Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 64: Đe dọa



“Hừ.” Đan Chi Linh khịt mũi lạnh lùng và nói tiếp: “Nếu như cô chuyển về nhà ở, tôi hứa sẽ không động đến một sợi tóc của bà ấy, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không nương tay!”

“Bà ngoại con sức khỏe không tốt, mẹ đưa bà đi đâu rồi?”

Đường Hoan vẫn chưa nói xong, Đan Chi Linh đã cúp điện thoại, không cho cô cơ hội nói nữa.

Cô không dám nghĩ quá nhiều, cô sợ bà ngoại sẽ bị tổn hại, cô cầm túi lên và chạy nhanh đến nhà họ Đoạn, vừa vào phòng khách, cô liền nhìn thấy Đan Chi Linh ngồi trên sofa, xem ra đã ngồi đợi cô từ lâu rồi.

Cô vội vã chạy vào và dừng lại trước mặt bà: “Mẹ, mẹ làm như vậy là có ý gì? Tại sao mẹ lại đón bà ngoại của con đi? Mẹ không biết hiện giờ sức khỏe của bà không tốt sao?”

Cô cố gắng kìm nén cơn giận ở trong lòng và làm cho giọng nói của mình trở nên bình tĩnh nhất có thể, nếu không đến lúc đó không nói được chuyện gì ngược lại chọc giận bà, khiến cho bà ngoại bị tổn hại thì sẽ mất nhiều hơn được.

Ban đầu cô nghĩ bà là người kiêu ngạo, sẽ không giống như những bà mẹ chồng man rợ khác, nhưng không ngờ bà ấy cũng như vậy, thậm chí còn tệ hơn.

Đan Chi Linh nhấp một ngụm trà và ngước nhìn cô: “Tôi còn cho rằng cô sẽ không về chứ, tốc độ cũng nhanh đấy.”

Đường Hoan không có tâm trạng cùng với bà nói mấy lời vô nghĩa, cô đi thẳng vào vấn đề: “Bây giờ con về rồi, mẹ hãy nhanh chóng thả bà con ra, mẹ có chuyện gì cứ nói với con, sức khỏe bà con không tốt, nếu như làm bà bị thương, em nhất định sẽ không khách khí với mẹ đâu.”

Đan Chi Linh không quan tâm đến lời đe dọa của cô, trên mặt bà là vẻ chế giễu không hề che đậy, trong mắt bà loại phụ nữ lẳng lơ như Đường Hoan có thể bước vào nhà họ Đoàn quả thực là đã trèo cao rồi.

Làm sao có thể coi cô ra gì chứ? Bà mím môi: “Cô yên tâm, chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ không làm hại bà ấy, chỉ cần cô chuyển về nhà ở, tôi lập tức thả người.”

Chuyển về nhà ở sao?

Trái tim Đường Hoan khẽ nhảy lên, cô nhìn vào khuôn mặt ung dung đẹp đẽ của bà, những suy nghĩ không ngừng lặp đi lặp lại, cô không hiểu rốt cuộc bà có ý đồ gì.

Nhưng cô biết rõ rằng nếu chuyển về nhà họ Đoạn ở, những ngày tháng sau này chắc chắc sẽ không dễ dàng, dù sao cô cũng cảm nhận được bà không hề thích cô.

Nhưng điều quan trọng nhất lúc này là phải ngăn chặn bà trước, cô đương nhiên sẽ không tùy tiện mà đồng ý với bà, cô liền tìm một lý do: “Mẹ, chuyện này con cần phải bàn bạc với Kim Thần, dù sao bọn con cũng là vợ chồng, nếu như muốn chuyển về nhà ở, vẫn phải bàn bạc với anh ấy.”

“Bây giờ không phải tôi đang hỏi ý kiến của cô mà là ra lệnh.” Đan Chi Linh ngắt lời cô, bàn tay rủ xuống hơi bên sườn của cô siết chặt lại, cô nhịn rồi lại nhịn: “Con biết, mẹ hãy cho con một chút thời gian để suy nghĩ.”

“Được rồi, tôi sẽ cho cô thời gian suy nghĩ.” Đan Chi Linh mỉm cười: “Tôi không quan tâm cô dùng cách gì, cô bắt buộc phải chuyển về nhà ở, nếu không cô đừng nghĩ đến chuyện gặp lại bà ngoại.”

Bà đã quyết tâm muốn Đường Hoan sống với họ, bà muốn chà xát nhuệ khí của cô và xem xem rốt cuộc cô đã dùng loại thuốc mê nào mà có thể khiến Đoạn Kim Thần thần hồn điên đảo như vậy.

“Vậy bây giờ con có thể gặp bà ngoại không?” Đường Hoan cố gắng thương lượng với bà.

Đan Chi Linh đứng dậy khỏi ghế sofa và nói một cách kiêu ngạo: “Đợi cô đồng ý rồi nói tiếp, hãy nhớ tôi cho cô một ngày để suy nghĩ, quản gia, tiễn khách.” Nói xong, bà không đợi Đường Hoan lên tiếng đã quay người đi lên lầu, nhìn vào lưng của bà, Đường Hoan lặng lẽ nghiến răng.

Cô bước ra khỏi biệt thự một cách lo lắng, đôi lông mày xinh xắn của cô nhăn lại.

Bây giờ cô phải làm sao đây? Nếu không chuyển về nhà bà ngoại sẽ gặp nguy hiểm, nhưng cô lại không muốn tiếp xúc quá nhiều với Đoạn Trấn Nam và Đan Chi Linh.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô cảm thấy Đoạn Kim Thần là người duy nhất có thể giúp cô lúc này.

Nhưng hai người họ đang cãi nhau, cô lại không muốn cầu xin anh, nhưng nếu không cầu xin anh, vậy có thể thể nhờ ai giúp đây?

Cuối cùng cô chỉ có thể mặt dày đi tìm Đoạn Kim Thần giúp đỡ, cô bắt một chiếc taxi đi tìm anh.

Tập Đoàn Đoạn Thị, Văn phòng Tổng giám đốc.

Đoạn Kim Thần đang ở văn phòng vùi đầu vào các văn kiện, đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Giọng nói trầm thấp phát ra từ đôi môi mỏng của anh: “Vào đi.”

Lời nói vừa dứt, một thân ảnh xinh đẹp đi vào, đôi giày cao gót bước trên mặt đất phát ra những tiếng cộc cộc, như thể người khác không biết cô đến vậy.

Đi đôi với sự xuất hiện của cô là một mùi nước hoa mờ nhạt phảng phất trong không khí, Đoạn Kim Thần khẽ cau mày, anh ngước mắt lên và thấy Lương Phỉ Phỉ ở trước mặt.

Mắt anh thoáng qua một tia không vui, anh nói với giọng trầm: “Sao em lại đến đây?”

Rõ ràng nghe ra anh có chút thiếu kiên nhẫn, nhưng Lương Phỉ Phỉ không hề tức giận, thay vào đó cô bước đến gần trước mặt anh với một nụ cười xinh đẹp: “Anh Kim Thần, em đến đưa tài liệu cho anh, không phải công ty của hai nhà chúng ta hợp tác với nhau sao? Hiện tại phương án hợp tác đã được thiết kế ra rồi, anh xem đi.”

Cô kéo một chiếc ghế văn phòng và ngồi xuống đối diện anh rồi đưa tài liệu cho anh.

Đoạn Kim Thần cầm tập tài liệu lên và xem qua, sau đó để sang một bên: “Lần sau em không cần phải tự mình làm những chuyện như thế này đâu.”

Lương Phỉ Phỉ vén những sợi tóc rối ra sau tai, cô không quan tâm nói: “Anh Kim Thần, hôm nay em đến không chỉ để đưa tài liệu cho anh mà chủ yếu là vì bố em muốn mời anh ăn cơm, cho nên em mới đặc biệt đến đây chuyển lời, buổi trưa anh có thời gian không?”

Tập Đoàn Lương Thị và Tập Đoàn Đoạn Thị đã hợp tác với nhau trong một thời gian dài, ngoài ra Chủ tịch của Tập Đoàn Lương Thị là bạn tốt của Đoạn Trấn Nam. Có thể nói là mấy đời thân nhau, về tình về lý anh đều nên nể mặt họ.

Thấy anh một lúc lâu vẫn chưa trả lời, Lương Phỉ Phỉ cố tình nói: “Anh Kim Thần, không sao, nếu như hôm nay anh không tiện, vậy hôm khác cũng được, em nói với bố một tiếng là được rồi, dù sao còn nhiều thời gian mà.”

Anh để tài liệu sang một bên và thờ ơ nói: “Không sao, chúng ta đi thôi.”

Đôi mắt của Lương Phỉ Phỉ lập tức sáng lên, cô đi theo anh với một nụ cười ngọt ngào trên môi và cùng anh bước ra khỏi văn phòng.

Ngay khi Đoạn Kim Thần vừa rời đi, Đường Hoan liền đến nơi.

Các nhân viên của Tập Đoàn Đoạn Thị đều biết Đường Hoan là vợ Tổng giám đốc, khi mọi người nhìn thấy cô đều cúi đầu chào hỏi: “Chào phu nhân.”

“Phu nhân.”

Lúc này Đường Hoan hoàn toàn không có tâm trạng quan tâm đến họ, cô vội vã bước vào thang máy, bỏ lại những người ở sau lưng bàn ra tán vào.

“Cũng không biết cô ta đã làm gì mà lại có thể kết hôn với Tổng giám đốc của chúng ta.” Giọng nói cay đắng của chị gái ở quầy tiếp tân vang lên, đôi mắt tràn ngập vẻ ghen tị.

“Cô nhỏ tiếng thôi, nếu như để người ta nghe thấy, cẩn thận không giữ nổi bát cơm đâu.”

“Đúng vậy, chúng ta vẫn là nên làm tốt công việc của mình đi, bất kể cô ta có dùng thủ đoạn để quyến rũ Tổng giám đốc của chúng ta hay không, tóm lại hiện tại chúng ta không thể chối cãi việc cô ta là vợ của Tổng giám đốc.”

“Muốn trách cũng chỉ có thể trách chúng ta không may mắn thôi.”

Ai có thể nghĩ rằng ban đầu chỉ là một trợ lý nhỏ bé trong bộ phận thiết kế giờ lại chuyển mình trở thành phu nhân của Tổng giám đốc, làm sao có thể không khiến người ta ghen tị cho được?

“Ding” một tiếng, cửa thang máy mở ra, cô lao ra ngoài và chạy thẳng đến văn phòng của Đoạn Kim Thần. Bởi vì mọi người đều biết danh tính của cô nên không ai dám ngăn cô lại.

Cô gõ cửa, cũng không quan tâm có ai trả lời hay không, cô liền đẩy cửa bước vào: “Đoạn....”

Những lời còn chưa kịp nói ra liền bị nghẹn lại, bởi vì trong văn phòng không có ai.

Khi cô bước vào, bên ngoài cửa không có thư ký. Khi cô ra ngoài, thư ký nhìn thấy cô và lập tức chào hỏi: “Phu nhân, cô tìm Tổng giám đốc sao? Tổng giám đốc vừa ra ngoài rồi.”

“Ồ...” Đường Hoan trả lời như người mất hồn, cô lại hỏi: “Vậy cô biết anh ấy đi đâu không?” .

||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||

Trên mặt thư ký là một nụ cười chuyên nghiệp, cô lắc đầu: “Rất xin lỗi, hôm nay Tổng giám đốc không có sự sắp xếp đặc biệt nào, cho nên anh ấy đi đâu chúng tôi cũng không biết.”

Cô nở một nụ cười cay đắng rồi lịch sự cảm ơn thư ký và đi về phía thang máy.

Bởi vì tư tưởng không tập trung, khi cửa thang máy mở ra, cô bước vào, nhưng vô tình đã va phải ai đó, cô lùi lại vài bước, may mà người đàn ông kia đã kịp thời kéo cô, nếu không cô chắc chắn sẽ có một màn tiếp xúc thân mật với mặt đất.

“Cảm ơn.....” Cô nhanh định thần lại và nói cảm ơn.

“Không sao.” Một giọng nói đặc biệt khiến Đường Hoan không thể không ngước mắt lên và nhìn thấy một người đàn ông đang đứng trước mặt cô với bộ tây phục màu xám trên người, anh ta rất đẹp trai, vẻ mặt như cười mà không cười, trông có chút bí ẩn.

Chỉ là không biết đó có phải là ảo giác hay không, Đường Hoan cảm thấy ánh mắt anh khi nhìn cô có vẻ thù địch.

Cô lắc đầu, nhất định là nghĩ nhiều rồi, rõ ràng là lần đầu gặp mặt, làm sao một người xa lạ lại có thể có thù địch với cô?

Đúng lúc này, một giọng nữ ngọt ngào vang lên: “Tổng giám đốc Lưu, anh đến rồi.”

Tổng giám đốc Lưu?

Đường Hoan có chút nghi ngờ nhưng không nghĩ nhiều.

Ra khỏi Tập Đoàn Đoạn Thị, cô không biết đi đâu để tìm anh, sau khi rời khỏi công ty, cô chỉ có thể về nhà đợi anh.

Bây giờ cô không có một biện pháp nào, bà ngoại ở trong tay của Đan Chi Linh, cũng không biết hiện tại thế nào rồi.

Cô ngồi trên ghế sofa trong trạng thái buồn bã, nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, mắt cô xoẹt qua một tia cay đắng. Cho đến khi buổi tối Đoạn Kim Thần đi làm về.

Nghe thấy tiếng bước chân, đôi mắt cô sáng lên, khi cô quay đầu lại liền nhìn thấy Đoạn Kim Thần, cô đứng dậy khỏi ghế sofa và bước tới, cô còn chưa lên tiếng, giọng nói lạnh lùng của người đàn ông đã vang lên: “Hôm nay em đến công ty làm gì?”

Nhìn sắc mặt u ám của anh, cô đành nuốt những lời sắp tuôn ra khỏi cổ họng xuống.

Ngữ khí này của anh khiến cô chặt đứt tâm trạng muốn cầu xin anh của cô, cô không muốn lần nào cũng thua kém trước mặt anh, cuối cùng cô đành miễn cưỡng nuốt hết những lời muốn nói xuống bụng và cố tỏ ra không có chuyện gì: “Không có gì, vừa hay tiện đường đi qua nên rẽ vào thăm anh.”

Đôi mắt anh hơi lóe lên nhưng cuối cùng anh không nói gì.

Khuôn mặt của Đoạn Kim Thần u ám đến đáng sợ: “Bình thường sao không thấy em đến công ty của anh? Hôm nay đúng lúc đi ngang qua nên nhớ đến anh sao?”

Đường Hoan vốn vì chuyện của bà ngoại mà tâm trạng không tốt, bây giờ lại nghe thấy giọng điệu chất vấn này của anh, cơn giận trong lòng dâng lên: “Anh hỏi như vậy là có ý gì? Nếu như anh đã không muốn nhìn thấy em như vậy, vậy sau này em không đến là được chứ gì.”

Cô bỏ lại câu này và quay người đi lên lầu, khoảnh khắc cô quay người đi đó, nước mắt lã chã rơi xuống.

Nhìn vào lưng cô, Đoạn Kim Thầm mím môi, ánh mắt vô cùng phức tạp.

Hôm nay sau khi Đoạn Kim Thần ra ngoài cùng Lương Phỉ Phỉ, công ty đã bị mất một tài liệu quan trọng, khiến công ty bị tổn thất nặng nề. Sau khi điều tra, người ta phát hiện hôm nay chỉ có Đường Hoan đến văn phòng của anh.

Mà khi tài liệu bị mất, tất cả mọi người trong công ty đều nghi ngờ Đường Hoan đã làm điều đó.

Ban đầu về nhà anh muốn hỏi xem có phải cô đã lấy tài liệu hay không, nhưng khi nhìn thấy cô, anh không thể hỏi bất cứ điều gì.

Trở về phòng, cô nằm xuống đất một cách yếu ớt, cô nhìn chằm chằm lên trần nhà để giải phóng chính mình.