Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 65: Kế hoạch bị rò rỉ



Không nhất thiết phải dựa vào anh mới tìm ra cách, cô chắc chắn vẫn còn có những cách khác.

Tuy nhiên càng nghĩ đầu cô càng loạn, cuối cùng cô bực mình nắm lấy một nắm tóc trên đầu và vùi mình vào trong chăn.

Ngày hôm sau khi Đường Hoan thức dậy, Đoạn Kim Thần đã đến công ty rồi.

Trong mắt cô lóe lên một sự nghi ngờ, bây giờ mới bảy rưỡi, bình thường vào giờ này anh đang ăn sáng, tại sao vào lúc này anh lại đến công ty rồi?

Cô lắc đầu, không thèm nghĩ đến chuyện của anh nữa, bây giờ vẫn còn chuyện quan trọng hơn đang chờ cô làm.

Trong nhiều ngày, Đường Hoan muốn mở miệng nói chuyện với anh về việc của bà ngoại, nhưng sắc mặt anh luôn không tốt, mỗi lần khi muốn nói chuyện tử tế với anh, anh đều lạnh lùng chế giễu hoặc là nói vài lời rồi quay người đi, cô không có cơ hội nào cả.

Cô ở trong biệt thự vài ngày trong tâm trạng rối bời, cuối cùng vẫn không nghĩ ra được cách nào tốt.

Nếu như muốn bà ngoại ra ngoài một cách bình yên vô sự, cô chỉ có thể đồng ý với yêu cầu của Đan Chi Linh.

Nhưng một khi cô đồng ý với yêu cầu của bà, vậy sau này cô sẽ phải sống trong nước sôi lửa bỏng, cô không muốn bản thân phải sống mệt mỏi như vậy, cũng không muốn mỗi ngày phải suy đoán tâm tư người khác.

Trong lúc cô đang rối bời, điện thoại trên bàn trà reo lên, cô liếc nhìn ID người gọi, Đường Hoan chợt trở nên lo lắng, cô do dự một lúc sau đó bắt máy: “Alo.”

Một giọng nói uy nghiêm vang lên: “Suy nghĩ xong chưa, rốt cuộc cô có chuyển về nhà ở không? Cô không muốn gặp bà ngoại rồi sao?”

Đôi đồng tử của cô co rúm lại, cô gật đầu: “Con đương nhiên là muốn gặp bà ngoại, mẹ hãy cho con thêm một chút thời gian nữa.....”

“Tôi nói cho cô biết, đừng nghĩ đến việc giở mánh khóe.” Lời còn chưa nói hết đã bị cắt ngang: “Hôm nay nếu cô không cho tôi câu trả lời, vậy cô đừng trách tôi không khách khí!”

Bíp một tiếng, bà cúp điện thoạt một cách dứt khoát. Đường Hoan nghe những âm thanh vội vã trong điện thoại, đôi mắt tràn đầy sự cay đắng.

Nếu muốn bà ngoại được an toàn, bây giờ Đoạn Kim Thần là người duy nhất có thể giúp cô. Cô chỉ có thể mặt dày gọi điện thoại cho anh, nhưng gọi nhiều lần mà vẫn không có ai nghe máy.

Dưới sự bất lực, cô đành phải rời khỏi biệt thự đến công ty của Đoạn Kim Thần.

Lần trước khi cô vội vàng đến công ty, các đồng nghiệp trong công ty vẫn còn dành cho cô một sự tôn trọng tối thiểu nhất, cho dù là không thích cô họ cũng sẽ không ngang nhiên thể hiện ra mặt, dù sao cô cũng là phu nhân của Tổng giám đốc.

Lần này cô vừa mới bước vào công ty. Các nhân viên trong công ty đều chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng cô, ban đầu Đường Hoan không muốn để ý đến, nhưng ai cũng nhìn cô như vậy, điều này khiến cô cảm thấy rất kỳ lạ.

Đang trong lúc bối rối, cô bước ra khỏi thang máy. Những người trong bộ phận Thư ký nhìn thấy cô liền thì thầm nói riêng với nhau.

“Nhìn xem, cô ta chính là phu nhân Tổng giám đốc của chúng ta.”

“Tướng mạo xinh đẹp, vóc dáng cũng không tồi, nhưng tim cô ta sao lại đen như vậy chứ?” “Cô không nghe người ta nói à? Phụ nữ càng xinh đẹp, lòng dạ lại càng độc ác, haiz, thật là đáng tiếc, Tổng giám đốc của chúng ta là một người đàn ông tốt như vậy.”

Nghe những gì họ nói, Đường Hoan không hiểu, họ nói như vậy là có ý gì?

Sao cô lại trở thành người phụ nữ độc ác rồi? Những suy nghĩ trong lòng còn chưa thành hình, một giọng nói sắc bén vang lên sau lưng cô, khi cô quay lại, một cơn gió mạnh mẽ xẹt qua má cô.

“Bốp” một tiếng, Bộ phận thư ký trở nên lặng ngắt như tờ.

Đột nhiên bị ăn một cái tát, cô ngước mắt lên và thấy Lương Phỉ Phỉ đang đứng trước mặt mình với vẻ tức giận. Cô chưa kịp lên tiếng liền nghe thấy những lời trách mắng của cô ta: “Tôi không ngờ cô lại là loại người ăn cây táo rào cây sung như vậy.”

“Cô nói gì vậy?” Đường Hoan tức giận vặn lại, cô cảm thấy rất hoang mang.

Đôi mắt lóe lên một sự tức giận, cô không biết tại sao những người trong công ty lại nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ như vậy, mà Lương Phi Phi lại ở bên ngoài buộc tội cô ăn cây táo rào cây sung.

Rốt cuộc cô đã làm gì sai?

Lương Phỉ Phỉ cười khẩy và khoanh hai tay trước ngực, nhìn cô với vẻ mặt kiêu ngạo: “Cô vẫn còn giả vờ à? Cô đã đánh cắp kế hoạch hợp tác giữa Tập Đoàn Đoạn Thị và Tập Đoàn Lương Thị, khiến công ty của hai nhà chúng tôi phải chịu một tổn thất to lớn, bây giờ cô vẫn ở đây giả vờ vô tội, cô được lắm!”

“Ầm” một tiếng, Đường Hoan giống như nghe phải tiếng sét giữa trời quang.

Lúc này cô mới nhận ra tại sao mấy hôm nay khi về nhà Đoạn Kim Thần luôn lạnh lùng chống đối cô, hóa ra là kế hoạch của công ty đã bị rò rỉ, nhưng cô chưa bao giờ động vào tài liệu của công ty họ, tại sao họ đều nói là do cô làm?

“Sao lại không nói rồi? Câm rồi sao.” Lương Phỉ Phỉ bước tới hùng hổ dọa người: “Hay là cô lại muốn giả vờ bị tự kỷ như lúc trước, giờ lại muốn ở đây giả ngây giả dại sao?”

“Tôi không làm thế!” Đường Hoan lạnh lùng phản bác, bàn tay khẽ siết chặt lại: “Tôi hoàn toàn không hiểu cô đang nói gì, tôi cũng chưa từng nhìn thấy bất kỳ tài liệu nào mà cô nói. Cô không có bằng chứng thì đừng ở đây vu khống tôi.”

Cô không không bao giờ thừa nhận những gì mà mình không làm.

Cô biết Lương Phỉ Phỉ trước giờ đều không ưa cô, bây giờ cuối cùng cô ta đã nắm bắt được cơ hội, sao có thể bỏ qua cho cô chứ?

Lương Phỉ Phỉ cười khẩy, ánh mắt nhìn cô lại càng khinh miệt hơn: “Mọi người trong công ty đều nhìn thấy cô bước vào văn phòng của anh Kim Thần, hôm đó trùng hợp chỉ có cô vào văn phòng của anh ấy, sau khi cô đi tài liệu cũng biến mất, cô dám nói là không phải cô sao?”

Hóa ra tài liệu bị mất vào ngày hôm đó: “Tôi không hề, hôm đó khi tôi bước vào không thấy anh ấy tôi liền đi ra, tôi không hề chạm vào đồ của anh ấy.”

“Ai cũng biết.” Giọng nói của Lương Phỉ Phỉ lại càng kiêu ngạo hơn: “Cô không cần phải vội vàng giải thích ở đây, bởi vì tôi sẽ không tin cô.”

“Cô....”

“Đủ rồi!”

Đường Hoan đang định phản bác lại thì một giọng nói lạnh lùng vang lên ngắt lời cô, cô quay đầu lại và thấy Đoạn Kim Thần đang bước đến với khuôn mặt lạnh lùng.

Khi người đàn ông bước tới, Đường Hoan nhìn thẳng vào mắt anh và hỏi với giọng lạnh lùng: “Nếu em nói em không đánh cắp tài liệu của công ty anh, anh có tin em không?”

Cô nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng, cô kiên quyết muốn có một câu trả lời.

Cô không quan tam đến ánh mắt và suy nghĩ của người khác, cô chỉ quan tâm đến ý kiến của anh, hay là anh cũng giống như những người khác, cũng nghĩ rằng cô đã làm rò rỉ kế hoạch của công ty?

Lương Phỉ Phỉ nhìn cảnh tượng này, trong mắt xoẹt qua một tia ghen tị, cô giận dữ đi đến bên cạnh Đoạn Kim Thần và lắc cánh tay anh: “Anh Kim Thần, anh tuyệt đối đừng tin cô ta, phòng giám sát không phải đã kiểm tra thấy hôm đó chỉ có cô ta bước vào văn phòng của anh thôi sao? Chuyện này còn cần phải điều tra sao? Vừa nhìn là biết cô ta đã làm.”

Đường Hoan nghe thấy vậy, trong lòng lửa giận bay tán loạn, cô nhìn chằm chằm vào cái miệng nhỏ đang không ngừng lải nhải của Lương Phỉ Phỉ, cô hận không thể bước tới cho cô ta hai cái bạt tai, nhưng cô không thể.

Cô cố gắng kìm chế cơn giận ở trong lòng, đôi mắt cô dừng lại trên khuôn mặt của Đoạn Kim Thần, cô không biện bạch cũng không nói gì, mà chỉ đợi câu trả lời của anh.

Cô thậm chí còn nghĩ, nếu như anh tin cô, vậy cô sẽ không quan tâm đến những gì mà anh đã làm trước đây nữa.

Tuy nhiên, thời gian từng giây từng phút trôi qua, trái tim Đường Hoan cũng trùng xuống từng chút từng chút một. Trong lòng cô biết câu trả lời của anh, anh giống hệt như những người khác, nghi ngờ cô đã rò rỉ kế hoạch của công ty.

Trái tim vô cùng chua chát, móng tay cắm sâu vào da thịt cô.

Đoạn Kim Thần không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô mà nói với vẻ lạnh lùng: “Em về trước đi, anh sẽ điều tra rõ chuyện này.”

Quả nhiên anh không tin tưởng cô.

Mặc dù trong lòng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng cô vẫn không thể kìm nén được nỗi đau trong lòng. Cô lùi lại một bước và nói một cách giận dữ: “Những chuyện em không làm, em tuyệt đối sẽ không thừa nhận, anh đợi đấy, em nhất định sẽ điều tra rõ chuyện này.”

Nói xong, cô giận dữ quay người bỏ đi.

Đoạn Kim Thần nhìn bóng lưng cô rời đi, ánh mắt vô cùng phức tạp.

Đôi mắt của Lương Phỉ Phỉ lấp lánh, trong lòng vô cùng đắc ý. Cô quay đầu lại nhìn vẻ mặt u ám của Đoạn Kim Thần, trong lời nói mang theo một chút thăm dò: “Anh Kim Thần, không phải anh thực sự nghĩ rằng chuyện này không liên quan gì đến cô ta đấy chứ?”

Tất cả mọi chứng cứ đều hướng về con tiện nhân đó, cô không tin Đoạn Kim Thần thực sự không nghi ngờ là cô ta làm.

Đoạn Kim Thần lạnh lùng liếc nhìn cô và khẽ nói: “Nếu không có chuyện gì em về trước đi.”

Nói xong anh quay người đi vào văn phòng, Lương Phỉ Phỉ nhìn vào lưng anh, đứng đó dậm chân.

Sau khi ra khỏi Tập Đoàn Đoạn Thị, cô chạy một đoạn đường dài cơn giận trong người mới từ từ ngừng lại. Nước mắt làm mờ đi tầm nhìn của cô, cô biết khóc là vô ích, nhưng cô vẫn không thể ngăn được.

Khi cô cần sự giúp đỡ nhất, chồng cô lại cho rằng cô là người đã làm rò rỉ kế hoạch của công ty anh.

Cô đi đến bờ sông và đứng ở lan can, để mặc gió thổi qua làm khô những giọt nước mắt trên mặt.

Rốt cuộc là ai muốn hại cô? Cô nghĩ lại một lượt ở trong đầu, nhưng cô không nhớ gần đây đã đắc tội với ai.

Lương Phỉ Phỉ không thể vì hãm hại cô mà ngay cả lợi ích của công ty cũng không quan tâm đến, vậy là ai đây?

Đứng đó một lúc lâu vẫn không thể nghĩ ra lý do, cho đến khi bầu trời hoàn toàn tối đen cô mới trở về biệt thự.

Khi về đến nhà, vẫn không thấy bóng dáng của Đoạn Kim Thần, trong khoảng thời gian này anh đều là sớm đi tối về, thời gian hai người gặp mặt nhau là rất ít.

Cô bước vào phòng khách như kẻ mất hồn, dì Đồng lập tức chào hỏi cô: “Phu nhân, có thể ăn cơm rồi....”

Cô lắc đầu: “Tôi không đói, không ăn đâu.”

Dì Đồng nghe vậy liền nhíu mày: “Phu nhân, ít nhiều vẫn phải ăn một chút chứ? Gần đây cô ăn uống ít như vậy, tôi đã đặc biệt nấu cho cô một ít cháo.”

“Tôi thực sự không muốn ăn.” Cô hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy đi lên lầu: “Dì Đồng, dì không cần phải bận rộn nữa đâu, nghỉ ngơi sớm đi!”

Dì Đồng nhìn vào lưng cô và thầm thở dài, cũng không biết cặp vợ chồng trẻ rốt cuộc đang làm gì, gần đây bầu không khí luôn kỳ lạ, khiến bà thấy mà lo lắng không thôi.

Về đến phòng, cô nằm lên giường, nhìn vào chiếc đèn trùm pha lê trên trần nhà và nhắm mắt lại.

Trải qua một đêm tĩnh dưỡng, tâm trạng của Đường Hoan đã được điều chỉnh lại, cô sẽ đến Tập Đoàn Đoàn Thị điều tra chuyện kế hoạch bị rò rỉ.

Nhưng nghĩ đến việc cô không có chút manh mối nào, cô hoàn toàn không biết bắt đầu như thế nào.

Sau khi ăn sáng xong cô chuẩn bị ra ngoài, nhưng lại nhận được cuộc gọi từ Giang Chi Thịnh, hai người hẹn nhau ở một quán cafe. Khi cô đến nơi, Giang Chi Thịnh đã ở đó rồi.

Cô bước tới và ngồi xuống đối diện anh, anh đã chu đáo gọi một ly cafe cho cô.

Cô nhấp một ngụm cafe và cười nói: “Đại Thịnh, sao đột nhiên lại nhớ đến em vậy? Anh tìm em có chuyện gì sao?”

Thấy cô gầy đi, đôi mắt của Giang Chi Thịnh thấp thoáng một sự đau lòng: “Hôm qua anh đến Tập Đoàn Đoạn Thị, anh nghe các nhân viên của công bàn tán kế hoạch của công ty bị rò rỉ là do em làm, chuyện này là thật sao?”

Đôi mắt cô hơi nhòe đi, cô mỉm cười cay đắng: “Anh có tin là em không?”

“Đương nhiên không tin.”