Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 264: Đổ dầu vào lửa



Tiếng động đột ngột vang lên làm hai người trong phòng bệnh quay đầu.

Một đôi nam nữ bước vào, trai xinh gái đẹp rất hút mắt.

Hai mắt Đường Hoan co rụt khi nhìn thấy người vừa đến.

Tối qua cô đã nghĩ đến việc hai người họ ở cạnh nhau nhưng khi thật sự nhìn thấy thì cô vẫn không nén được đau đớn trong lòng.

Mà Mộ Vũ Nghiên mặc đầm trắng tinh tay cầm túi Chanel, mái tóc đen như mực tung bay sau lưng, cao quý khiến người khác phải ngước nhìn.

Đoạn Kim Thần thấy Đường Hoan ngồi trên giường còn Giang Chi Thịnh ngồi bên mép giường, trông hai người như vợ chồng lâu năm làm anh cảm thấy cực kỳ nhức mắt.

Bầu không khí đột nhiên trở nên yên lặng.

Ánh mắt Đoạn Kim Thần và Đường Hoan gặp nhau và đối diện trên không trung, cuối cùng cô rời mắt trước.

“Cô Đường! Tôi nghe nói cô nằm viện nên cố ý đến thăm.

Cô không sao chứ?”

Người lên tiếng đầu tiên là Mộ Vũ Nghiên.

Câu nói này nếu mới nghe thì không có gì nhưng suy nghĩ kỹ thì lại mang một ý tứ khác.

Đường Hoan thông minh như vậy thì sao lại không nghe ra ẩn ý trong lời nói của cô ta? Tối qua Mộ Vũ Nghiên nhận được tin tức từ Lương phi Phi nên sáng sớm đã tìm Đoạn Kim Thần và nói cho anh ta.

Tất nhiên cô ta còn cố ý tăng thêm không ít dầu mỡ vào.

Tối qua Đoạn Kim Thần đi cùng khách hàng đến khuya nên không về nhà mà ở lại khách sạn của mình, không ngờ sáng sớm Mộ Vũ Nghiên lại tìm tới cửa nói với anh là Đường Hoan vào bệnh viện mà Giang Chi Thịnh còn đi cùng với cô.

Anh nghe xong lập tức vội vàng chạy tới lại không ngờ nhìn thấy cảnh họ vừa nói vừa cười.

Cơn giận lập tức bốc lên từ tận đáy lòng nên anh bật thốt lên: “Trông tinh thần cô ta rất khỏe mạnh.

Còn có thời gian yêu đương với người khác ở đây thì có chuyện gì được chứ?”

Nhận ra ý tứ trong lời của anh, tim Đường Hoan đau như dao cắt.

Cô lạnh lùng nói: “Anh có ý gì vậy? Anh cảm thấy mình có lập trường gì mà nói tôi?”

Được lắm! Anh dựa vào đâu mà nói cô như vậy? Khi nói đến người khác thì anh không hề nghĩ đến mình à? Rõ ràng anh mới là người ở cùng với người khác mà dựa vào cái gì nói cô như thế? Ánh mắt Đoạn Kim Thần trở nên tối tăm và sắc bén như băng, anh tiến lên một bước nắm cánh tay Đường Hoan và tức giận: “Có phải tối qua em vẫn luôn ở cùng anh ta hay không?”

“Đoạn Kim Thần! Anh làm gì vậy? Buông cô ấy ra!”

Thấy hành động của Đoạn Kim Thần, Giang Chi Thịnh nhanh chóng tiến đến muốn bảo vệ trước mặt Đường Hoan lại bị anh ta đẩy ra xa.

“Đây là chuyện giữa tôi và cô ấy thì liên quan gì đến anh? Tôi khuyên anh tốt nhất đừng xen vào chuyện của người khác!”

Vừa nghe đến giọng nói của Giang Chi Thịnh là lửa giận trong lòng lại dâng lên dữ dội không ngừng thiêu đốt Đoạn Kim Thần.

Mộ Vũ Nghiên đứng bên cạnh nhìn Đoạn Kim Thần tức giận, trong lòng ghen tị nhưng trên mặt vẫn giả vờ chân thành: “Cô Đường hiểu lầm rồi.

Tối qua tôi và Thần không ở cùng nhau, anh ấy đi cùng với khách hàng đến khuya.”

Đi với khách hàng đến khuya à? Đường Hoan cười lạnh trong lòng.

Cô ta nghĩ là cô sẽ tin ư? Nếu đi với khách hàng thì sao bây giờ mới sáng sớm mà hai người họ cùng nhau đến phòng bệnh của cô? Bọn họ nghĩ cô là kẻ ngu không có mắt không nhìn thấy sao? “Vậy à?”

Đường Hoan cười nhạt nhìn lướt qua Mộ Vũ Nghiên rồi ánh mắt rơi vào Đoạn Kim Thần: “Đoạn Kim Thần! Đừng nói với tôi là mới sáng sớm anh đã đến đây để bắt gian!”

Cô cắn răng cố gắng nhấn mạnh hai chữ bắt gian nhưng tim đau đến mức không thở nổi.

“Chẳng lẽ sai à?”

Đoạn Kim Thần lạnh lùng: “Em to gan thật! Em nghĩ rằng tôi không dám làm gì em đúng không?”

Giọng nói lạnh lẽo như băng tuyết mùa đông làm rét lạnh tim người khác.

Mộ Vũ Nghiên thấy cảnh này thì gần như thét chói tai trong lòng.

Cãi đi, cãi đi.

Tốt nhất trong cơn tức giận ly hôn luôn, vậy cô ta sẽ có cơ hội.

Mặc dù có nhiều ý tưởng trong lòng nhưng cô ta cũng không ngu ngốc mà biểu hiện ra.

Giờ khắc này trong lòng Đường Hoan đau đớn đến mức tận cùng.

Có lẽ khi một người đau đến mức không thể đau hơn thì không còn cảm thấy đau đớn nữa.

Đôi môi tái nhợt của cô cong lên thành một nụ cười khẽ, cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh: “Tổng giám đốc Đoạn muốn làm gì thì tất nhiên không cần ai đồng ý nhưng bây giờ.

Tổng giám đốc Đoạn cũng nhìn thấy rồi, anh thích nghĩ gì cũng không sao cả.”

Cô hít sâu một hơi rồi nói tiếp: “Tôi cũng không muốn biết có phải tối qua anh đi với khách hàng hay không, nếu anh còn gì muốn nói thì cứ nói thẳng chứ không cần vòng vo.”

Gương mặt Giang Chi Thịnh đầy vẻ giận dữ khi thấy ánh mắt âm thầm chịu đựng của Đường Hoan, anh ta đến gần Đoạn Kim Thần và đẩy một cái: “Đoạn Kim Thần! Anh nổi điên làm gì? Anh không thấy bây giờ cô ấy đang bị thương à?”

Mộ Vũ Nghiên vẫn luôn đứng bên cạnh xem trò vui, lúc này thấy Giang Chi Thịnh lên tiếng thì cô ta lập tức bắt đầu tìm cảm giác tồn tại: “Đúng vậy! Thần! Mặc dù anh Giang trông nom cô Đường suốt một đên nhưng em thấy sắc mặt cô ấy tái nhợt như vậy thì chắc không phải làm chuyện gì có lỗi với anh đâu, anh đừng để trong lòng.”

Nghe thì giống như giải thích giúp Đường Hoan nhưng nghĩ kỹ thì lại có một tầng ý khác chính là đêm qua Đường Hoan không về là ở cạnh Giang Chi Thịnh.

Mặc kệ tối qua họ có làm gì hay không, chỉ cần ở chung một phòng thì nói ra sẽ không ai tin tưởng.

Đúng là vẻ mặt Đoạn Kim Thần càng tối tăm.

Trong đôi mắt phượng xinh đẹp của Mộ Vũ Nghiên lướt qua vẻ hả hê.

Trong nháy mắt tim cô khó chịu như trăm ngàn gia vị đang đảo lộn.

Tối qua cô quanh quẩn giữa sự sống và cái chết nhưng anh chẳng có một lời quan tâm mà chỉ biết trách móc cô một cách vô tình.

Cô bỗng cảm thấy mình như một đứa ngốc, vừa khỏe lại vẫn suy nghĩ đến chuyện có một khởi đầu mới với anh.

Đoạn Kim Thần rốt cuộc đè nén lửa giận trong lòng rồi trừng Giang Chi Thịnh sau đó ánh mắt rơi vào Đường Hoan: “Lập tức về với tôi!”

“Đoạn Kim Thần!”

Thấy Đoạn Kim Thần định kéo Đường Hoan, Giang Chi Thịnh vội giơ tay đè lại tay anh ta: “Anh không thấy cô ấy đang bị thương sao? Anh chẳng biết gì cả.

Hiện tại cơ thể cô ấy rất yếu nên tôi sẽ không để cô ấy xuất viện.”

Đoạn Kim Thần nghiêng đầu nhìn anh ta với ánh mắt sắc bén như đao: “Tôi phải dẫn cô ấy đi.

Anh nghĩ là anh có thể cản được sao? Đây là chuyện giữa vợ chồng chúng tôi, không đến lượt anh xen vào việc người khác.”

Vẻ mặt Đoạn Kim Thần tối tăm.

Có thể nhận ra rằng lúc này anh rất tức giận nhưng Đường Hoan cũng không thấy là mình đã làm gì sai, càng không cảm thấy là mình đã làm gì có lỗi với anh nên cô có thể ngẩng đầu trước mặt anh.

Nhưng cũng vì chưa làm chuyện gì có lỗi với anh nên cô cũng nổi giận, không muốn mỗi lần đều bị anh nghi ngờ chỉ trích.

Rõ ràng cô không làm gì sai nhưng vì sao lần nào người bị thương cũng là cô.

“Đoạn Kim Thần! Anh đi đi! Tôi không muốn nhìn thấy anh!”

Giờ phút này chỉ cần nhìn thấy anh là cô lại cảm thấy rất khó thở.

“Cô Đường! Sao cô có thể nói vậy với anh Thần? Anh ấy rất lo lắng cho cô, vừa nghe cô xảy ra chuyện anh ấy lập tức chạy đến.

Cô không nên tức giận.”

Cô ta nói xong lại ngừng một chút nhìn Giang Chi Thịnh rồi nói tiếp: “Bây giờ Thần tức giận cũng là chuyện bình thường.

Dù sao cô và anh Giang ở chung một phòng, dù có làm gì hay không nhưng chúng tôi tin tưởng cũng chẳng có ích gì, dù sao có nhiều người sẽ không tin.”

Đúng là một lời hai nghĩa.

Có hay không đều bị cô ta nói rồi.

Mặc kệ Đường Hoan trả lời là có hay không thể tẩy sạch chuyện giữa cô và Giang Chi Thịnh.

“Cô im đi!”

Nghe giọng điệu giả vờ giả vịt của cô ta mà Đường Hoan càng tức giận: “Cô nghĩ mình là ai? Dựa vào đâu mà xen vào chuyện của vợ chồng tôi?”

Cô ta nghĩ rằng giả vờ trong sáng thì có thể che giấu trái tim ác độc của mình sao? Đáng tiếc là cô không tiếp nhận điều này.

Bản lãnh giỏi nhất của người phụ nữ này chính là giả vờ yếu đuối nếu không thì sao có thể biểu diễn tốt như vậy? Trong nháy mắt nước mắt của Mộ Vũ Nghiên nói đến là đến như rất oan ức, dáng vẻ đáng thương muốn nói lại thôi đến gần Mộ Kim Thần và kéo tay anh: “Thần à! Em không có ý gì khác.

Em thật sự quan tâm đến thân thể cô Đường…”

Đôi mắt đẹp đầy nước mắt, gương mặt như hoa xinh đẹp đáng yêu làm người khác không nén được lòng thương tiếc.

Người đang ông đang giận đùng nhưng nhìn thấy vẻ mặt oan ức của cô ta thì lập tức vỗ vỗ tay an ủi cô ta.

Một cảnh nhỏ bé như vậy càng làm lòng Đường Hoan đau đớn hơn, móng tay cô đã sớm đâm vào thịt.

“Đoạn Kim Thần! Hoan Hoan là vợ anh.

Anh không quan tâm đến cô ấy thì thôi nhưng còn chỉ trích cô ấy như vậy.

Anh không xứng làm chồng cô ấy! Gương mặt Giang Chi Thịnh đầy vẻ tức giận: “Nếu tối qua không có tôi, anh có biết cô ấy…”

“Đại Thịnh!”

Giang Chi Thịnh vẫn chưa nói hết câu thì Đường Hoan bỗng nhiên cắt đứt: “Đừng nói nữa! Để bọn họ đi đi.

Em muốn nghỉ ngơi.”

Cô nói xong nằm trên giường và kéo chăn đắp lên người.

Cô thật sự mệt mỏi.

Cô không biết cuộc hôn nhân như thế này còn có thể duy trì được bao lâu? Cô cười tự giễu, hôn nhân như vậy có thể kiên trì đến 2 tháng nữa sao? Cô lắc đầu rồi cuối cùng nhắm mắt lại.

Thấy Đường Hoan nhắm mắt, lửa giận trong ngực Đoạn Kim Thần như muốn phun trào ra.

Nếu không phải còn có một chút lý trí thì có lẽ giờ phút này anh đã động thủ với Giang Chi Thịnh.

“Thần! Hay là anh ở lại đây chăm sóc cô Đường đi, dù sao anh Giang và cô Đường chỉ là bạn bè.”

Mộ Vũ Nghiên tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa như cảm thấy chuyện vẫn chưa đủ lớn.

“Anh thấy bây giờ cô ấy rất khỏe mạnh.”

Đoạn Kim Thần hừ lạnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua gáy Đường Hoan rồi ôm Mộ Vũ Nghiên xoay người rời khỏi phòng bệnh.

Đợi đến lúc phòng bệnh lại rơi vào yên tĩnh cô mới mở mắt.

Cô vừa mở mắt thì những giọt nước mắt kìm nén từ lúc nhắm mắt nhanh chóng lặng lẽ rơi xuống.

Trong không khí truyền đến tiếng thở nhỏ, Giang Chi Thịnh lại ngồi ở mép giường và nhè nhẹ vỗ vào bả vai cô, giọng nói dịu dàng vang lên: “Sao vừa rồi em không để anh nói? Anh ta không có tư cách phán xét em như vậy!”

Vẻ đau đớn tràn đầy trong mắt, cổ họng như nghẹn một quả trứng gà: “Anh ta có biết hay không cũng đâu liên quan gì, nếu anh ấy thật sự quan tâm đến em thì đâu thể chẳng biết gì.”

Rốt cuộc cô quá tin anh nên mới ngây thơ nghĩ rằng anh sẽ đến cứu cô.

Hôm nay cô tỉnh mộng và thấy rõ sự thật, không yêu là không yêu, dù có cho nhau bao nhiêu thời gian cũng không thể để người người đàn ông kia yêu cô.

“Nhưng một số việc em không nói...”

“Đại Thịnh!”

Giang Chi Thịnh chưa nói hết câu thì Đường Hoan cắt đứt bằng giọng mệt mỏi: “Em hơi mệt.

Anh về trước đi.

Em ở một mình không sao đâu.”