Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 263: Được cứu



Lúc viên thuốc rơi vào miệng, cô lập tức cảm thấy có vị đắng chát.

Cô giơ tay lên ôm cổ, định nhổ viên thuốc kia ra nhưng viên thuốc kia đã sớm trôi xuống rồi tan cổ họng cô.

Thấy Đường Hoan làm chuyện vô dụng, lão Tam cười ầm lên, giải thích: “Cô đừng phí sức nữa, đó chính là thuốc kích dục tan ngay trong miệng, dù cô có nôn đứt từng khúc ruột ra cũng vô ích thôi.”

Nghe anh ta nói vậy, lòng Đường Hoan càng ngày càng trĩu xuống.

Cô không ngờ bọn họ lại chuẩn bị đầy đủ như vậy, chẳng lẽ đêm nay, cô sẽ thực sự bị hủy hoại trong tay những người này sao? Nỗi hoảng sợ tuyệt vọng dâng lên từ đáy lòng cô.

Đêm nay những người này không chỉ hủy hoại cô, mà còn muốn tính mạng của cô.

Lòng dạ lão gia thật sự quá độc ác! Hai mắt hồng hồng, cô cắn chặt đôi môi đỏ mọng.

Trong cơ thể đột nhiên ướt át, người cô cũng dần dần nóng lên, trên mặt hiện ra một tầng ửng hồng mất tự nhiên.

Lão Tam thấy sự thay đổi trên gương mặt Đường Hoan, hai mắt anh ta lóe sáng.

“Lão Tam, thuốc có tác dụng rồi.

Người phụ nữ này thật sự rất đẹp, đến lúc làm nhất định sẽ sung sướng lắm.”

Nói xong, anh ta còn vô cùng bỉ ổi sờ soạng thân dưới một cái.

Vẻ mặt của người đàn ông khiến Đường Hoan cảm thấy buồn nôn, ý thức cô dần trở nên mơ hồ.

Để khiến bản thân tỉnh táo lại, Đường Hoan cắn chặt môi, móng tay đã đâm vào da thịt.

Cô không ngờ thuốc lại có tác dụng nhanh đến vậy.

Nếu không dựa vào chút đau đớn ấy, chỉ sợ hiện tại cô đã sớm không còn ý thức.

“Lão Nhị, để tôi làm trước.

Bình thường đều là chú làm trước, lần này nhất định phải nhường tôi vui vẻ một lúc đã.”

Nói xong, lão Tam bắt đầu đưa tay tháo thắt lưng rồi đi đến chỗ Đường Hoan.

Đường Hoan sao có thể ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, lúc lão Tam nhào tới cô liền nhấc chân đá, suýt chút nữa đá trúng thân dưới của anh ta.

Anh ta vì trốn một đạp này của Đường Hoan nên bị cô đá ngã sang một bên.

Lão Nhị thấy cảnh này thì không khách khí cười ầm lên.

Trên mặt lão Tam là vẻ thẹn quá hóa giận.

Anh ta tát vào mặt Đường Hoan một cái.

Một tiếng “chát”

vang lên, nghe lanh lảnh cực kì.

Ý thức của Đường Hoan vốn đang có chút rã rời, nhưng vì một cái tát này mà cô hơi tỉnh táo lại.

“Con khốn, rượu mời không uống lại muốn rượu phạt.

Nếu vậy đừng trách anh mày không thương hương tiếc ngọc!”

Nói xong anh ta lại nhào đến chỗ Đường Hoan.

Lão Tam rút được kinh nghiệm, lần này còn hung hãn hơn nhiều.

Trước tiên, anh ta đưa tay kéo chân Đường Hoan.

Cô nhất thời không kịp chuẩn bị nên bị kéo ra một đoạn, sau đó cả người bị người đàn ông đặt dưới thân, chân cũng bị lão Tam đè lên.

Lúc này cô không thể động đậy, hơn nữa sức lực trên người dần biến mất, dù cô muốn chống cự cũng không có sức mà làm.

“Buông ra!”

Người đàn ông tới gần khiến giọng Đường Hoan thay đổi.

Cô càng giãy giụa mạnh hơn, nhưng trong người lại có cảm giác khô nóng, khiến cô muốn quấn chặt lấy người đàn ông kia.

“Kêu to một chút, cô càng kêu to tôi càng sướng.”

Người đàn ông đưa tay sờ soạng mặt Đường Hoan một lúc, sau đó sờ một đường từ đỉnh đồi của Đường Hoan xuống.

Thân thể Đường Hoan run rẩy.

Dù lúc này cô vẫn còn tỉnh táo, nhưng động tác của người đàn ông lại khiến thân thể cô có cảm giác thích thú.

Thuốc đã phát huy tác dụng, bây giờ cả người cô mềm nhũn, một chút sức lực cũng không có.

“Các người là đồ súc sinh, tôi có thành quỷ cũng không buông tha cho các người!”

Cô phải trơ mắt nhìn cảnh mình bị mấy người đàn ông này làm nhục, còn chẳng bằng chết đi cho rồi.

Nếu chết rồi, cô cũng sẽ không đau đớn như vậy.

“Muốn chết à?”

Trong mắt lão Nhị thoáng qua ý lạnh.

Như biết được suy nghĩ của Đường Hoan, anh ta nhanh chóng bước đến chỗ cô, nắm cằm rồi nhét một miếng vải vào miệng cô.

Lòng cô lập tức lạnh như băng, cô bây giờ ngay cả chết cũng không làm được.

Cô nước mắt lưng tròng, nghe thấy tiếng quần áo bị xé rách, ý thức rời rạc khiến lòng cô như tro tàn.

Cô không biết tại sao mình luôn gặp phải những chuyện bất trắc này.

Có phải kiếp trước cô đã làm quá nhiều chuyện sai trái nên ông trời mới khiến cô phải trải qua đau đớn cả đời này không? Cô biết máy quay đã được bật lên, bây giờ cảnh chật vật này của cô bị chụp được, rồi sau đó sẽ lan truyền trên mạng, cô sẽ không còn mặt mũi nào mà đi gặp người khác.

Bọn họ là đang dồn cô vào chỗ chết! Ngay lúc cô cam chịu số phận, cửa nhà kho đang đóng chặt bỗng nhiên mở ra.

Lão Tam đang đè lên người Đường Hoan, nghe thấy tiếng thì tưởng lão Đại đã trở lại, không định để ý đến, nhưng lại nghe thấy giọng lo lắng của lão Nhị.

“Các người là ai?”

Lúc này anh ta mới vội vàng ngẩng đầu, thấy mười mấy người vội vàng chạy vào bên trong.

Mặt anh ta biến sắc, nhanh chóng đứng dậy khỏi người Đường Hoan.

Lúc này ánh mắt Đường Hoan rã rời nhìn trần nhà, hình như cô có nghe thấy tiếng đánh nhau nhưng lại như không nghe thấy.

Giang Chi Thịnh thấy cô nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, trong mắt anh có chút đau lòng.

Anh cởi áo vest che lại thân thể của cô, giọng nói dịu dàng phát ra từ đôi môi mỏng.

“Hoan Hoan, Hoan Hoan...”

Thứ trong miệng cô bị anh kéo ra, cảm giác miệng được nới lỏng, lại nghe thấy giọng nói quen thuộc của anh, trái tim đang thắt chặt của cô được thả lỏng.

Cô nắm chặt áo vest trên người, tựa như bám lấy cọng cỏ cứu mạng.

Thấy cô có phản ứng, trong mắt Giang Chi Thịnh lóe lên ánh sáng.

Anh đưa tay ôm cô vào lòng, còn gọi vài tiếng nữa, nhưng Đường Hoan một chút phản ứng cũng không có.

Trong lòng Giang Chi Thịnh như bị đâm một dao, đau vô cùng.

Anh ôm lấy cô, không chút do dự ngang nhiên đi ra ngoài.

Ngay lúc nãy, người của Giang Chi Thịnh rốt cuộc cũng chạy đến đây.

Vừa rồi anh cũng đang dọn dẹp chỗ lão Đại, không ngờ vừa quay về đã thấy cảnh như vậy.

Anh tức đến đỏ cả mắt, đi đến cạnh trợ lí, lạnh giọng phân phó giáo huấn bọn họ cho tốt sau đó đưa đến cục cảnh sát.

Ý thức của Đường Hoan lúc này còn chưa khôi phục, chỉ có thể vô thức dựa vào nơi cô cảm thấy an toàn.

Nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, Giang Chi Thịnh nắm tay cô thật chặt, bảo tài xế lái xe đến bệnh viện.

Trên đường đi, thuốc trong cơ thể Đường Hoan khiến cô ngày càng không an phận.

Giang Chi Thịnh thấy mặt cô ửng hồng một cách không tự nhiên cùng với động tác của cô, biết cô bị ép uống thuốc.

Anh thậm chí không dám tưởng tượng nếu anh đến chậm hơn một chút chuyện gì sẽ xảy ra.

Đêm lạnh như nước.

Nước mưa rơi trên cửa kính xe phát ra tiếng lộp độp.

Chiếc xe giống như mũi tên rời cung, chạy như bay trên đường lớn.

May mà bây giờ là đêm khuya, trên đường cũng không có nhiều xe cộ nên chỉ mất bốn mươi phút là đến bệnh viện.

Trong một căn biệt thự cao cấp, Mộ Vũ Nghiên cầm điện thoại trong tay, đứng trước cửa sổ sát đất.

Dáng người cô ta cao gầy, gương mặt đẹp đẽ, đôi môi đỏ mọng câu lên thành một đường cong đẹp đẽ.

“Được, tôi biết rồi.”

Sua khi cúp điện thoại, ý cười trên mặt cô ta càng sâu.

Cơ hội của cô rốt cuộc đã đến.

Đường Hoan, tôi muốn đoạt lại những thứ thuộc về tôi, từng chút, từng chút một.

Đèn trong bệnh viện sáng trưng.

Bệnh viện vào buổi tối yên ắng hơn ban ngày rất nhiều.

Giang Chi Thịnh đứng trước giường bệnh, thấy Đường Hoan đang ngủ say, lông mày nhíu chặt.

Đường Hoan ngủ cực kì bất an, lông mày nhíu chặt như đang nói rằng cô đang mơ thấy ác mộng.

Anh nhẹ nhàng vươn tay xoa nhẹ lông mày đang nhíu của cô.

Anh kéo ghế dựa đến cạnh cô rồi ngồi xuống, đôi mắt nhìn cô như có hàng ngàn lời muốn nói, nhưng lúc đến miệng lại thành một tiếng thở dài lặng lẽ.

Sau cơn mưa, bụi bặm hai bên đường được rửa trôi không còn một mảnh.

Lá cây xanh mướt, thoạt nhìn tràn trề sức sống.

Lúc Đường Hoan tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau.

Dường như cô bị đánh thức từ trong ác mộng, vừa tỉnh đã mở to mắt.

Sau giây phút mơ màng ngắn ngủi, lọt vào mắt cô là một mảnh trắng xóa.

Ký ức tối hôm qua tràn về trong tâm trí cô.

Cô nhanh chóng cúi đầu kiểm tra cơ thể mình, phát hiện trên người ngoại trừ có vài vết bầm tím ra thì không thấy dấu vết nào khác.

Cô thở phào nhẹ nhõm trong lòng, lúc này mới đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Mùi thuốc khử trùng lan tỏa trong không khí đã cho cô biết bản thân lúc này đang ở bệnh viện.

Tối hôm qua...

Hình như Giang Chi Thịnh đã cứu cô? Lúc cô nhớ đến chuyện tối qua, cửa phòng bệnh bỗng bị mở ra.

Cô ngoái đầu lại, thấy gương mặt tuấn tú của Giang Chi Thịnh.

Giang Chi Thịnh thấy cô tỉnh thì nở nụ cười tươi.

“Hoan Hoan, em tỉnh rồi.”

Anh đi qua, để bữa sáng lên bàn, sau đó bước tới cạnh giường cô ân cần hỏi: “Trong người có chỗ nào khó chịu không? anh gọi bác sĩ tới khám cho em ngay nhé.”

Nói xong anh xoay người định đi, nhưng bị Đường Hoan kéo cánh tay lại.

“Em không sao, Đại Thịnh.”

Tuy người cô vẫn còn hơi yếu ớt vô lực, nhưng cô cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

“Tối hôm qua cám ơn anh, nếu không có anh, em cũng không biết phải làm sao bây giờ.”

Nhớ tới cảnh tượng tối hôm qua, cô vẫn còn run sợ trong lòng.

“Giữa chúng ta đừng nói câu cám ơn.

Em chắc cũng đói bụng rồi, anh mua cho em cháo gà này, em ăn một chút đi.”

Nói xong, anh xoay người múc cháo gà ra bát, thổi nguội rồi mới đưa đến trước mặt Đường Hoan, còn thuận tay kéo ghế dựa ngồi xuống.

Ngửi thấy mùi cháo, Đường Hoan gật đầu.

Cô đang định cầm lấy thì trên tay truyền đến cảm giác đau đớn, khiến cô phải hít một hơi lạnh.

Cô cúi đầu, lúc này mới để ý lòng bàn tay có một vết thương.

Chắc là tối hôm qua, lúc giãy giụa cô không cẩn thận bị thương.

Mắt Giang Chi Thịnh tối lại.

Anh cầm lấy thìa.

“Anh đút cho em.”

“Không cần đâu, em tự làm...”

Thấy sắc mặt u ám của Giang Chi Thịnh, cuối cùng cô không lên tiếng nữa, đành để mặc cho anh đút.

Dù sao bây giờ trên tay cô cũng có vết thương, cứ cố thể hiện cũng không tốt.

Giang Chi Thịnh thấy Đường Hoan ngoan ngoãn ăn xong cháo, gương mặt lần nữa hiện lên ý cười, đôi mắt nhìn cô đầy dịu dàng.

Bầu không khí trong phòng dần trở nên có chút ám muội.

Cô ăn cháo Giang Chi Thịnh đút cho, trong lòng có chút chua xót.

Tối hôm qua, cô suýt chút nữa đã nghĩ người cứu cô là Đoạn Kim Thần, nhưng đến hôm nay mới biết là không phải anh.

Tối hôm qua cô biến mất một đêm, nhưng anh lại chẳng quan tâm, xem ra trong lòng anh, cô vốn chẳng có đến nửa phần vị trí.

“Hoan Hoan, em có biết tối qua ai đã ra tay với em không? Tại sao họ lại đối xử với em như vậy?”

Thấy bát cháo đã thấy đáy, giọng Giang Chi Thịnh trầm xuống.

“Em có biết tại sao lão gia lại nhắm vào em không?”

Nghe thấy anh nhắc đến lão gia, mắt Đường Hoan hiện lên ý lạnh.

“Em không biết tại sao ông lão kia lại nhắm vào em, cũng có thể ông ta vì trút giận cho người khác nên mới nhắm vào em.”

Lời nói của người đàn ông tối hôm qua đã đánh thức cô.

Tuy cô không biết đã đắc tội với ông ta ở chỗ nào, nhưng lão Nhị lại nói cô đắc tội với người không nên đắc tội.

Người cô không nên đắc tội...

Trong đầu cô chợt lóe lên tia sáng, cứ có cảm giác sắp nghĩ ra người này là ai.

Đột nhiên “rầm”

một tiếng, cửa phòng bị đá văng ra.