Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 266: Lời nói bịa đặt



Khi tới tập đoàn Đoàn Thị đã là gần mười giờ sáng, đứng bên ngoài cửa chính của Đoàn Thị, Đường Hoan nghiêng đầu nhìn lại tòa nhà chọc trời, trong lòng hỗn độn cảm xúc. Còn nhớ lần đầu tiên tới Đoàn Thị, lúc đó Đoạn Kim Thần ép cô phải đi làm, lần này đuổi rời khỏi đây vẫn là anh. Hai lòng bàn tay bỗng đan chặt vào nhau, dường như đã rất lâu rồi họ không gặp mặt nhau. Mấy ngày nay anh chắc có lẽ đều ở bên cạnh Mộ Vũ Nghiên nhỉ? Khóe môi cô cong lên, hít một hơi thật sâu rồi bước vào trong sảnh lớn của tập đoàn Đoàn Thị.

Tất cả các nhân viên của tập đoàn khi nhìn thấy cô đều kính cẩn chào hỏi, chỉ là ở sau lưng lại không ngừng chỉ trỏ về phía cô, rầm rầm bàn tán về việc cô phải thôi chức. Mặc cho Đường Hoan có muốn nghe họ nói gì hay không, nhưng những lời bịa đặt hoang đường ấy vẫn tuyệt nhiên lọt vào tai cô.

“Này, cô nghe nói gì chưa, phu nhân tổng giám đốc của chúng ta xem ra thật sự phải thôi chức rồi.” Hai người đồng nghiệp trong công ty bàn tán, không để ý thấy Đường Hoan đã tới, vẫn vô tư nói chuyện.

“Cô lại biết được thông tin gì nữa rồi?” Một người đồng nghiệp khác hứng thú nhào tới hỏi.

“Chắc các cô không biết rồi nhỉ!” Người đồng nghiệp hất cằm, vẻ mặt đắc ý nói: “Hôm qua tôi nhận được tin phu nhân tổng giám đốc của chúng ta bị sa thải rồi.”

“Hả?”

“Không phải chứ, cô ấy dù gì cũng là vợ của tổng giám đốc công ty chúng ta, sao có thể bị sa thải được chứ?”

“Nói các cô không biết gì quả không sai chút nào.” Người đồng nghiệp nhếch miệng cười, tiếp tục nói: “Hôm qua đích thân tôi đã nghe thấy trưởng phòng nhân sự nói như vậy, hôm qua tổng giám đốc cũng gọi cô ấy tới phòng làm việc, yêu cầu cô ấy tạm ngừng chức vụ của trưởng phòng Đường.”

“Điều này có gì kỳ lạ chứ, Đường Hoan hoàn toàn không hề xứng đôi với tổng giám đốc của chúng ta, đây là chuyện sớm muộn sẽ xảy ra thôi.”

Mấy người đồng nghiệp vẫn không nhìn thấy Đường Hoan, thao thao bất tuyệt. Từ trước đó đã đoán được rằng tới đây nhất định sẽ nghe thấy những lời đàm tiếu này, chỉ là không ngờ khi nghe thấy, cảm xúc trong lòng khiến cô không thể chịu đựng nổi.

“Trưởng phòng Đường? Cô tới rồi.” Bỗng nhiên một giọng nói đầy kinh ngạc vang lên, cắt ngang lời nói của mấy người kia. Bọn họ ngoảnh đầu nhìn Đường Hoan, sắc mặt tái mét, vội vàng quay về vị trí làm việc, giả bộ như đang rất bận.

Đường Hoan cũng không mấy bận tâm, dẫu sao thì một người đàn ông nổi bật như Đoạn Kim Thần, chỉ cần có quan hệ với anh đều khó tránh khỏi những lời bàn tán như vậy. Cô gật đầu, cũng không nói nhiều hơn, mà nhấc bước đi về phía phòng làm việc của mình.

“Cô đi làm việc đi, tôi tự làm một mình là được rồi.” Nhìn vào trợ lý vẫn đi theo sau lưng, Đường Hoan nhẹ giọng nói.

Trợ lý nghe thấy vậy, ánh mắt có phần do dự, cuối cùng mới lên tiếng nói:

“Vâng, có chuyện gì cần xin trưởng phòng cứ gọi tôi, chỉ là…….”

Thấy dáng vẻ ngập ngừng của trợ lý, Đường Hoan khẽ chau mày, không nghĩ ngợi nhiều hơn mà nói:

“Sao thế? Có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi.”

“Không có gì, vậy tôi xin phép đi làm việc của mình.” Trợ lý nói xong, thấy Đường Hoan gật đầu liền quay người rời đi.

Đường Hoan cũng chẳng mấy nghi ngờ, đẩy cửa bước vào, điều khiến cô không ngờ tới chính là Đoạn Kim Thần và Mộ Vũ Nghiên quả nhiên ở trong phòng làm việc của cô. Mộ Vũ Nghiên miệng cười tươi như hoa, khi nhìn thấy Đường Hoan xuất hiện, nụ cười càng thêm đắc ý, cũng không biết liệu có phải do có ý gì không, nhưng khi nhìn thấy Đường, cả người cố ý dựa sát về phía Đoạn Kim Thần, cánh tay đặt lên vai anh. Còn Đoạn Kim Thần ngồi trên ghế, sắc mặt lạnh như băng, dường như không mang theo chút hơi ấm nào.

Một người ngồi, một người đứng, khí chất toát ra từ cả hai vô cùng cao quý, như một cặp đôi sinh ra để dành cho nhau vậy. Trong lòng nghẹn đắng, Đường Hoan cắn răng, đi về phía trước mặt hai người.

“Em tới để thu dọn đồ đạc.”

“Cô Đường, đồ của cô đã được thu dọn xong cả rồi, đặt ở bên kia.” Nói xong, Mộ Vũ Nghiên chỉ tay về phía, Đường Hoan đưa mắt nhìn theo liền nhìn thấy đồ đạc của cô đã được đặt sẵn trong một chiếc thùng ở cách đó không xa.

Haha, hóa ra anh ấy không muốn nhìn thấy cô tới vậy sao? Đến cả đồ đạc cũng đều cho người thu dọn xong cả rồi.

“Chúng ta có thể nói chuyện không?” Đường Hoan thu lại ánh mắt, nhìn thẳng vào Đoạn Kim Thần lạnh lùng hỏi.

Mộ Vũ Nghiên nhìn Đoạn Kim Thần, tỏ vẻ biết ý rồi nói:

“Cô Đường đã có lời muốn nói với anh, vậy thì em ra ngoài trước.”

“Không cần.” Giọng nói lạnh lùng của Đoạn Kim Thần vang lên, hờ hững nhìn Đường Hoan, “Có gì thì nói đi.”

Thái độ thờ ơ lạnh nhạt của anh như một con dao sắc cứa sâu vào trái tim của Đường Hoan, cô hận mình không thể quay người rời khỏi nơi đây ngay lập tức, cũng không biết tại sao chẳng thể nhấc chân đi ra khỏi đây. Đường Hoan biết anh cố ý khiến cô phải xấu mặt, cắn răng rồi nói:

“Anh thật sự muốn em phải từ chức sao? Em làm gì sai rồi chứ?”

Cô luôn tự hỏi cô luôn nỗ lực hết mình vì công việc, chưa từng lơ là, nhưng dựa vào điều gì anh muốn gọi cô tới thì cô phải tới, anh muốn đuổi cô đi thì cô phải thu dọn đồ đạc để rời đi? Muốn cô rời đi cũng được, nhưng ít nhất phải cho cô một lý do hợp lý.

“Dựa vào gì?” Người đàn ông bật cười, lời nói của anh lạnh lùng, như đóng băng trái tim Đường Hoan, “Kể từ khi cô bước vào trong công ty cho tới bây giờ, cô tự hỏi bản thân xem đã nỗ lực hết mình hay chưa, cứ năm ngày thì ba ngày không tới công ty, cô tưởng rằng công ty là nơi thích thì đến mà không thích thì thôi sao?”

Ẩn ý trong câu nói của anh được biểu lộ rất rõ, anh tuy không nói thẳng, nhưng Đường Hoan vẫn hiểu rất rõ anh đang nói gì. Anh chẳng phải đang muốn ám chỉ rằng cô đi làm chểnh mảng, trong giờ làm việc còn ra ngoài hẹn hò với người khác sao? Haha…….. Chỉ là anh có tư cách gì để nói cô như vậy chứ? Chẳng phải chính anh cũng đang ở đây ngọt giọng với người phụ nữ khác sao? Dựa vào điều gì mà anh có thể sỉ nhục cô chứ?

“Chính anh còn không làm được thì anh có tư cách gì để nói người khác vậy? Đoạn Kim Thần, hôm nay không phải anh xào em, mà là em xào anh, sau này đừng bao giờ nghĩ rằng chỉ cần anh gọi em tới, là em nhất định phải tới đâu!”

Mặc cho trái tim đã thắt chặt tới mức như chẳng thể hô hấp được nữa, nhưng nhất định không thể khuất phục trước mặt họ, cô có thể rất yếu đuối, nhưng tuyệt đối không thể để họ nhìn thấy.

Mộ Vũ Nghiên dường như cảm thấy vẫn chưa đủ nhiệt, chau mày, vội vàng giải thích:

“Cô Đường, sao cô có thể như vậy chứ? Anh Thần ngày ngày ở công ty bận tối mắt tối mũi công việc, đến cơm còn không kịp ăn, cô là một người vợ, nên quan tâm anh ấy một chút mới phải chứ.”

Nghe cô ta giả giọng nói vậy, Đường Hoan chỉ cảm thấy thật nực cười.

“Không cần cô ở đây giả lòng tốt, chúng tôi muốn thế nào thì sẽ là thế đó, không liên quan gì tới cô!”

Nói năng dễ nghe như vậy chẳng phải là vì muốn khoe khoang với cô rằng mấy ngày qua đều ở bên cạnh Đoạn Kim Thần sao? Cô ta tưởng rằng có thể khiến cô lùi bước được sao? Suy nghĩ viển vông, trải qua nhiều chuyện như vậy, mọi giông bão trong lòng cô lúc này nay đã nhiều hơn trước gấp bội lần.

“Cô Đường, tôi….xin cô đừng hiểu lầm, tôi và…….”

“Đủ rồi, chuyện giữa hai người tôi không muốn biết chút nào!” Đường Hoan lạnh giọng nói, “Anh Đoạn, nếu như chúng ta đã chẳng thể tiếp tục được nữa, có những chuyện vẫn nên nhân lúc còn sớm kết thúc là tốt nhất!”

Dứt lời, cô nhấc chiếc thùng đựng đồ quay người đi ra ngoài, để lại Đoạn Kim Thần u ám mặt mũi và Mộ Vũ Nghiên với dáng vẻ bối rối ở phía sau lưng.

“Anh Thần, anh mau đi xem cô Đường đi, em muốn giải thích với cô ấy, cô ấy nhất định hiểu nhầm rồi.” Nói xong, tiếng giày cao gót lộp cộp phát ra, sau đó liền đi ra.

Thấy Đường Hoan đứng trước cửa thang máy, Mộ Vũ Nghiên đắc ý cười, dáng vẻ lo lắng lúc nãy nay đã hoàn toàn biến mất.

“Đường Hoan, không ngờ rằng cô quả nhiên cũng có ngày này!” Mộ Vũ Nghiên mãn nguyện nói, ánh mắt giễu cợt nhìn vào Đường Hoan, “Mấy ngày nay tâm trạng của anh Thần không được tốt, luôn là tôi ở bên cạnh anh ấy, thực sự xin lỗi, không tới bệnh viện thăm cô được.”

“Cô ở cùng với anh ta thì có liên quan gì tới tôi?” Đường Hoan đến nhìn cũng không nhìn, lạnh lùng lên tiếng, cánh cửa thang máy vửa mở ra, cô liền nhanh chóng tiến vào. Đối diện với sự khiêu khích từ Mộ Vũ Nghiên, cô quả thực chẳng hề bận tâm tới, tựa như đang đối diện với một người vô hình vậy.

Mộ Vũ Nghiên cũng đi theo vào trong, nhìn vào vẻ mặt bình tĩnh của cô, lửa giận trong lòng như cuộn tràoo. Chẳng phải là do may mắn nên mới được gả cho Đoạn Kim Thần sao? Có gì mà đắc ý vậy chứ? Sớm muộn rồi sẽ có ngày vị trí của Đoạn phu nhân thuộc về cô. Cắn chặt răng, cô càng phẫn nộ, nụ cười trên môi càng rạng rỡ, không nhanh không chậm cuốn cuốn lọn tóc rồi nói:

“Giả vờ giả vịt làm như không để tâm cho ai xem vậy? Ở đây chỉ có hai chúng ta.” “Hừ” một tiếng, Mộ Vũ Nghiên nói tiếp: “Đường Hoan, tôi nói cho cô biết, bây giờ mới chỉ là bắt đầu, tôi sẽ từ từ lấy lại tất cả những gì thuộc về tôi.”

Lời nói của cô ta như những tiếng chửi rủa, văng vẳng trong đầu Đường Hoan. Đối với những gì mà cô ta vừa nói, cô cũng chẳng hề nghi ngờ, bây giờ cô chẳng phải đã bị đuổi ra khỏi Đoàn Thị rồi sao? Vị trí của Đoạn phu nhân sớm muộn cũng sẽ thuộc về Mộ Vũ Nghiên. Chỉ là cô ta càng được đà đắc ý, cô lại càng không được chùn nhuệ khí, không thể để cô ta dễ dàng ăn hiếp cô như vậy được. Nếu như cô ta không nhắm vào cô như vậy, có lẽ cô sẽ nói ra dự định chuẩn bị ly hôn với Đoạn Kim Thần của mình, nhưng Mộ Vũ Nghiên chẳng khác nào một con ruồi nhặng đáng ghét bám riết lấy cô, khiến cô thực sự cảm thấy buồn nôn.

“Vậy thì chờ tới ngày cô thực sự trở thành Đoạn phu nhân rồi hãng nói với tôi những lời này, Mộ Vũ Nghiên đừng tưởng rằng tôi là kẻ ngốc, cô là loại người thế nào tôi hiểu rất rõ, dù cho sau này tôi sẽ ly hôn với anh ấy, nhưng bây giờ tôi vẫn là Đoạn phu nhân, là vợ của Đoạn Kim Thần, đây là một sự thật mà chẳng ai có thể thay đổi.” Dứt lời, Đường Hoan nhìn thẳng vào Mộ Vũ Nghiên, nói tiếp: “Dẫu cho cô có đỏ mắt thế nào đi chăng nữa, thì vị trí ấy hiện tại vẫn là của tôi, cô muốn được ở bên cạnh anh ấy như vậy nhưng nếu tôi nhất định không đồng ý ly hôn với anh ấy, thì cô có thể làm được gì?” Đường Hoan lạnh giọng nói ra, “Nếu như anh ấy thật sự muốn lấy cô làm vợ, vậy thì ngay từ khi hai người còn là tình nhân, anh ấy đã cưới cô rồi.”

Dứt lời, vừa hay đúng lúc cửa thang máy mở ra, cô đến nhìn cũng chẳng buồn nhìn, đi thẳng ra phía ngoài. Mộ Vũ Nghiên mặt biến sắc, dẫu biết những gì Đường Hoan vừa nói là sự thực, nhưng vẫn không can tâm. Loại người phụ nữ đê tiện như vậy thì lấy tư cách gì để nói cô chứ?

“Dù thế nào đi chăng nữa thì trái tim của Đoạn Kim Thần vẫn luôn thuộc về tôi, dẫu cho hai người cả đời này không ly hôn, người đau khổ nhất vẫn chỉ là cô thôi, Đườnng Hoan, tự hiểu đi, tốt nhất hãy ngoan ngoãn mà rời đi.”

“Có bản lĩnh thì cô hãy khiến Đoạn Kim Thần ly hôn với tôi.” Dứt câu, Đường Hoan đi thẳng về phía sảnh lớn của công ty, không ngoảnh đầu nhìn lại.

Mộ Vũ Nghiên giận tím mặt, bờ môi đỏ cắn chặt vào nhau, trừng mắt nhìn theo bóng người đi phía trước. Cô biết rất rõ tuyệt đối không được nhắc tới chuyện ly hôn với Đường Hoan ở trước mặt Đoạn Kim Thần, bởi vì như vậy sẽ khiến anh phản cảm. Cuộn chặt hai bàn tay lại, lửa giận như đang cháy rực trong người Mộ Vũ Nghiên. Ngày tháng còn dài, sẽ tới lúc cô phải quỳ xuống mà cầu xin tôi! Đè nén lại nỗi tức giận, quay người đi vào trong thang máy, khôi phục lại vẻ mặt bình thường vốn có của mình.

Bước ra khỏi cửa chính của công ty, đi thẳng cho tới khi ánh mắt ở phía sau lưng biến mất, Đường Hoan mới thở phào một hơi. Quả nhiên giao tiếp với loại người lòng dạ đầy suy tính phải mất quá nhiều thể lực, rõ ràng cô chẳng làm gì cả, nhưng lúc này cô lại dường như đang gồng hết sức lực của mình khiến cô vô cùng mệt mỏi.