Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 261: Bắt cóc



Sau khi ăn uống no nê, Đường Hoan trở lại phòng làm việc, bắt đầu vùi đầu làm việc chăm chỉ.

Hôm nay đi làm, cô cứ nghĩ có thể giải quyết xong núi công việc đang chất đống ở đấy, không ngờ lại bị Đoạn Kim Thần gọi ra ngoài đi bàn chuyện hợp tác.

Quan trọng là, lần này đi còn không đàm phán được gì.

Cô thật sự không hiểu thế giới của người có tiền.

Chuyện làm ăn tốt như vậy, anh có thể kiếm được rất nhiều lợi nhuận mà.

Cô lắc đầu, gác suy nghĩ sang một bên rồi chìm đắm trong thế giới thiết kế của mình.

Đến lúc cô hoàn hồn lại mới phát hiện sắc trời đã tối, nhân viên trong văn phòng đều đã tan làm hết.

Đến lúc giải quyết xong công việc, cô thấy cổ mình cứng ngắc.

Cô vặn vẹo thắt lưng, sắp xếp tài liệu lại cho ngay ngắn lại rồi ngồi trên ghế làm việc, ngắm bầu trời đêm đen kịt ngoài cửa sổ đến thất thần.

Đoạn Kim Thần có phải đã đi rồi hay không? Bóng dáng người đàn ông xuất hiện trong đầu, ánh mắt cô chợt lóe, lập tức kéo dòng suy nghĩ đang bay tận đẩu tận đâu trở lại.

Sao đang yên đang lành cô lại nhớ tới anh ta? Cô lắc đầu, đóng máy tính lại, thuận tay tắt đèn bàn rồi cầm túi rời khỏi văn phòng.

Lúc vào thang máy cô nhìn qua đồng hồ, lúc này mới giật mình.

Bây giờ đã chín giờ rồi.

Cô ra khỏi cửa công ty, thấy đèn đường bật sáng thì thở sâu, đi về phía chiếc xe.

Sau khi cô lên xe, chiếc xe khởi động rồi rời đi.

Như mọi khi, cô lái xe về phía cảng Nguyệt Hồ, nhưng khi đi được nửa đường, không biết tại sao con đường phía trước lại bị chặn.

Cô thả chậm tốc độ xe, nhíu mày.

Thấy biển báo cấm đường phía trước, sự nghi hoặc trong mắt cô càng đậm.

Con đường này chưa bị chặn bao giờ, hơn nữa mặt đường vẫn còn tốt, sao đang yên đang lành lại sửa đường? Nhưng việc xây dựng công trình quốc gia đâu đến lượt cô nói? Cô nhìn xung quanh không một bóng người thì khẽ thở dài, xem ra muốn về chỉ có đi đường vòng.

Cô ở cảng Nguyệt Hồ lâu như vậy, đương nhiên biết đường quay về cảng Nguyệt Hồ không chỉ có mỗi đường này.

Chẳng qua đây là đường lớn, lại khá an toàn, hơn nữa đường khác cũng khá xa nên bình thường cô ít khi đi.

Nhưng bây giờ đường đã bị chặn, cô cũng không còn cách nào khác.

Nhưng mà cũng thật tình cờ, lúc cô đến một con đường khác thì đường kia cũng bị chặn.

Sao lại thế này? Sửa đường cùng một lúc ư? Cô nghi ngờ, mở cửa xuống xe.

Qua ánh sáng màu vàng của chiếc đèn đường, cô nhìn thấy tấm biển ‘đang thi công, mời đi đường vòng’, lập tức cảm thấy đúng là xui xẻo kinh khủng.

Cả hai đường cùng sửa, không phải ông trời đang trêu ngươi cô đấy chứ? Hay cô nhờ Đoạn Kim Thần tới đón nhỉ? Dù sao nếu cô đi đường kia thì còn khủng hơn, bây giờ đi đường này còn mất nửa giờ so với bình thường, nếu đi đường kia có khi mười hai giờ cô mới về đến nhà.

Nhưng đúng lúc cô định xoay người thì bị một người bịt mũi từ đằng sau, trong mũi cô toàn một mùi gay mũi.

Cô giãy giụa một lúc thì người trở nên mềm nhũn, đầu cũng trở nên choáng váng, rồi cuối cùng hoàn toàn bị bóng tối nuốt chửng.

Một giây trước khi hôn mê, người cô nghĩ đến trong đầu tất nhiên là Đoạn Kim Thần.

Nhìn Đường Hoan hôn mê bất tỉnh, người đàn ông ôm lấy cô, kéo cô tới chiếc xe bánh mì rồi mở cửa ném cô lên.

Anh ta kéo thấp vành mũ xuống rồi nhìn xung quanh một lúc, sau khi chắc chắn không có người nhìn thấy mới lên xe rời đi.

Một người đàn ông khác mở cửa xe của Đường Hoan, lái về hướng ngược lại.

Chiếc xe rất nhanh biến mất hút trong đêm tối.

Không biết đã đi được bao lâu, cuối cùng chiếc xe dừng lại trước một gian nhà xưởng bỏ hoang.

Xung quanh rất hoang vắng, cỏ mọc um tùm cao gần đến đầu người, nhất là hiện tại trời không trăng gió to, thoạt nhìn có chút sâm nghiêm.

Suốt quá trình di chuyển, bọn họ cũng không để ý đến còn một chiếc xe cũng bí mật dừng lại theo họ.

Người đứng trong chỗ tối thấy Đường Hoan bị bọn họ khiêng xuống xe, trong mắt hiện lên chút lo lắng.

Đây đúng là Giang Chi Thịnh.

Kể ra cũng rất trùng hợp, anh vốn định về nhà, không ngờ tới nửa đường lại thấy Đường Hoan bị người ta khiêng lên xe.

Tuy khoảng cách hơi xa, nhưng lúc đó anh vẫn nhận ra cô.

Dọc đường đi anh cũng không dám đến quá gần, vì anh không biết đối phương định làm gì.

Nhưng anh có thể khẳng định một điều, đối phương có chuẩn bị mà đến.

Nếu anh làm bừa nhất định sẽ đánh rắn động cỏ, nói không chừng còn khiến Đường Hoan lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm.

Nhìn động tác của những người này, có thể nhận ra họ đều đã trải qua huấn luyện, nếu một chọi một thì anh còn có phần thắng, nhưng hai ba người thì một mình đánh chắc chắn là không được, anh phải nghĩ biện pháp khác.

Đến tận khi mấy người đàn ông khiêng Đường Hoan vào trong nhà kho, anh mới từ chỗ tối đi ra, cúi thấp người, mượn vật che chắn lén lút đi đến gần nhà kho.

Không biết trời mưa từ lúc nào, bộ âu phục xa xỉ của Giang Chi Thịnh đã ướt hơn nửa, nhưng anh không muốn người trong phòng phát hiện nên đành cố gắng che dấu bản thân.

Tuy giờ trời đã tối đen, nhưng dựa vào địa hình nơi này, có thể nhìn ra nơi này đã bị bỏ hoang rất lâu.

Trong thành phố, những nơi bỏ hoang như thế này không có nhiều.

Trên đường đi anh đã gọi điện cho trợ lí, chắc hẳn bây giờ anh ta đang đến đây.

Anh tới gần nhà kho, nghe thấy tiếng động bên trong, trong đó có một người nói: “Anh cả, bao giờ ông già mới đến đây? Đêm đã khuya như vậy, không phải lão ta không tới đấy chứ?”

“Tôi làm sao biết được? Chúng ta cứ trông chừng cô gái này, đừng để cô ta chạy là được, nếu không lát nữa lão già tới mà không thấy người, chúng ta chỉ có nếm mùi đau khổ.”

Giọng người đàn ông kia vô cùng gắt gỏng, vừa nghe đã biết tính khí người này rất dữ dằn.

“Lão đại, hay anh gọi điện cho lão ta đi, nếu lão không đến thì chúng ta thay nhau gác đêm.

Bây giờ đã muộn thế này, có khi lão không đến đây đâu...”

Giang Chi Thịnh thấy bọn họ nhắc đến ông già, lúc đấy mới chợt hiểu ra.

Lúc trước ở quán bar, ông già đó đã gây rắc rối cho Đường Hoan, không ngờ người lần này lại là ông ta.

Nhưng sao lão ta lại cứ nhằm vào Đường Hoan? Theo anh thấy, quan hệ của Đường Hoan và lão ta có quăng tám cái sào cũng không tới, hay là Đường Hoan đắc tội lão già ấy? Suy nghĩ vừa nảy ra đã bị anh lập tức phủ nhận.

Anh biết tính Đường Hoan, cô không phải người dễ đắc tội người khác.

Xem ra anh phải nhanh chóng điều tra rõ ràng nguyên nhân trong đó.

Nếu những người khác bắt cóc Đường Hoan có lẽ anh không lo lắng như vậy, nhưng đối phương lại là lão ta, hơn nữa thân phận địa vị của lão cũng không thấp.

Không biết đã hôn mê được bao lâu, đôi lông mi dài của Đường Hoan khẽ động.

Cô mở mắt, lọt vào tầm mắt là thứ ánh sáng tối mờ mờ, còn có ba bóng người mơ hồ.

Bởi vì ánh sáng quá tối, cô không nhìn rõ mặt ba người.

Bị vây trong hoàn cảnh lạ lẫm như vậy, phản ứng đầu tiên của Đường Hoan chính là gặp nguy hiểm.

Cô nhìn nhà kho một vòng, đôi môi đỏ mọng khẽ mở.

“Đây là chỗ nào?”

Giọng nói thanh thúy vang lên nhưng không có bất kì lời nào đáp lại.

Thứ đáp lại cô là tiếng cười giễu cợt của người đàn ông.

Ba người đàn ông cùng xoay người nhìn cô, trên mặt lộ ra nụ cười không tử tế.

Một người đàn ông còn ngồi xổm xuống trước mặt cô, quan sát cô kĩ lưỡng.

Dưới ánh đèn, gương mặt Đường Hoan càng trở nên tinh tế động lòng người, da trắng như tuyết, khiến người đàn ông kia không nhịn được phải nuốt nước miếng.

“Giờ cô đang ở một nơi rất an toàn.”

Lúc nói chuyện người đàn ông kia cố tình gí sát mặt vào cô, ánh mắt như dính vào người Đường Hoan, vẻ mặt còn gian tà tới cực điểm.

Nhất là lúc anh ta nói, miệng anh ta còn tỏa ra mùi hôi khiến cô cảm thấy cực kì ghê tởm.

Chịu đựng cơn buồn nôn trong lòng, cô cố gắng bình tĩnh lại.

Dù sao bây giờ cô cũng đã rơi vào tay bọn họ, có sợ hãi cũng chẳng làm được gì.

Cô nhất định phải nghĩ cách chạy trốn, mà hiện tại việc cô có thể làm chính là kéo dài thời gian, hi vọng Đoạn Kim Thần có thể phát hiện ra cô mất tích.

Nhưng cô không biết Đoạn Kim Thần còn đang ở bữa tiệc xã giao bên ngoài, vốn không biết chuyện cô bị bắt cóc.

“Các người là ai, sao lại bắt cóc tôi? Nếu muốn tiền thì các người thả tôi ra, tôi có thể đưa tiền cho các người.”

Nếu việc bọn họ bắt cóc cô là có kế hoạch, vậy chẳng bằng đi thẳng vào vấn đề hỏi cho rõ ràng.

Nếu vì tiền mà bắt cóc cô thì cô có thể đàm phán với đối phương, còn nếu không phải thì...

Thật ra, lúc bị bắt cóc, cô nghĩ đó là kẻ địch của Đoạn Kim Thần nên mới cố ý trói cô lại.

Nhưng hiện tại nhìn cách ăn mặc của họ cũng không giống dân nghiệp dư.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, người đàn ông nghe cô nói xong thì cười ầm lên, giống như nghe được chuyện cực kì buồn cười.

Nghe thấy tiếng cười của bọn họ, Đường Hoan nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Anh cười cái gì? Chẳng lẽ anh không phải vì tiền mới bắt cóc tôi?”

Cô hỏi một câu hai nghĩa.

Nhưng mấy người đàn ông kia cũng không ngốc, nghe cô nói biết thừa là cô đang thăm dò.

“Tôi mà muốn tiền, thì e là cô không đưa nổi.”

“...”

Khóe miệng Đường hoan giật giật, quả thật cô không có tiền để đưa bọn họ.

Đừng nhìn cô cả người toàn hàng hiệu, còn có thân phận Đoạn phu nhân, thực ra cô cũng chẳng có tiền mà tiêu.

Chỉ sợ trên đời này, chẳng có phu nhân nhà giàu nào giống cô.

Nhưng Đoạn Kim Thần hẳn đã biết cô bị người ta bắt cóc, dù sao anh cũng từng nói sẽ phái người bí mật đi theo bảo vệ cô.

Chắc hẳn bây giờ anh đang ở trên đường rồi, chỉ cần cô tranh thủ kéo dài thêm chút thời gian nữa là có thể trụ được tới khi anh đến.

“Là anh?”

Lúc Đường Hoan định lên tiếng, cô ngẩng đầu thì thấy một người đàn ông có vết sẹo trên mặt.

Anh ta vẫn đứng một bên không lên tiếng, cô thấy thì sợ hãi kêu lên.

“Tôi nhận ra anh rồi, lần trước chúng ta đã gặp nhau trong quán bar.”

Lần trước cô bị ông già đó hẹn gặp mặt, không ngờ vừa gặp mặt đã khiến cô có ấn tượng sâu sắc.

Ông lão kia có ác cảm rất sâu với cô, nhưng cô không biết tại sao ông ta lại có thái độ thù địch với mình.

Cô cũng không nhớ giữa mình và ông ta có hiềm khích gì.

Người đàn ông mặt sẹo rõ ràng không ngờ tới Đường Hoan nhận ra anh ta, sau khi sửng sốt một lúc thì rất nhanh đã trở lại bình thường, hừ lạnh nói: “Trí nhớ của cô không tồi, chỉ tiếc cô lại đắc tội với người không nên đắc tội.”

“Anh có ý gì?”

Đường Hoan lập tức nắm được trọng điểm trong câu nói của anh ta.

“Tôi lúc nào thì đắc tội ông lão nhà các người, làm phiền các người nói cho rõ ràng.

Các người bắt cóc tôi thì cũng phải cho tôi biết lí do chứ?”

Suốt lúc đó, Giang Chi Thịnh đứng ở cửa im lặng quan sát tình huống bên trong, nhưng lại không nghe rõ bọn họ đang nói gì.

Bây giờ việc duy nhất anh cần làm là chờ đợi thời cơ đến, hoặc chờ người của anh tới rồi xông vào, như vậy ít nhất sẽ có phần thắng, không lỡ đến lúc đó không cứu được Đường Hoan ngược lại còn hại cô.

Thời gian cứ trôi qua từng giây một.

Đường Hoan đang cố giả vờ bình tĩnh cũng bắt đầu thấy căng thẳng.

Nhà kho đột nhiên trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi qua cửa sổ, phát ra tiếng vù vù.