Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 267: Cảnh cáo



Đôi mắt đỏ hoe, sau một vòng dạo phố cuối cùng Đường Hoan cũng về tới biệt thự ở cảng Nguyệt Hồ. Cô bây giờ không biết nên đi đâu về đâu, nếu như tới tìm La Vưu Phi, chỉ sợ rằng cô ấy sẽ càng lo lắng hơn mà thôi. Nhanh chóng dùng xong bữa tối, Đường Hoan di chuyển về phía ban công rồi ngồi lên chiếc ghế dựa được đặt sẵn ở đó. Tâm trạng của cô lúc này tựa như một màn đêm u ám tối mịt, không tìm thấy ánh sáng, Đường Hoan tự hỏi liệu những tháng như vậy có thể trôi qua thật nhanh được không? Vốn tưởng rằng có thể cho nhau một cơ hội để bắt đầu lại, nhưng xem ra không cần tới hai tháng nữa họ có thể đã ly hôn rồi.

Trong lúc thất thần, nghe thấy tiếng bước chân truyền tới, đầu ngón tay cô khẽ cử động, ánh mắt đượm buồn, nhưng cũng không quay đầu nhìn lại. Bây giờ người có thể xuất hiện ở đây ngoại trừ Đoạn Kim Thần ra thì không thể là ai khác. Chỉ là tối nay cơn gió nào thổi tới đây vậy? Anh không ở bên cạnh Mộ Vũ Nghiên mà chạy về đây làm gì? Hàng loạt những nghi vấn xuất hiện trong đầu, nhưng cô vẫn một mực không hỏi, bởi vì hỏi rồi cũng không nhận được đáp án.

Khi Đoạn Kim Thần đẩy cửa bước vào, đưa ánh mắt quét quanh phòng một lượt, không thấy Đường Hoan đâu cả, khi ánh mắt của dừng lại ở phía ban công liền nhìn thấy dáng ngưởi nhỏ nhắn của cô xuất hiện ở đó, anh trùng mắt rồi đi về phía cô. Nghe thấy tiếng bước chân đang ngày một gần hơn, Đường Hoan cũng không cử động mà từ từ nhắm mắt lại. Dưới ánh trăng, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô như càng thêm xinh xắn, làn da trắng như tuyết như một điểm nhấn cho cả bầu trời đêm nay, trông cô lúc này chẳng khác nào những người đẹp xuất hiện trong các bức tranh.

Cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông, cuối cùng Đường Hoan vẫn mở mắt nhìn thẳng vào anh. Đôi mắt ấy bình lặng, không ẩn chứa bất cứ dòng cảm xúc nào nhưng vẫn mang riêng mình một vẻ quyến rũ đến khó tả. Đường Hoan vốn định hỏi anh quay về đây làm gì, nhưng câu nói được bật ra lại mang đầy vẻ chế giễu:

“Anh Đoạn về nhà làm gì vậy? Hôm nay không ở với người đẹp của mình nữa sao, không sợ cô ấy ghen à?” Giây phút nói ra cô bỗng sững người, tại sao nghe có vẻ như nồng nặc mùi ghen vậy?

“Rất thất vọng?” Người đàn ông lạnh lùng lên tiếng, “Em muốn anh ở cùng người phụ nữ khác, sau đó em sẽ có thể dễ dàng ly hôn với anh, em nghĩ vậy sao?”

Nghe anh nói, Đường Hoan bật cười, từ trên ghế đứng dậy.

“Không phải em thất vọng mà chẳng phải anh Đoạn đang làm như vậy hay sao?”

Ánh mắt của anh lạnh như băng, đưa tay giữ lấy tay của Đường Hoan, giận dữ nói:

“Đường Hoan, đừng không biết suy nghĩ như vậy!”

“Trong mắt anh em luôn là một người không biết suy nghĩ!!” Cô không chút do dự mà phản bác nói, “Đoạn Kim Thần, anh muốn làm gì? Anh đã muốn ở bên cạnh Mộ Vũ Nghiên như vậy thì anh tới tìm cô ta đi, anh về đây để làm gì nữa? Là để cười nhạo em hay sao?” Quặn thắt cõi lòng nhưng vẫn phải gượng ép bản thân không được biểu hiện trước mặt anh.

Bão tố như nổi lên trong đôi mắt của người đàn ông, sắc mặt anh lạnh lùng, khí lạnh cũng dần được tỏa ra từ trên cơ thể anh, thời tiết ngày hôm nay vốn khá nóng, nhưng lại khiến cô lạnh tới mức sởn da gà.

“Em đừng hối hận!” Một câu nói đầy lạnh lùng được buông ra, khi Đường Hoan tưởng rằng anh sẽ làm gì đó thì không ngờ lại chỉ nghe thấy câu nói ấy, sau đó anh liền quay người thẳng thừng rời đi.

Sau khi anh rời khỏi, cả căn phòng dần lấy lại được hơi ấm, chỉ là trái tim Đường Hoan như vừa bị đâm xuyên qua, cảm giác ấy khiến cô như muốn nghẹt thở.

Kể từ buổi tối ngày hôm đó, Đoạn Kim Thần cũng không quay trở về biệt thự nữa, những tin tức về Đoạn Kim Thần và Mộ Vũ Nghiên xuất hiện ngày càng nhiều trên mạng, dư luận sôi nổi bàn tán. Đoạn Kim Thần cũng không hề có hành động ngăn chặn, mà thậm chí còn lan truyền rộng hơn. Nỗi đau khổ trước đó của Đường Hoan dần trở nên mờ nhạt, dường như đã quá quen với chuyện đó rồi vậy, anh đã không để ý, cô hà cớ gì phải bận tâm? Hơn nữa kể từ sau khi chuyện lần trước xảy ra, cô đã biết hai người họ không thể tiếp tục được nữa rồi, nếu đã như vậy, cô càng phải cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng của mình nhiều hơn, không được để họ làm ảnh hưởng tới. Điều trước mắt mà cô cần phải làm chính là mau chóng tìm được công việc, không thể cứ mãi như vậy.

Sau khi tin tức của Mộ Vũ Nghiên và Đoạn Kim Thần được phát tán ra bên ngoài, La Vưu Phi vì lo lắng cho Đường Hoan nên đã gọi điện thoại hẹn cô ra ngoài đi ăn cơm, an ủi cô, phát hiện Đường Hoan không có bất cứ cảm xúc nào khác thường, cô mới yên tâm. Chỉ là chuyện đã mất việc của mình Đường Hoan vẫn giấu La Vưu Phi, thứ nhất là vì không muốn để cô phải lo lắng, thứ hai là vì cô không thể hễ cứ có chuyện gì là sẽ nhờ tới La Vưu Phi giúp đỡ. Ngày hôm nay, sau khi gửi hồ sơ của mình tới vài công ty, Đường Hoan tự nhủ rằng cô đã suy nghĩ rất kĩ càng rồi, mặc cho trái tim có đau đến đâu, cô vẫn phải nỗ lực tiếp tục sống bởi vì cô còn có bà ngoại cần phải chăm sóc. Tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên cắt ngay mạch suy nghĩ của cô, nhìn vào màn hình hiển thị người gọi tới là Giang Chi Thịnh, Đường Hoan liền đưa tay nhấn nút nhận máy.

“Alo, Đại Thịnh.”

“Hoan Hoan, đang bận sao?” Một giọng nói ấm áp được truyền tới từ phía đầu dây bên kia.

Đường Hoan lắc đầu trả lời: “Em không bận, hôm nay sao lại rảnh rỗi có thời gian gọi điện cho em vậy?”

“Rảnh không? Tối nay cùng nhau ăn bữa cơm.”

Sau khi hẹn gặp nhau tại một nhà hàng buffet, cả hai người liền cúp máy. Đường Hoan thấy vẫn còn sớm nên cũng không quá vội, chờ tới bốn rưỡi mới bắt đầu thay quần áo. Chỉ là khi rời khỏi biệt thự cảng Nguyệt Hồ, Đoạn Kim Thần ngay sau đó cũng về tới nay. Thấy xe của Đường Hoan rời đi, ánh mắt của anh hơi trùng xuống, sau đó liền ra lệnh cho lái xe bám theo. Sau một hồi lái xe, Đường Hoan cuối cùng cũng tới nơi, sắc mặt của Đoạn Kim Thần u ám, nghĩ tới việc cô có khả năng sẽ gặp mặt Giang Chi Thịnh ở đây, lửa giận trong lòng bỗng nổi lên, mở cửa xuống xe rồi đi theo cô.

Khi Đường Hoan định bước vào phía bên trong của nhà hàng, cánh tay cô bỗng nhiên bị ai đó giữ lại, cô ngạc nhiên hét lên một tiếng, ngước mắt nhìn vào đôi mắt u ám của người đàn ông ở trước mặt. Hai ánh mắt nhìn vào nhau, cảm nhận được hơi thở rất mạnh được phát ra từ trên người anh, Đường Hoan rụt cổ, cô lên tiếng nói:

“Đoạn Kim Thần, anh làm gì vậy? Mau buông tôi ra!”

Anh bây giờ chẳng phải đang ở bên cạnh Mộ Vũ Nghiên ư, tại sao lại xuất hiện ở đây? Cô không tin duyên phận giữa hai người họ lại lớn tới như vậy, có khi nào là do anh sai người bám theo cô không? Nghĩ tới đây lửa giận trong lòng Đường Hoan ngay lập tức liền nổi lên.

“Đường Hoan, em thật to gan, quả nhiên sau lưng anh dám tới gặp Giang Chi Thịnh!” Nghĩ tới mối quan hệ không bình thường của hai người, Đoạn Kim Thần bỗng nổi giận.

Nghe anh chỉ trích như vậy, Đường Hoan bật cười, hỏi ngược lại anh:

“Anh Đoạn, tôi và anh ấy gặp nhau có cần thiết phải giấu giếm anh không? Tôi và anh ấy là quang minh chính đại gặp mặt với nhau!”

Câu nói ấy của cô vô tình như đang thêm dầu vào một ngọn lửa, Đoạn Kim Thần vốn đã không thích Đường Hoan và Giang Chi Thịnh gặp nhau, tới nay cô lại nói như vậy khiến sắc mặt của anh càng thêm u ám.

“Em muốn ở bên cạnh anh ta đến vậy sao?” Tiếng nghiến răng được phát ra, “Mới ở trong nhà có vài ngày đã không thể chịu nổi tới mức phải ra ngoài tìm đàn ông rồi ư?”

“Đúng vậy!” Đường Hoan dứt khoát trả lời, “ Chỉ có anh mới được phép ra ngoài tìm người phụ nữ khác còn tôi thì không được đấy à? Đoạn Kim Thần, anh đừng quá độc đoán như vậy, đừng tưởng rằng ai cũng đều giống anh! Anh ngày đêm ở bên cạnh cô ta, đã có lúc nào anh nhớ tới người vợ này hay chưa? Trước khi nói người khác, làm phiền anh hãy tự suy nghĩ về bản thân mình trước đi!”

Dựa vào điều gì mà anh thì có thể còn cô thì không thế chứ? Hơn nữa giữa cô và Giang Chi Thịnh hoàn toàn không hề có bất cứ chuyện gì xảy ra, hà cớ gì cô phải nghe theo lời anh.

“Em cảm thấy bản thân em là có lý?”

“Sao tôi lại không có lý chứ, Đoạn Kim Thần, để mà nói thì thật ra kẻ phản bội trong cuộc hôn nhân của chúng ta chính là anh đấy!” Đường Hoan bật cười, “Đừng làm như đang bắt kẻ gian ở đây nữa, anh cũnng chẳng tốt hơn tôi là bao đâu, nếu không muốn phải bận lòng thì cứ ly hôn với tôi đi, như vậy đôi bên đều thoải mái!”

Dứt lời, cô vung tay quay người bỏ đi. Câu nói ấy tựa như một nhát dao, vô tình lại khiến cho vết thương lòng vốn đã đau nay lại càng trở nên đau hơn, trái tim vốn đã chằng chịt những vết thương nay lại bị nhát dao hằn sâu lại dấu vết. Đoạn Kim Thần không ngăn cản cô rời đi, chỉ là sắc mặt của anh nay càng thêm u ám, khiến ai nấy xung quanh nhìn thấy đều phải né tránh. Đường Hoan đi thẳng vào trong nhà hàng, nỗi đau trong lòng như càng thêm trầm trọng hơn. Cô vẫn luôn tự hỏi hai người họ tại sao lại có thể đi tới bước đường này, rõ ràng cô đã từng nói rằng sẽ cho họ một cơ hội, nhưng tới nay……

Di chuyển về phía nhà vệ sinh, ngước mắt nhìn vào trong gương, lúc này mới nhìn thấy sắc mặt trắng bợt của mình. Mở vòi nước rồi từ từ táp nước lên mặt, nỗi khó chịu trong lòng mới được giảm bớt phần nào. Khoảng nửa tiếng sau, cô mới điều chỉnh lại cảm xúc của mình, chỉ là cũng chẳng còn tâm trạng để tiếp tục gặp Giang Chi Thịnh. Chiếc điện thoại trong túi không ngừng reo lên, vừa lấy ra, tên của Giang Chi Thịnh ngay lập tức xuất hiện trên màn hình. Sau vài giây chân chừ, cuối cùng cô vẫn nhận máy, giọng nói có phần gấp gáp của người đàn ông từ trong điện thoại truyền ra:

“Hoan Hoan, em tới nơi chưa?” . Truyện Full

“Xin lỗi Đại Thịnh, em đột nhiên có việc rồi, chúng ta gặp nhau sau được không?” Cô quả thực quá mệt rồi, nếu như ra ngoài như vậy bị anh nhìn thấy sẽ chỉ càng khiến anh lo lắng hơn thôi.

“Xảy ra chuyện gì rồi sao?”

Lắc đầu, cô tiếp tục nói:

“Em không sao, chỉ là bất ngờ có chuyện không đi được, Đại Thịnh, anh tìm em có phải là có chuyện gì rồi không?”

Nghe giọng nói của cô thật sự không giống có chuyện, Giang Chi Thịnh cũng không hỏi tiếp nữa, nhẹ giọng nói:

“Không sao, chỉ là đã quá lâu không gặp em nên muốn hẹn em ra ngoài gặp mặt cái thôi.”

“Lần sau nhé, lần sau gọi la Vưu Phi, chúng ta cùng nhau họp mặt một buổi.”

“Được.” Giang Chi Thịnh hơi ngừng một chút, rồi lại nói tiếp: “Đúng rồi Hoan Hoan, tuần sau là tới sinh nhật của anh, anh có tổ chức một buổi tiệc, anh muốn mời em tham dự được không?” Anh dè dặt cẩn thận hỏi, dường như lo sợ rằng Đường Hoan sẽ từ chối vậy.

“Sinh nhật của anh sao em có thể không tới dự được chứ?”

Nghe thấy câu trả lời của anh, anh mới dám thở phào một tiếng.

“Được, vậy lát nữa anh sẽ gửi địa chỉ tới em, tới lúc đó nhớ đến nhé, em có việc rồi vậy thì anh cũng không làm phiền em nữa, tuần sau gặp lại.”

“Ừm.” Ngắt điện thoại, nụ cười trên khuôn mặt của cô cũng lập tức biến mất.

Chớp mắt một cái cũng đã tới ngày sinh nhật của Giang Chi Thịnh, bữa tiệc sinh nhật được tổ chức tại tầng 12 của khách sạn Cách Lâm, khi Đường Hoan tới nơi, Giang Chi Thịnh đích thân đến đón tiếp cô.

“Hoan Hoan, cuối cùng em cũng tới rồi, anh chờ em dài cả cô rồi đó.”

Vừa nhìn thấy cô, Giang Chi Thịnh lập tức tiến tới, nhìn vào gương mặt xinh đến động lòng người của cô, anh dường như chẳng thể rời mắt sang chỗ khác. Đường Hoan mặc một chiếc váy dạ tiệc cổ chữ V, phân thân váy được thiết kế bất cân xứng, tôn lên đôi chân thon dài của cô, chiếc đai váy màu xanh ngọc được thắt ngang qua eo, tạo điểm nhấn cho tổng thể của chiếc váy. Mái tóc dài bông thõng ngang vai, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn xinh nhắn của cô.