Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 86: Bạo động



Đường Hoan nhìn anh và nghi hoặc hỏi: “Sao anh lại đến đây, không cần đến công ty sao?”

Mặc dù cô thực sự cảm thấy lo lắng khi chờ đợi một mình, nhưng công ty anh còn nhiều việc cần xử lý như vậy, sao có thể dành thời gian để đến đây?

Biểu cảm của Đoạn Kim Thần vẫn không thay đổi, anh thản nhiên nói: “Công ty không có chuyện gì quan trọng cả.”

Hàm ý là tình trạng của bà ngoại quan trọng hơn.

Mặc dù trước đây anh đã làm rất nhiều điều khiến cô đau lòng, nhưng lúc này trái tim cô thực sự rất cảm động.

Sự cảm động vào lúc này gần như có thể xóa bỏ mọi vết thương mà trước đó anh đã gây ra cho cô.

Thời gian chờ đợi đều rất khó chịu, nhưng may mà trong quá trình phẫu thuật không truyền ra tin gì xấu.

Ca phẫu thuật kéo dài từ sáng đến 8 giờ tối, trong quá trình đó Đoạn Kim Thần nhận được vài cuộc gọi. Khi ánh đèn trong phòng mổ tắt, anh quay lại bên cạnh Đường Hoan và chờ đợi kết quả của ca phẫu thuật.

"Ca phẫu thuật rất thành công, không cần phải lo lắng." Kiều Trì tháo khẩu trang xuống, đôi mắt không hề tỏ ra mệt mỏi vì làm việc quá sức.

Đôi mắt cô sáng lên như thể nghe thấy âm thanh của tự nhiên, cô quay lại nhìn Đoạn Kim Thần, như thể muốn có được câu trả lời khẳng định của anh.

Cho đến khi người đàn ông gật đầu, cô mới thực sự tin bà ngoại đã được cứu sống.

Đoạn Kim Thần vươn tay ra và vỗ vai Kiều Trì: “Vất vả rồi, tôi nợ cậu một mối ân tình.”

Kiều Trì không quan tâm và nói: “Tôi nhớ rồi nhé, hiện tại các tế bào ung thư của bệnh nhân đã được kiểm soát, nhưng nếu muốn khỏe lại hoàn toàn, phải làm phẫu thuật lần hai.”

Đôi mắt của Đường Hoan sáng lên, nghe thấy bà ngoại có thể khỏe hẳn, cô kích động nắm lấy cánh tay của Đoạn Kim Thần với đôi mắt lấp lánh ánh nước: “Đoạn Kim Thần, bà ngoại em thực sự được cứu rồi, tốt quá rồi.”

Nói xong cô quay sang nhìn Kiều Trì: “Bác sĩ Kiều, xin anh hãy cứu bà ngoại tôi, bà là người quan trọng nhất với tôi trên thế giới này.”

Kiều Trì thấy cô bước lên trước với vẻ kích động, anh nhanh chóng lùi lại một bước, nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông, trong mắt anh thoáng qua một ý cười, nhưng anh không dám nói ra những lời gì quá đáng trước mặt người đàn ông bá đạo này.

“Không cần đâu, đây là trách nhiệm của tôi....hơn nữa....” Anh mỉm cười liếc nhìn Đoạn Kim Thần: “Tôi chỉ là nhìn vào thể diện của ai đó, được rồi, sau ca phẫu thuật này đợi cho đến khi sức khỏe của bệnh nhân tốt lên chúng ta sẽ tiến hành phẫu thuật lần hai.”

Nói xong, anh tự mình bước về phía trước: “Mệt chết mất, tôi phải về nghỉ ngơi đây, có chuyện hay không có chuyện đều không cần tìm tôi đâu.”

Đường Hoan nhìn Kiều Trì một cách biết ơn, sau đó cô nói câu cảm ơn với Đoạn Kim Thần và đi đến phòng bệnh của bà ngoại. Bà hiện đã được đưa về phòng bệnh, nhưng bà vẫn chưa tỉnh lại.

Bà ngoại thoát khỏi cơn nguy hiểm, trái tim thắt chặt của Đường Hoan cuối cùng cũng được thả lỏng.

Mọi chuyện bên này đã được xoa dịu, còn phía bên kia âm mưu quỷ kế lại trở lại.

Quán cafe Hoàng Tử.

Hai người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi bên cửa sổ, cả hai đều đeo kính râm, để lộ ra chiếc cằm thanh mảnh và mịn màng.

“Cô tìm tôi có chuyện gì không? Có vẻ như chúng ta không thân?” Một người phụ nữ lên tiếng trước với giọng điệu kiêu ngạo.

Người phụ nữ ở phía đối diện không quan tâm đến thái độ của cô ta, cô tháo kính râm trên mặt xuống và để lộ khuôn mặt thanh tú.

Đôi môi mỏng khẽ cong lên tạo thành một vòng cung tuyệt đẹp. Đó là Lương Phỉ Phỉ, còn người ngồi đối diện cô là Đường Vãn Tình.

Đôi mắt xinh đẹp của cô không ngừng đánh giá Đường Vãn Tình, nhìn vào ngũ quan tinh tế của cô ta, cô khẽ mỉm cười: “Chúng ta đương nhiên là không quen, nhưng chúng ta có chung một kẻ thù.”

Cô đã điều tra rõ những chuyện của Đường Hoan và biết rằng Đường Vãn Tình hận Đường Hoan đến tận xương tủy.

Mặc dù trước đây cô ta đã từng ở với Đoạn Kim Thần một lần, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến cô.

Đối với cô mà nói, người phụ nữ ở trước mặt này không có bất kỳ mối đe dọa nào với cô.

Đường Vãn Tình cũng tháo kính râm trên mặt xuống: “Có chung kẻ thù sao?”

“Đúng vậy.” Cô nhấp một ngụm cafe và tiếp tục nói: “Tôi biết cô luôn không thích Đường Hoan và hận không thể loại bỏ cô ta, tôi cũng giống cô không thích cô ta, loại phụ nữ giống như cô ta dựa vào đâu mà có thể kết hôn với Đoạn Kim Thần? Nếu như chúng ta đều không thích cô ta, vậy chúng ta hợp tác với nhau, thấy thế nào?”

“Hợp tác sao?” Đường Vãn Tình ngước nhìn cô: “Tôi có lợi gì? Cô chủ Tập Đoàn Lương Thị như cô còn cần tôi giúp cô sao?”

"Không phải tôi vừa nói rồi sao? Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn." Lương Phỉ Phỉ khẽ cười và nói: “Thứ tôi muốn chính là vị trí Đoạn phu nhân, còn cô....chỉ là muốn cô ta biến mất, hai chúng ta kết hợp lại, con tiện nhân đó sẽ không còn đường để trốn thoát, nếu chỉ dựa vào khả năng của mỗi người chúng ta sẽ không thể làm gì cô ta, dù sao bên cạnh cô ta vẫn còn có Đoạn Kim Thần.”

Đường Vãn Tình nhìn Lương Phỉ Phỉ và dựa lưng vào ghế, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào cô như thể đang nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của cô.

Thấy cô ta nghi ngờ, Lương Phỉ Phỉ tiếp tục nói: “Đường Hoan là một người bướng bỉnh, hơn nữa hai người đấu đá lâu như vậy vẫn chưa phân thắng bại, tôi đã điều tra rõ vấn đề giữa hai người rồi, người chồng hiện tại của cô có vẻ là bạn trai cũ của cô ta?”

“Ban đầu cho rằng cô khó khăn lắm mới cướp được bạn trai của cô ta làm chồng mình, nhưng không ngờ cô ta lại kết hôn với anh trai của chồng cô và nghiễm nhiên trở thành chị dâu của cô, còn cô lại không thể không cúi đầu trước cô ta.” Sau khi nhấp một ngụm cafe, cô lại nói tiếp: “Nếu như cô thực sự muốn ở bên anh ta lâu dài, vậy thì chỉ khi nào Đường Hoan biến mất.”

Đường Vãn Tình khuấy cafe ở trong cốc, nghĩ đến dáng vẻ diễu võ dương oai của Đường Hoan khi ở trước mặt mình, trong lòng lại cảm thấy vô cùng tức giận.

Mối thù giữa cô và Đường Hoan sớm muộn cũng sẽ được tính rõ ràng, nếu như bây giờ có người sẵn sàng chung tay với cô, sao cô lại không vui vẻ chấp nhận chứ? Huống hồ còn có thể mượn tay cô ta trừ khử Đường Hoan.

Cô bưng cốc cafe lên và nói: “Nếu đã như vậy, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.”

Hai chiếc cốc khẽ chạm vào nhau, coi như đạt được sự đồng thuận.

Kể từ khi sức khỏe của bà ngoại có chuyển biến tốt, Đường Hoan không còn lo lắng đến các vấn đề của bà ngoại nữa, bởi vì Đoạn Kim Thần đã hứa với cô nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho bà.

Và hiện tại Kiều Trì cũng dốc hết sức điều trị cho bà ngoại cô, thời gian cho ca phẫu thuật thứ hai cũng đã được quyết định.

Sau khi giải quyết xong những chuyện bên này, Đường Hoan sẽ lên kế hoạch trả thù Đường Vãn Tình.

Đường Hoan sắp xếp lại những bức ảnh đã được chụp lén trước đây, cô chọn ra những bức có thể nhìn rõ mặt, sau đó đăng lên weibo bằng nick giả và kèm theo dòng chữ: Phu nhân Phó tổng giám đốc Tập Đoàn Đoạn Thị thường xuyên ra vào khách sạn với người đàn ông bí ẩn.

Ngay khi được đăng tải lên weibo, nó lập tức thu hút sự chú ý của quần chúng. Chỉ trong vòng vài phút, số lượt truy cập đã vượt quá một vạn.

Dù sao Tập Đoàn Đoạn Thị cũng là một trong những công ty lớn, không biết có bao nhiêu cặp mắt trong bóng tối đang nhìn chằm chằm vào nó.

Bây giờ phu nhân của Phó tổng giám đốc Tập Đoàn Đoạn Thị lại đi quá giới hạn, sao có thể không gây nên một trận sóng to gió lớn cơ chứ?

Vào giữa đêm, Weibo đã được lên đầu bảng, khi Đoạn Lâm Phong phát hiện ra anh liền áp dụng biện pháp, mặc dù anh đã cho người ngăn chặn sự truyền bá những tin tức xấu trên internet, nhưng anh vẫn chậm một bước vì lượng share quá nhiều.

“Đồ tiện nhân, vậy mà cô lại dám ở bên ngoài quyến rũ người đàn ông khác sau lưng tôi!” Nhìn vào bức ảnh Đường Vãn Tình đang ôm ấp người đàn ông khác ở trên mạng, anh không thể kìm chế được cơn giận trong người.

Lúc này Đường Vãn Tình đang quỳ rạp trên mặt đất, khóc lóc đến nỗi trôi hết cả lớp hóa trang, khuôn mặt sưng húp lên, có thể nhìn ra Đoạn Lâm Phong đã ra tay với cô ta.

“Tôi không có!” Cô không thừa nhận: “Tôi không hề làm chuyện gì có lỗi với anh, bức ảnh này chắc chắn là được ghép, anh tuyệt đối không được tin nó, lẽ nào tôi đối với anh như thế nào anh không biết sao?”

Thấy cô vẫn không chịu thừa nhận, Đoạn Lâm Phong lại giơ tay lên và cho cô một cái tát: “Cô coi tôi là thằng mù sao? Sao tôi có thể cưới một người phụ nữ lẳng lơ như cô chứ? Đứa bé trong bụng cô là của ai? Nói!”

Cơ thể của Đường Vãn Tình không ngừng run rẩy, cô mở to mắt và nói: “Đứa bé đương nhiên là của anh, anh thực sự tin những gì trên báo sao? Sao anh có thể vô lương tâm như vậy? Nhất định là Đường Hoan đã giở trò sau lưng chuyện này!”

Quả nhiên là Bạch Liên Hoa, khả năng diễn xuất thuộc hạng nhất, cho dù đối mặt với sự thật, cô vẫn có thể tỉnh bơ nói một cách đáng thương như vậy.

*Bạch liên hoa: chỉ những cô gái đạo đức giả luôn thể hiện mình là người vô tội, mềm mại, yếu đuối. Bề ngoài thường tỏ ra dịu dàng, ngây thơ, trong sáng nhưng bên trong thì ác độc.

“Cô còn dám lừa tôi à!” Đoạn Lâm Phong thực sự tức giận, anh vốn cho rằng bình thường cô chỉ có chút xảo quyệt, nhưng không ngờ cuộc sống riêng tư lại hỗn loạn đến thế.

Nhìn Đường Vãn Tình đang quỳ dưới đất, anh bước tới và nhấc chân lên: “Đoạn Lâm Phong tôi tuyệt đối sẽ không giúp người đàn ông khác nuôi con.”

Bây giờ trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ, đó chính là đá chết đồ tạp chủng trong bụng của cô.

Đường Vãn Tình mở to hai mắt, trong mắt tràn ngập sự sợ hãi, cô dùng hai tay để bảo vệ bụng mình: “Anh muốn giết tôi sao? Nếu như anh không muốn đứa trẻ này, tôi có thể phá nó!”

Hiện tại Đoạn Lâm Phong đang chìm trong cơn giận, nếu như bị anh đá, liệu cô còn có thể sống sót hay không?

Nhưng lời nói của cô càng khiến Đoạn Lâm Phong tức giận, khi bàn chân anh đang hạ xuống giữa không trung, chuông điện thoại đột nhiên vang lên kịp thời làm gián đoạn động tác của anh.

Anh tức giận rút chân lại và rút điện thoại từ trong túi ra, anh cho rằng đó là người của công ty gọi đến nên không thèm nhìn vào ID người gọi mà nói chuyện với giọng điệu cực tồi tệ: “Alo! Có chuyện gì không?”

“Đồ hỗn xược, lập tức đưa người phụ nữ của con về đây!” Tiếng gầm của Đoạn Trấn Nam phát ra từ điện thoại, cơ thể của Đoạn Lâm Phong trở nên cứng đờ, trong nháy mắt liền giống như một con đà điểu nản lòng: “Bố, vâng, con sẽ về ngay.”

Sau khi cúp điện thoại, Đoạn Lâm Phong nhìn chằm chằm Đường Vãn Tình: “Xem chuyện tốt mà cô làm đi, về nhà xem bố tính sổ với cô thế nào.”

Cơ thể của Đường Vãn Tình không ngừng run lên, nghĩ đến trận đánh lần trước ở nhà họ Đoạn, toàn thân cô đều cảm thấy đau đớn.

Khi họ về đến nhà họ Đoạn, Đoạn Kim Thần và Đường Hoan đã ngồi trên sofa ở phòng khách rồi, Đoạn Trấn Nam ngồi ở ghế đầu, còn Đan Chi Linh thì ngồi bên phải ông.

Những gì mà Đường Vãn Tình nhìn thấy khi bước vào phòng khách là một cảnh tượng nghiêm túc với bầu không khí rất kỳ lạ.

Khi ánh mắt cô quét đến mặt Đường Hoan, nhìn vào ánh mắt đầy khiêu khích của cô ta, Đường Vãn Tình tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng bây giờ đang ở nhà họ Đoạn, cô không dám tùy ý nổi giận, huống hồ trong tình cảnh hiện tại nếu như lại xuất hiện một con thiêu thân, không phải sẽ đúng ý cô ta sao?

“Quỳ xuống!” Đoạn Trấn Nam vừa thấy họ về liền tức giận hét lên, Đường Vãn Tình đầu gối mềm nhũn quỳ xuống trước mặt mọi người.

Vừa nhìn thấy Đường Vãn Tình, cơn giận của Đoạn Trấn Nam không có cách nào dập tắt được: “Đồ hỗn xược, vậy mà cô lại dám làm chuyện bôi nhọ gia phong của nhà họ Đoạn, mang gia pháp ra đây!”

Khi nghe thấy hai chữ gia pháp, Đường Vãn Tình đau đớn lắc đầu: “Bố, con bị người ta đổ oan, con không hề làm chuyện này, con....”