Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 259: Ăn miếng trả miếng



Tổng giám đốc Lý vừa cười vừa bình tĩnh đánh giá Đường Hoan.

Nghe được ẩn ý trong lời nói của ông ta, Đường Hoan liền liếc ông ta một cái.

Cô cứ nghĩ rằng tổng giám đốc Lý biết cô là vợ của Đoạn Kim Thần, nhưng giờ ông ta lại nói với giọng điệu này, xem ra ông ta cũng không biết rõ cho lắm.

“Đúng vậy, hay chúng ta cùng chơi bóng đi, ở đây có không ít môn thể thao đều phù hợp với chúng ta đó.”

Tổng thư kí Lý mặc một chiếc váy ngắn trễ vai, mái tóc với những đường gợn sóng lớn ôm lấy người, khuôn mặt trang điểm đẹp đẽ.

Cô ta vừa mới gặp mặt đã tỏ ra như rất quen biết, còn chạy đến nắm lấy tay Đường Hoan.

Tuy con đường phía trước của tổng thư kí Lý chưa biết sẽ ra sao, nhưng cô ta lại chú ý tới việc tổng giám đốc Lý vẫn luôn nhìn Đường Hoan, ngay cả ánh mắt của tổng giám đốc Đoạn cũng luôn đặt trên người cô.

Lúc trước, dù cô ta có ở đâu cũng đều là tiêu điểm, ánh mắt của cánh đàn ông đều hướng về phía cô ta.

Nhưng giờ cô ta lại giống như một phiến lá, hoàn toàn bị người ta xem nhẹ, nên mới vội vàng chạy ra để tìm chút cảm giác tồn tại.

Đường Hoan nhìn thoáng qua Đoạn Kim Thần, thấy gương mặt anh chỉ lộ ra nụ cười thờ ơ, không có quá nhiều biểu cảm thì mới gật đầu.

“Ánh mặt trời càng lúc càng gay gắt, hay chúng ta vào xem hai người đẹp chơi tennis đi.”

Tổng giám đốc Lý ngước lên nhìn ánh mặt trời chói mắt, mở miệng đề nghị.

Đoạn Kim Thần vẫn không nói gì, chỉ gật đầu rồi đi vào trong.

Đường Hoan vốn định tìm cái cớ để vào trong ngồi một lát, cô chỉ muốn tránh cái nắng chói chang, hoàn toàn không có ý định chơi bóng.

Nhưng không ngờ Đoạn Kim Thần và tổng giám đốc Lý cũng muốn theo vào, còn muốn xem họ chơi, trong nháy mắt cô thấy hơi xấu hổ.

Nếu cô có đánh cũng chỉ là đánh cầu lông, còn bóng chuyền, bóng bàn thì hoàn toàn không biết chơi thế nào.

Tuy lúc nhỏ cô cũng khá nghịch ngợm, nhưng lại không có thời gian tham gia mấy môn thể thao đó.

Bây giờ, cô chỉ có thể làm chuyện ngoài khả năng của mình thôi.

Cô lề mà lề mề mãi mới thay xong quần áo, rồi lấy cớ đi vệ sinh, nhân cơ hội ở trong đó tìm vài kỹ xảo chơi quần vợt.

Đến lúc cô ra ngoài, mọi người đã thay xong quần áo, còn đứng đó chờ cô.

Tổng thư kí Lý thấy cô đi ra thì lập tức hếch cằm, cười tít mắt nói: “Thư kí Đường đã chuẩn bị xong chưa? Chúng ta có thể bắt đầu được rồi đó.”

Những thứ khác cô ta không dám nói chắc, nhưng quần vợt chính là thế mạnh của cô ta.

Cô ta bắt đầu chơi tennis từ hồi trung học, từ lúc đó đến giờ cô ta chưa từng thua người khác.

Dù Đường Hoan là tổng thư kí của Đoạn Kim Thần thì thế nào, vẫn sẽ thua trong tay cô ta thôi.

Đặc biệt, lúc nhìn thấy tư thế cầm vợt tennis của cô, vẻ đắc ý trong mắt cô ta không hề che dấu chút nào.

Trận này cô ta phải thể hiện thật tốt, tuyệt đối không để cô...

cướp đi hào quang của cô ta thêm lần nào nữa.

Suy nghĩ của cô ta dừng lại ở bóng người cao lớn của Đoạn Kim Thần, nụ cười trên mặt lại càng thêm đẹp đẽ.

“Bắt đầu thôi.”

Vừa dứt lời, quả bóng tennis trong tay cô ta được ném lên, sau đó hai tay vụt mạnh.

Quả bóng bay lên không trung, vẽ lên một đường cong hoàn hảo.

Pha phát bóng này rất khéo léo.

Người đứng ngoài nhìn vào chỉ thấy bóng được đánh sang phía Đường Hoan, nhưng nhìn từ hướng của cô mới thấy quả bóng này đang hướng thẳng về phía đầu cô.

Sắc mặt cô hơi đổi, đứng tránh sang một bên.

Tuy thành công tránh được quả bóng, nhưng cũng vì thế mà quả bóng rơi xuống đất.

“Tổng giám đốc Đoạn, thư kí của anh thú vị thật đấy.

Chẳng lẽ cô ấy cố tình chấp một bóng à?”

Thấy cách chơi vụng về của Đường Hoan, tổng giám đốc Lý nhìn một cái đã nhận ra cô không biết chơi.

Đoạn Kim Thần nhăn mày không nói gì, nhưng ánh mắt anh nhìn Đường Hoan lại có thêm chút lo lắng.

Đường Hoan chạy tới nhặt bóng lên.

Cô nhìn vẻ mặt đắc ý của cô thư kí đứng cách đó không xa, trong mắt hiện lên tia sáng lạnh lẽo.

Cô tung quả bóng lên không trung, sau đó vung tay đánh.

Quả bóng vừa bị cô đánh sang bên kia đã bị cô thư kí tính trước phương hướng, cô ta mạnh mẽ đánh ngược trở lại.

Cô không kịp tránh nên đành vung vợt lên, cuối cùng quả bóng vẫn không bị chặn lại, cứ vậy lướt qua cây vợt bóng bàn rồi đập mạnh vào mặt cô.

Bị đánh trúng, làn da trắng như tuyết lập tức hiện lên một vệt đỏ.

“Ôi trời, thư kí Đường, tôi không phải cố ý đâu! Cô không sao chứ? Cho dù không tiếp được bóng cô cũng có thể tránh mà, giờ cô làm mình bị thương thì biết tính sao đây?”

Tổng thư kí Lý đứng đằng kia, lúc thấy Đường Hoan bị bóng đập vào người thì giả vờ la lên.

Người khác có thể thấy ánh mắt ‘vui sướng khi người khác gặp họa’ của cô ta cực kì rõ ràng.

So với cô ta, cô cũng chỉ là lớn lên đẹp hơn một chút, dáng người cao hơn một chút, còn không phải là thư kí giống cô ta sao.

Đừng tưởng giả bộ thanh cao thì người khác không biết cô dựa vào cái gì để ngồi lên vị trí đó, loại đàn bà như cô ta nhìn còn thuận mắt hơn.

Ánh mắt Đoạn Kim Thần trở lên lạnh lẽo.

Anh nhìn thoáng qua tổng thư kí Lý, bóng người cao lớn đứng lên đi về hướng Đường Hoan.

Tổng thư kí Lý vốn đang hả hê chợt cảm thấy ớn lạnh.

Cô ta xoa cánh tay, quay đầu nhìn về hướng anh vừa đi qua.

Lạ thật, sao vừa nãy bỗng dưng thấy lạnh như vậy, chẳng lẽ cô ta bị ảo giác? Cô ta nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trời đang nắng chang chang thì lắc đầu, nhất định là mình suy nghĩ nhiều quá.

Vệt đỏ trên mặt Đường Hoan ngày càng rõ ràng, sắc mặt Đoạn Kim Thần cũng càng lúc càng tối đi.

Anh đi được hai bước thì quay lại nhìn tổng giám đốc Lý.

“Chúng ta cũng qua đó đánh một trận đi, cứ ngồi ở chỗ này cũng chán lắm.”

“Cùng đánh hả?”

Tổng giám đốc Lý đang băn khoăn không biết anh định đi đâu, nghe anh nói thế thì sửng sốt một chút.

Mãi đến lúc Đoạn Kim Thần gật đầu, ông ta mới đứng từ ghế dựa lên.

“Được thôi, tôi cũng đã lâu chưa đánh tennis.

Tôi và thư kí của tôi lập thành một đội, tổng giám đốc Đoạn và thư kí Đường là một đội, hôm nay chúng ta thử đánh một trận xem nào.”

Tuy ông ta không biết khả năng chơi quần vợt của Đoạn Kim Thần đến đâu, nhưng nhìn bộ dạng không biết chơi của Đường Hoan, bọn họ chắc sẽ không thua quá thảm.

Nếu Đoạn Kim Thần không biết chơi, ông ta có thể nhường cho anh một chút, không phải sao? Vả lại lúc bàn chuyện hợp tác với anh, ông ta bị anh chèn ép khắp nơi.

Bây giờ ông ta cũng có thể dùng cách này để lấy lại chút mặt mũi, như thế không tốt sao? Đường Hoan nghe Đoạn Kim Thần nói muốn chơi thì rất lo lắng.

Cô cảm thấy đau đầu nhức óc, nếu chỉ chơi đùa một chút thì không ảnh hưởng đến toàn cục, nhưng giờ bọn họ đánh thật thì cô chỉ làm anh vướng chân, vì cô thật sự không biết chơi quần vợt.

Cô cắn môi, khó xử nhìn anh.

Như biết được suy nghĩ trong lòng cô, Đoạn Kim Thần đến bên cạnh nhìn cô một cái, giọng nói trầm thấp vang lên: “Lát nữa cứ đứng đằng sau anh.”

Anh nắm chặt cây vợt tennis, dáng vẻ tự tin.

Đường Hoan đột nhiên thấy hối hận, đáng lẽ ban nãy không nên cậy mạnh.

Nếu cô nói mình không biết chơi ngay từ đầu thì bây giờ đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Bây giờ đang ở thế cưỡi hổ khó xuống, nếu giờ phút này lại đổi ý, vậy chẳng phải đánh vào mặt Đoạn Kim Thần trước mặt mọi người sao, nên cô lập tức gắng gượng lại.

Trong lúc đánh tennis, Đường Hoan vẫn nghĩ phải phối hợp với anh cho tốt, nhưng lúc trận đấu thật sự bắt đầu, cô mới phát hiện mình đã lo lắng quá nhiều.

Người đàn ông kia lấy một địch hai mà hoàn toàn không thua kém hai người bên tổng giám đốc Lý.

Điều quan trọng nhất là, Đoạn Kim Thần toàn đánh bóng vào người thư kí Lý.

Lúc đầu tổng thư kí Lý còn tiếp được, nhưng về sau, mỗi phát bóng Đoạn Kim Thần đánh ra đều mạnh mẽ đập vào người cô ta.

Nếu lần đầu thì còn có thể nói là vô ý, nhưng những lần sau vẫn tiếp tục như vậy thì những người khác không thể không nghi ngờ.

Nhìn mỗi phát bóng anh đánh ra đều hướng thẳng vào mặt cô thư kí, những người ở đây dù là kẻ ngốc cũng nhìn ra được đó là ý gì.

Tổng giám đốc Lý vốn chẳng có cơ hội ra tay, nên mặt cô ta nhanh chóng bị quả bóng tennis đánh bầm dập thành đầu heo.

Cô vốn toàn tâm toàn ý muốn giúp Đoạn Kim Thần, nhưng cuối cùng thì dứt khoát đứng sang một bên nhìn anh đánh với vẻ mặt thờ ơ.

Nhìn cô thư kí sắp phát khóc, Đường Hoan bắt đầu thấy đồng tình với cô thư kí này.

Không biết cô ta đã làm gì mà chọc phải tên ôn thần này, khiến anh đối xử với cô ta như vậy.

Nhưng người đàn ông này đúng là không biết thương hương tiếc ngọc.

Anh cũng không thèm nhìn xem người ta bị anh đánh thành cái dạng gì, còn tiếp tục đánh không nể nang chút nào.

Nhìn người đàn ông khí chất xuất sắc như vậy, trên mặt cô thoáng nét cười.

Tuy không biết tại sao anh đối xử như vậy với một cô thư kí chưa từng gặp mặt, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy vẻ đẹp trai ngời ngời của anh lúc tức giận.

Người đàn ông này phải nói là một vật thể phát sáng, dù là động tác nào cũng phát huy một cách vô cùng nhuần nhuyễn, cả người tràn ngập sức quyến rũ.

“Bịch”

một tiếng, quả bóng tennis một lần nữa đánh vào mũi tổng thư kí Lý không chút lưu tình, lần này cả máu mũi cũng chảy ra.

Cô ta ném cây vợt tennis xuống đất, bưng hai tay lên mũi, nước mắt chảy giàn giụa.

Sắc mặt tổng giám đốc Lý biến thành màu gan heo, trông như ăn phải phân.

Ông ta vốn muốn áp xuống vẻ mạnh mẽ của anh, nhưng không ngờ lại bị đánh cho tơi bời tan tác.

Ông ta hung dữ trừng mắt với cô thư kí như để trút giận.

Trong lòng cô thư kí cũng rất uất nghẹn.

Cô ta vốn muốn thể hiện tốt một chút trước mặt bọn họ, nhưng ai ngờ lại bị đánh thành ra như vậy.

Giờ cô ta chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

“Còn đánh nữa hay không?”

Đoạn Kim Thần vung vẩy vợt bóng bàn trong tay.

Anh ngừng tư thế đánh bóng, đứng thẳng người lên rồi thờ ơ hỏi.

“Không đánh nữa.”

Gương mặt cô thư kí lộ ra nét đau đớn, lúc nói giọng còn mang theo tiếng khóc.

“Không đánh nữa.”

Tổng giám đốc Lý cũng phất phất tay, tâm trạng vô cùng tồi tệ nhưng trên mặt vẫn giả vờ giả vịt nói: “Tổng giám đốc Đoạn quả nhiên là người trẻ tuổi, không chỉ có triển vọng...

mà bản lĩnh làm ăn buôn bán còn rất cao tay, ngay cả chơi tennis cũng là một cao thủ, thật khiến người khác khâm phục.”

Dù trong lòng có rất nhiều điều bất mãn, nhưng thân phận ông ta lại không cao bằng đối phương, anh cũng không phải người ông ta có thể đắc tội được, làm sao ông ta dám lỗ mãng trước mặt anh? Nhưng ông ta cũng đã nhận ra quan hệ của Đoạn Kim Thần với cô thư kí của anh không hề bình thường chút nào.

Nếu ông ta không nhìn ra Đoạn Kim Thần đang thay Đường Hoan trút giận thì mắt ông ta đúng là mù.

“Có điều, mong tổng giám đốc Đoạn rộng lượng, không so đo tính toán với thư kí của tôi nữa.

Cô ấy cũng không phải cố ý xúc phạm đến cô Đường.”

Ông ta còn phải hợp tác với Đoạn Thị, cũng không muốn vì một sai lầm nhỏ mà chuyện làm ăn buôn bán rất vất vả mới bàn bạc được bị phá hỏng.

“Ồ?”

Mày trái Đoạn Kim Thần hơi nhếch, giọng không mặn không nhạt.

“Nhưng qua chuyện vừa rồi, tôi đã biết được thành ý của tổng giám đốc Lý.

Chuyện hợp tác của chúng ta vẫn nên hoãn lại thì hơn.”

“...”

Nghe anh nói như vậy, Đường Hoan thở dài trong lòng.

Xem ra tổng giám đốc Lý không còn cơ hội hợp tác với Đoạn Kim Thần nữa rồi.

Chẳng lẽ lúc nãy anh đang trút giận cho cô sao?