Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 260: Hâm nóng tình cảm



Nhưng đây không phải hành động theo cảm tính quá mức sao? Hạng mục của tổng giám đốc Lý tuyệt đối có lợi đối với tập đoàn Đoạn Thị.

Tuy cô không rõ lắm về hạng mục hợp tác lần này, nhưng trên đường đi Jason đã giải thích sơ qua một lần nên nội dung cụ thể cô vẫn nắm được một chút.

Nếu chỉ vì trút giận cho cô mà từ chối hợp tác với tổng giám đốc Lý, vậy thì anh hành động theo cảm tính quá.

Nhưng nếu nói không phải, vậy tại sao anh lại từ bỏ cơ hội hợp tác lần này? Có lẽ anh vốn không có ý định hợp tác với ông ta, nên cố ý lấy chuyện của cô làm lí do thoái thác hạng mục hợp tác lần này.

“Tổng giám đốc Đoạn, lần hợp tác này tôi rất có thành ý mà, anh đừng từ chối nhanh như vậy.

Tôi mong anh suy nghĩ kĩ lại.

Bây giờ cũng tới giờ cơm trưa rồi, mời anh đến trang viên nhà tôi, tôi đã bảo người chuẩn bị sẵn cơm trưa rồi.”

Dù trong lòng đang chảy máu, tổng giám đốc Lý vẫn giả bộ như không có chuyện gì, còn đưa tay làm tư thế mời.

Anh nói là sẽ cân nhắc chứ chưa từ chối thẳng thắn, nghĩa là ông ta vẫn còn cơ hội, không phải sao? Nếu sau này ông ta thể hiện tốt một chút, hoặc tâm trạng anh tốt lên thì vẫn có thể ký được hợp đồng.

Trước mắt ông ta chỉ có thể an ủi bản thân như vậy.

“Không cần đâu, tránh trường hợp lúc đó người của tôi lại bị mất mặt.”

Giọng nói rét lạnh của anh vang lên, từ chối thẳng thắn ý tốt của tổng giám đốc Lý.

Nụ cười trên mặt tổng giám đốc Lý cứng đờ.

Ông ta không ngờ chỉ vì một chuyện nhỏ mà ầm ĩ thành như vậy, nên vội vàng trưng lên bộ mặt tươi cười.

“Tổng giám đốc Đoạn, thư kí Đoạn, vừa nãy thư kí của tôi hơi bốc đồng quá, mong hai người đừng để bụng.

Anh xem tôi có thành ý như vậy, thì mong anh đại nhân đại lượng tha thứ cho tôi một lần.”

Nói xong, ông ta nhìn Đường Hoan bằng ánh mắt cầu cứu.

Người ta nói phụ nữ giàu lòng thương cảm, nếu ông ta nói vài câu nhẹ nhàng, không chừng cô sẽ cầu tình giúp ông ta.

Thấy ánh mắt của ông ta, người thông minh như cô sao có thể không hiểu ý được.

Gương mặt cô không có biểu tình gì, nhìn thoáng qua Đoạn Kim Thần.

Cô vốn không phải người bụng dạ hẹp hòi, đương nhiên không có chuyện níu lấy không tha.

Dù sao Đoạn Kim Thần cũng đã giúp cô trút giận rồi, cô đương nhiên không tức nữa.

Nhưng nếu cô dễ dàng tha thứ cho bọn họ, vậy chẳng phải khiến Đoạn Kim Thần mất mặt sao? Cô thản nhiên nhìn tổng giám đốc Lý một cái rồi xoay người bước đi, ý tứ quá rõ ràng.

Tổng giám đốc Lý không ngờ thái độ của cô lại kiên quyết như vậy.

Ông ta sửng sốt một lúc.

Đoạn Kim Thần cũng không nói thêm gì mà lập tức nhấc chân theo sau.

Đến lúc tổng giám đốc Lý hoàn hồn, hai người đã đi được một đoạn xa.

Rõ ràng bầu trời đang quang đãng, ánh nắng bỏng rát rọi lên người, nhưng giờ phút này, trong lòng tổng giám đốc Lý lại lạnh lẽo như có một lớp băng mỏng.

Ông ta vung tay trái, tát một cái lên mặt cô thư kí, gầm lên: “Đều do ả đàn bà ti tiện nhà cô làm hại, dụ dỗ đàn ông kiểu gì mà dụ đến tận chỗ này, cút! Tôi không bao giờ...

muốn nhìn thấy cô nữa.”

Nếu không phải vì ả đàn bà này, ông ta đã sớm thương lượng xong, có khi còn ký được hợp đồng rồi, làm sao xảy ra nhiều chuyện như bây giờ.

Cô thư kí bị ông ta đánh cho choáng váng, rồi lại nghe thấy ông ta rít lên, sắc mặt cô ta lập tức trắng như tờ giấy, vẻ mặt cầu xin.

“Đừng mà! Tổng giám đốc Lý, tôi biết sai rồi, ông đừng đối xử với tôi thế này mà...”

Cô thư kí nhìn sắc mặt u ám của tổng giám đốc Lý, lời chưa nói xong vướng ở cổ họng.

Cô ta không dám nói thêm câu nào nữa, đành phải xoay người bỏ đi.

Sau khi cô thư kí đi khỏi, tâm trạng của ông ta vẫn không thể chuyển biến tốt hơn.

Ông ta khó khăn lắm mới kéo được quan hệ với Đoạn Kim Thần, bây giờ lại trở về như trước khi móc nối quan hệ thì làm sao bây giờ? Nhất là khi nghĩ đến tháng sau công ty ông ta cần một lượng tiền vốn lớn, thì đầu ông ta như sắp nổ tung.

Sau khi Đoạn Kim Thần và Đường Hoan rời khỏi sân đánh golf, cô bị anh mang về công ty.

Mái tóc dài của cô buông xuống, che khuất vết thương trên khóe mắt.

May mà quả bóng không đánh trúng mặt cô, nếu không bây giờ cô đã không dám ra ngoài gặp người khác.

Lúc trở về công ty, Đường Hoan vốn muốn về thẳng văn phòng để giải quyết công việc, nhưng lại bị Đoạn Kim Thần mạnh mẽ kéo vào phòng làm việc của anh.

Hai người đi vào, vừa vặn thấy Jason từ bên trong đi ra.

Anh ta lịch sự gật đầu với hai người họ, sau đó biết điều lui ra ngoài, để lại không gian cho bọn họ.

Anh ta còn rất săn sóc đóng cửa phòng làm việc lại.

“Anh dẫn em tới đây làm gì? Em còn nhiều việc chưa làm xong đâu.”

Đợi Jason rời khỏi phòng, Đường Hoan lập tức nói bằng giọng bất mãn.

Hôm nay cô chẳng hiểu gì đã bị anh kéo đi bàn chuyện làm ăn, rồi bây giờ chẳng hiểu gì đã bị kéo đến đây.

Rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh cứ như không nghe thấy lời cô nói, mở nắp cốc giữ nhiệt ra rồi lấy trứng gà bên trong đập đập xuống bàn.

Thấy động tác khó hiểu của anh, Đường Hoan càng thấy nghi hoặc hơn, hơn nữa cũng bắt đầu thấy đói.

Bây giờ đã qua giờ cơm trưa.

Buổi trưa cô chưa ăn gì cả, bây giờ cũng sắp đến hai giờ chiều, cô không đói mới là lạ.

Cô đưa tay sờ bụng, vừa định hỏi anh có thể cho cô ăn quả trứng kia không thì Đoạn Kim Thần đột nhiên ngồi xuống bên cạnh cô.

“Anh giúp em lăn một chút.”

Thực ra vết thương nhỏ ấy chẳng là gì đối với Đường Hoan.

Chỉ hai ngày là vết thương sẽ khỏi, nên bình thường cô cũng không để ý.

“Không cần...”

Nhưng anh không đợi cô nói hết câu đã vén tóc cô ra sau tai, sau đó nhẹ nhàng lăn trứng lên vết thâm đen trên khóe mắt cô.

Hơi ấm trên mặt như truyền thẳng vào tim cô.

Nhìn dung mạo tuấn tú của người đàn ông trước mặt, tim cô chợt lỡ một nhịp.

Thấy mình hơi căng thẳng, cô liền chớp mắt liên tục, không dám nhìn anh.

Mà người đàn ông kia vẫn đang hết sức chuyên chú xử lý vết thương, anh hình như vn chưa phát hiện ra sự khác thường của cô.

Bầu không khí trong phòng làm việc bỗng trở nên hơi ám muội.

Đường Hoan không dám thở mạnh, chỉ có thể nín thở mặc cho anh làm.

Lúc cô tưởng mình sắp chết vì ngạt thở thì người đàn ông kia dừng động tác, đi bóc một quả trứng khác.

Đường Hoan như được giải thoát, cô há miệng ra thở dốc.

Đến lúc anh xoay người lại, cô đã trở lại như bình thường.

Thấy anh vẫn còn muốn lăn trứng cho cô, cô bèn ngửa đầu ra đằng sau, nhưng còn chưa kịp làm thì bụng đột nhiên réo lên.

“Ọc ọc ọc...”

“...”

“...”

Mặt Đường Hoan lập tức đỏ bừng, hận không thể đào một lỗ trên đất mà chui vào.

Cô chưa bao giờ cảm thấy mất mặt như lúc này.

Ánh mắt anh thoáng qua ý cười.

Anh bị bộ dáng đáng yêu này của cô làm cho tâm thần nhộn nhạo, không nhịn được muốn trêu ghẹo cô.

Ý nghĩ vừa nảy ra, anh đột nhiên nhích lại gần cô, môi mỏng khẽ mở.

“Em hôn anh một cái thì anh cho em ăn.”

Khóe miệng Đường Hoan giật giật, suýt chút nữa cô còn cho rằng mình nghe lầm.

Người luôn nói năng thận trọng như Đoạn Kim Thần mà cũng biết nói đùa ư? Nhưng cảm giác ngọt ngào khó hiểu trong lòng này rốt cuộc là sao? Nhìn cô không nhúc nhích, anh còn kề sát mặt mình vào mặt cô.

“Không đói à?”

Nghe thấy cả ý cười trong câu nói của anh, cô sao lại không hiểu anh là đang cố ý? Cô cắn răng đứng dậy muốn bỏ đi, nhưng chưa đứng lên đã bị anh dùng sức kéo lại, cả người cô mất trọng tâm rồi ngồi phịch xuống sô pha.

Nhưng trong lúc lôi lôi kéo kéo đó, Đường Hoan lại ngã xuống đùi anh.

Cô vừa ngước mắt liền bắt gặp đôi mắt sâu như hồ băng của anh, giờ phút này tim cô giống như nai con đang chạy loạn.

“Anh...

Anh buông ra.”

Thất thần vài giây, Đường Hoan đẩy ngực Đoạn Kim Thần ra, nét ửng hồng trên mặt vẫn chưa lui.

“Hôn anh một cái.”

Đoạn Kim Thần thấy sắc mặt ửng đỏ của cô, khóe miệng cong thành một vòng cung đẹp đẽ.

Anh nắm tay cô thật chặt.

“Em không làm đâu!”

Rõ ràng là thái độ từ chối kiên quyết, nhưng không biết tại sao lúc cô nói ra lại mang theo chút thẹn thùng.

Lúc này Đường Hoan còn cảm thấy mất mặt hơn.

“Vậy để anh.”

Cô còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận lời anh nói, đôi môi đỏ mọng của cô đã bị anh lấp kín.

Trong hơi thở truyền đến hơi thở riêng biệt của người đàn ông, Đường Hoan mở to mắt, dường như không ngờ tới Đoạn Kim Thần lại đột nhiên hôn cô.

Hai tay cô để trước ngực anh.

Tiếng tim đập mạnh mẽ hữu lực của anh truyền đến lòng bàn tay cô, khiến tim cô như đang đập cùng một nhịp với nó.

Hai tay cô không biết đã vòng lên cổ anh từ lúc nào.

Hai người đang say sưa, đang chuẩn bị làm bước kế tiếp thì tiếng gõ cửa phòng vang lên, đánh gãy bầu không khí ám muội.

Đường Hoan đang lơ đễnh lập tức hoàn hồn.

Cô dùng sức đẩy Đoạn Kim Thần, lập tức thoát khỏi vòng tay của anh.

Thân hình mềm mại đẹp đẽ trong ngực đột nhiên biến mất, đôi mắt đen nhánh của anh mang theo chút không vui.

Anh còn thấy bực mình hơn với người vừa phá hỏng chuyện tốt của anh.

Giọng nói rét lạnh như hàn băng vạn năm vọng ra ngoài.

“Vào đi.”

Người đứng ngoài cửa không biết gì về chuyện xảy ra trong phòng, lúc đẩy cửa vào mới phát hiện nhiệt độ bên trong lạnh đến đáng sợ.

Cả người cô run lên, không biết có nên vào hay không.

Thấy thư kí vẻ mặt khó xử đứng ngoài cửa, trong tay còn cầm một gói to, cô đành mở miệng.

“Còn không vào đi, đứng đó làm gì?”

Nghe thấy cô nói vậy, thư kí lúc này mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

Cô ấy lập tức gật đầu đi vào, đặt thứ cầm trong tay lên bàn trà rồi nơm nớp lo sợ mở miệng.

“Tổng giám đốc Đoạn, đây là cơm trưa của anh.”

Anh lạnh lùng hừ một tiếng, vẻ mặt không có nhiều biến hóa.

Đường Hoan vừa nghe thấy có đồ ăn thì lập tức không khách khí nữa.

Cô tiêu sái đi tới, mở ra bắt đầu đứng ăn, nhưng nhìn thấy cô thư kí vẻ mặt vô tội đang cẩn thận đứng một bên thì lại mở miệng.

“Cô ra ngoài trước đi.”

Thư kí vừa nghe thấy, giống như nghe được âm thanh động trời, cô ấy cảm kích nhìn Đường Hoan rồi lập tức chuồn ra ngoài.

Phòng làm việc một lần nữa chỉ còn hai người bọn họ.

Đường Hoan ăn như bên cạnh không có người, còn Đoạn Kim Thần ngồi trên bàn làm việc, không nói gì nhìn cô ăn.

“Sao anh không ăn?”

Đến khi ăn được một nửa, Đường Hoan mới phát hiện ra anh chưa hề động đũa.

“Anh ghét bỏ đồ ăn em động đũa qua hả? Em mới gắp hai gắp đồ ăn thôi, chúng ta cũng đâu phải chưa từng ngồi cùng bàn ăn cơm chứ.”

Nhìn anh không ăn, Đường Hoan nghĩ anh đang ghét bỏ đồ ăn có nước miếng của cô.

Không phải vừa mới hôn sao? Sao bây giờ lại bắt đầu giả bộ sạch sẽ vậy? Cô vừa dứt lời thì, dưới ánh nhìn chăm chú của cô, anh cầm đũa lên bắt đầu ăn.

Ăn xong cơm trưa, cô vỗ mông chạy lấy người, Đoạn Kim Thần thấy cô đi cũng không ngăn lại.