quan tâm, dù sao cho dù cô có nói gì anh cũng đều không tin. Nếu đã như vậy cô hà tất gì phải tốn nước bọt giải thích với anh.

Khi về đến khách sạn đã là 10h tối, cổ tay bị anh nắm đến đau nhói, cô nhíu mày và vùng vẫy nói: “Đoạn Kim Thần, anh làm em đau, bỏ tay ra.”

Nhưng Đoạn Kim Thần giống như không nghe thấy cô nói gì mà kéo cô về phía cửa khách sạn, bước chân của anh rất lớn, Đường Hoan có chút không theo kịp nên chỉ đành chạy bước nhỏ.

Khi đến cửa phòng, anh đột nhiên dừng lại, Đường Hoan nhất thời không kịp dừng lại nên ngã vào vòng tay anh, mũi cô đập vào bờ ngực rắn chắc của anh khiến cô đau đến nỗi ứa nước mắt: “Anh làm gì......”

Cô còn chưa kịp nói hết câu, Đoạn Kim Thần đã cúi đầu xuống hôn cô, tay trái anh đặt sau gáy cô, còn tay phải ôm eo cô, không cho cô cơ hội giãy dụa.

“Ding” một tiếng, cánh cửa thang máy mở ra, Giang Chi Thịnh vừa bước ra liền nhìn thấy cảnh tượng hai người họ đang ôm nhau, anh dừng bước đứng nhìn hai người họ ôm chặt lấy anh, sự đau đớn trong mắt không cách nào che giấu được.

Bàn tay buông thõng bên hông khẽ siết chặt lại, anh mím môi thành một đường thẳng, cảnh tượng hai người họ ôm chặt lấy nhau như một cái hai đâm thẳng vào mắt anh khiến anh đau đớn.

Anh không có dũng khí bước tới, anh sợ mình sẽ nhận được câu trả lời mà anh không muốn nghe nhất, nên cuối cùng anh quay lưng bỏ đi.

Đường Hoan mở to hai mắt, cho đến khi nhìn thấy bóng lưng của Giang Chi Thịnh cô mới hoàn hồn, cô dùng hai tay đẩy mạnh Đoạn Kim Thần ra.

Đoạn Kim Thần nhất thời không phòng bị bị đẩy lùi về phía sau, tiếp đó là một cái tát vô cùng sắc nét, mặt anh bị đánh nghiêng sang một bên.

Trong mắt cô tràn đầy sương mù, cô kìm nén cơn đau ở lòng bàn tay và tức giận nói: “Đoạn Kim Thần, anh chính là một tên khốn, anh dựa vào đâu mà đối xử với em như vậy?”

Những giọt nước mắt làm mờ đi tầm nhìn của cô, nhưng cô cố gắng không để nó rơi xuống, trong lòng cô vừa hận vừa tức giận, tại sao anh luôn có thể tổn thương cô một cách đương nhiên như vậy?

Cho dù trong lòng anh không quan tâm đến cô, nhưng ít nhất anh cũng nên quan tâm một chút đến cảm nhận của cô chứ, sao anh có thể rắc muối vào vết thương của cô như vậy.

“Anh nói rồi đừng chọc giận anh, nhưng em lại liếc mắt đưa tình với người đàn ông khác ngay trên bàn ăn!”

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông mang theo bão táp, trên bàn ăn, khi nhìn thấy ánh mắt trìu mến của Giang Chi Thịnh dành cho cô, anh hận không thể móc mắt anh ta ra.

Cho dù người phụ nữ này anh không cần, anh cũng không cho phép cô ở bên người đàn ông khác.

Quả nhiên, cô nghĩ không sai, anh cảm thấy mối quan hệ giữa cô và Giang Chi Thịnh không bình thường cho nên mới cố tình diễn cảnh này cho Giang Chi Thịnh xem.

“Cho nên anh đã cố ý tự biên tự diễn ra những chuyện này để anh ấy nhìn thấy với mục đích chọc giận anh ấy có đúng không?” Trong mắt Đường Hoan lấp lánh ánh nước, cô tức giận nói: “Đoạn Kim Thần, trước đây sao em lại không biết anh là một kẻ đạo đức giả như vậy nhỉ!”

Trái tim cô đã sớm tê liệt vì đau rồi, vốn dĩ cô cho rằng mình sẽ không khóc nữa, nhưng bây giờ cô nhận ra chỉ là cô đang tự dối lòng mình mà thôi.

Cho dù anh đã làm tổn thương cô sâu sắc như thế nào, cô vẫn không thể nào kiểm soát được trái tim mình.