Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 87: Đứa bé bị đánh



“Không làm sao?” Đan Chi Linh hừ lạnh, trong mắt tràn ngập sự mỉa mai: “Cô thực sự cho rằng nhà họ Đoạn chúng tôi sẽ tùy tiện đổ oan cho người khác sao? Chúng tôi đã kiểm tra và xác minh rằng những bức ảnh này hoàn toàn không phải là PS, cô coi chúng tôi là lũ ngốc sao?”

*PS: photoshop

Đan Chi Linh vốn không thích hai chị em nhà họ Đường, bây giờ thấy Đường Vãn Tình lại làm ra chuyện như thế này, sao bà có thể không tức giận cho được?

Nhà họ Đoạn là một trong những gia tộc lớn, bây giờ xảy ra chuyện như thế này, đã có nhiều tin đồn từ lâu rồi.

Những lời nói của Đan Chi Linh như đổ thêm dầu vào lửa, lửa giận của Đoạn Trấn Nam lại càng lớn, ông hét lên với quản gia: “Đánh....đánh thật mạnh cho tôi!”

Quản gia cầm roi da và bước về phía trước, đôi mắt Đường Vãn Tình tràn đầy sợ hãi, cô quay sang nhìn Đoạn Lâm Phong và khóc lóc: “Lâm Phong, anh giúp em nói đi, em....a....”

“Vụt”

Cơn gió nổi lên và chiếc roi rơi xuống, chiếc roi quất vào lưng Đường Vãn Tình, cô đau đến nỗi khuôn mặt trở nên tái nhợt, cô nằm dưới đất, tiếng khóc thê thảm vang vọng khắp phòng khách.

Nghe thấy tiếng gió mà roi da tạo ra trong không khí, Đường Hoan cảm thấy vui sướng trong lòng.

Nếu như có thể, cô ước mình có thể đi lên và dùng roi đánh Đường Vãn Tình.

Đường Vãn Tình vừa né roi vừa nói một cách khổ sở: “Bố ơi, con đang mang thai cháu của nhà họ Đoạn, bố đánh như vậy, đứa bé sẽ không thể giữ được.”

Hai từ đứa bé đã hoàn toàn chọc vào cơn giận từ tận đáy lòng của Đoạn Trấn Nam, ông chỉ vào cô bằng những ngón tay run rẩy: “Cô còn dám nhắc đến đứa bé sao!”

Ông ném những bức ảnh ở trên bàn xuống trước mặt cô ta, những bức ảnh tạo thành một vòng cung tuyệt đẹp trong không trung và cuối cùng rơi xuống đất.

Lọt vào mắt tất cả mọi người là hình ảnh cô ta cùng với một người đàn ông ôm ấp ấp bước vào khách sạn.

Nhìn vào những bức ảnh đó, đôi đồng tử của Đường Vãn Tình co rúm lại: “Bố....”

“Đừng gọi tôi là bố, tôi không có đứa con dâu không biết xấu hổ như cô!” Đoạn Trấn Nam tức giận đến nỗi gần như không thở được.

Đan Chi Linh ngồi bên cạnh ông, bà chu đáo vuốt lưng cho ông và an ủi nói: “Ông đừng tức đến nỗi ngất đi, uống nước nào.”

Bà bưng tách trà ở trên bàn đến trước mặt ông, sau khi uống một ngụm, cơn tức giận đã dịu đi nhiều, sau đó ông lại chỉ vào Đường Vãn Tình mà mắng: “Tuyệt đối không thể giữ tạp chủng trong bụng cô, nhà họ Đoạn chúng tôi tuyệt đối không cho phép một người phụ nữ làm bại hoại môn phong như cô tồn tại.”

“A.....”

Mỗi một âm thanh phát ra lại càng thê thảm hơn, cho đến khi nó dần dần yếu đi. Cây roi quất lên lưng Đường Vãn Tình, lúc này máu đã rỉ ra, da tróc thịt bong, tóc của cô ta cũng rối tung lên trông vô cùng thê thảm, cô ta nằm thoi thóp dưới đất.

Quản gia đã đánh đủ số lần nên cung kính đứng sang một bên.

Đoạn Trấn Nam không hề có một chút sự thương xót nào khi nhìn Đường Vãn Tình nằm dưới đất với vẻ mặt tái nhợt, ông quay sang nhìn Đoạn Lâm Phong và mở miệng trách mắng: “Đây chính là người phụ nữ mà con cưới về, dăm bữa nửa tháng lại gây chuyện, bây giờ lại ở bên ngoài cặp kè với người đàn ông khác, sao con lại vô dụng như vậy? Trên đầu đội nhiều mũ xanh như vậy, nhưng vẫn hoàn toàn không biết gì!”

Đoạn Lâm Phong bị mắng đến ung đầu, anh cúi đầu xuống và đứng đó, không dám phản bác một câu nào.

Suốt quá trình Đoạn Kim Thần và Đường Hoan ngồi ở một bên và giữ thái độ xem kịch hay, niềm vui trong lòng Đường Hoan thì khỏi cần phải nói.

Cách đây một thời gian, Đường Vãn Tình đã diễu võ dương oai trước mặt cô vì đã mang thai, hại cô bị nhà họ Đoạn mắng là một con gà mái không thể đẻ trứng.

Món nợ này cô luôn khắc ghi trong lòng.

Bây giờ thực sự là thời thế đã thay đổi, nhìn dáng vẻ thê thảm không chịu nổi của cô ra, cô cảm thấy vô cùng hả hê.

“Tuyệt đối không được giữ lại đứa trẻ trong bụng cô ta, hôm nay hãy sắp xếp làm phẫu thuật! Nhà họ Đoạn chúng ta tuyệt đối không cần một đứa trẻ không rõ cha!” Đoạn Trấn Nam đập bàn và tức giận nói.

Đoạn Trấn Nam còn chưa lên tiếng, Đường Vãn Tình đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn ông và nói trong nước mắt: “Đừng mà! Bố ơi, con tuyệt đối sẽ không bỏ đứa trẻ này, đây là cốt nhục của con, cũng là cốt nhục của nhà họ Đoạn, nó không phải là của người khác, mọi người không được đổ oan cho con như vậy.”

Cho dù bị đánh đến sắp chết, nhưng cô ta vẫn nói một cách mạnh mẽ, khiến Đoạn Trấn Nam tức đến nỗi gần như nhảy dựng lên.

Ông chỉ tay vào cô ta: “Cô...cô...được lắm, đến lúc này rồi mà cô vẫn còn dám ngụy biện.”

“Con không ngụy biện.” Giọng nói của Đường Vãn Tình có chút run rẩy: “Đứa trẻ này thực sự là của Lâm Phong, chắc chắn những bức ảnh này là người khác đã đổ oan cho con, bố....”

Nghe những lời của cô ta, khóe môi Đường Hoan cong lên tạo thành một vòng cung khinh bỉ, cô ta thực sự có sức chịu đựng tốt, đến bây giờ vẫn còn dám phủ nhận tất cả.

“Đồ hỗn xược.” Đoạn Trấn Nam tức giận đập bàn: “Tôi già rồi, nhưng tôi không hồ đồ, những tấm ảnh này đều được chụp bằng máy ảnh có độ nét cao, cô nhìn xem mặt cô rõ ràng như thế nào, ngay cả lỗ chân lông trên mặt cô cũng có thể nhìn thấy, cô còn dám nói là giả sao, nào, đánh thật mạnh cho tôi, đánh đến khi nào cô ta thừa nhận thì thôi!”

Quản gia nghe vậy liền bước lên trước một lần nữa, ông giơ tay lên và hạ roi xuống “Vụt vụt vụt.....”

Bị đánh liên tiếp mấy roi, bây giờ Đường Vãn Tình không còn sức để né nữa rồi, cô ta chỉ có thể nằm ở đó hét lên, móng tay đâm sâu vào da thịt.

Cô rất oán hận!

Khó khăn lắm cô mới có thể mở mày mở mặt trước mặt Đường Hoan, nhưng bây giờ lại bị cô ta nhìn thấy dáng vẻ thảm hại như vậy, từ nhỏ đến lớn có bao giờ cô từng thảm hại như thế này?

Chuyện lần này nhất định có liên quan đến Đường Hoan, bởi vì cô không thể nghĩ ra, còn có ai dám chống đối lại cô trong bóng tối như vậy.

Đoạn Lâm Phong ngoảnh mặt làm thinh suốt cả quá trình, thấy Đường Vãn Tình bị đánh, anh không một lời cầu xin.

Anh là một người đàn ông, nhìn thấy vợ mình cùng một người đàn ông khác ra vào khách sạn, sự tức giận của anh không kém gì người bên cạnh.

Anh hận không thể giết chết Đường Vãn Tình, nhưng anh biết là không thể, bởi vì cô vẫn còn giá trị lợi dụng.

Dưới cái nhìn của mọi người, Đường Vãn Tình ngất đi vì thể lực không chống đỡ nổi, lúc này quản gia mới dừng tay lại.

Thấy Đường Vãn Tình ngất đi, đôi mắt Đoạn Trấn Nam tràn đầy sự ghê tởm: “Đưa cô ta đến bệnh viện và phá cái thai đi.”

“Vâng!” Đoạn Lâm Phong gật đầu: “Con xin lỗi bố, là con quản vợ không nghiêm nên mới để cô ta làm ra những chuyện đồi phong bại tục, bây giờ con sẽ đưa cô ta đến bệnh viện trước, sau khi sắp xếp ca phẫu thuật xong con sẽ về chịu phạt.”

Nói xong anh bế Đường Vãn Tình rời đi, Đường Hoan nhìn tấm lưng đang dần biến mất của họ, đôi mắt lóe lên.

Sau khi họ đi khỏi, trong phòng khách chỉ còn lại bốn người.

Ban đầu Đường Hoan nghĩ rằng chuyện này sẽ chấm dứt tại đây, nhưng không ngờ sau khi họ đi, Đan Chi Linh liền chĩa mũi nhọn về phía cô: “Chị em nhà họ Đường thực sự không phải là loại đèn tiết kiệm nhiên liệu, từ khi bước vào cửa cho đến nay luôn chướng khí mù mịt, khiến cho nhà họ Đoạn chúng ta bị người ta chê cười.”

Lời nói của bà mang nhiều hàm nghĩa, thuận tiện mắng luôn cả Đường Hoan.

Nhưng Đường Hoan không quan tâm, cô đã quen với sự châm chọc khiêu khích của bà từ lâu rồi, chưa kể Đan Chi Linh vốn không thích cô, vậy làm sao có thể tử tế với cô cơ chứ?

Bây giờ Đường Vãn Tình xảy ra chuyện như vậy, có lẽ bà cũng ước cô cũng sẽ gặp chuyện tương tự, như vậy bà có thể đuổi kẻ làm chướng mắt bà ra khỏi nhà họ Đoạn.

Thấy cô không nói gì, đôi mắt của Đan Chi Linh thoáng qua một sự bực bội: “Cô với tư cách là con dâu lớn của nhà họ Đoạn, cái bụng tốt hơn hết là nên không chịu thua kém một chút, nếu không đến lúc đó lại có tin tức mới nói cô là một con gà mái không biết đẻ trứng, tránh việc đến lúc đó danh tiếng của nhà họ Đoạn bị hai chị em cô hủy hoại.”

Đường Hoan cảm thấy khó chịu khi nghe bà nói như vậy. Cô là một con người, chứ không phải là một kẻ bị người khác chĩa vào mũi mắng chửi mà không biết phản bác lại.

Cô nhẫn nhịn là vì muốn bớt một chuyện, nhưng bây giờ bà mở miệng ra là nói cô là con gà mái không biết đẻ trứng, điều này thực sự là khiến người ta tức giận.

Cô hít một hơi thật sâu và nở nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt: “Mẹ ơi con nói này, cho dù con có thể đẻ trứng hay không, hiện tại con là con dâu của nhà họ Đoạn, hơn nữa khi con kết hôn với Kim Thần đã nói rằng trong hai năm này sẽ không sinh em bé, cho nên mẹ không cần phải dùng lời nói công kích con.”

Đoạn Trấn Nam nghe thấy điều này liền trút cơn giận còn xót lại lên người Đường Hoan: “Thứ hỗn xược, đây là thái độ mà cô nên có khi nói chuyện với trưởng bối sao?”

Haha, hai mũi tên quả thực không cần phải quá rõ ràng.

Muốn nhận được sự tôn trọng từ người khác, ít nhất cũng phải biết cách tôn trọng người ta.

Nhưng thái độ của họ như thế này là dáng vẻ nên có của một trưởng bối sao? Nếu như họ đã không khách khí với cô, cô hà tất gì phải quan tâm đến thể diện của họ?

Cô nhìn họ với đôi mắt đen trắng rõ ràng, sau đó đứng dậy khỏi ghế sofa và lạnh lùng nói: “Từ trước tới nay con luôn là người biết tôn trọng người lớn và yêu quý trẻ nhỏ, người khác đối với con thế nào, con sẽ đối xử lại như vậy. Bố, con và Kim Thần vẫn còn có việc nên không thể ở lại ăn cơm được rồi.”

Nói xong cô cúi đầu xuống nhìn Đoạn Kim Thần và nói nhẹ nhàng: “Có thể đi được chưa? Còn chần chừ nữa chúng ta sẽ không kịp.”

Kể từ lúc bước vào ngôi nhà này, Đoạn Kim Thần luôn giữ im lặng, hoàn toàn là dáng vẻ của một người ngoài cuộc.

Bây giờ thấy Đường Hoan nói như vậy, lông mày trái của anh hơi nhướn lên, anh phối hợp với cô và đứng dậy khỏi ghế sofa: “Được rồi, đi thôi!”

Vài chữ thản nhiên khiến cho sắc mặt của hai người kia có chút không nén được giận.

Thấy họ quay người đi, Đoạn Trấn Nam tức giận nói: “Ngay cả một câu chào hỏi cũng không nói mà con muốn đi rồi sao? Con đúng là càng lớn càng có bản lĩnh nhỉ!”

Mặc dù đứa con trai này luôn kiêu ngạo và có thái độ lạnh lùng với họ, nhưng kể từ khi tiếp quản Tập Đoàn Đoạn Thị, thái độ của anh lại càng trở nên kiêu ngạo và thờ ơ hơn trước.

Hai người dừng lại. Đoạn Kim Thần quay đầu lại và nở một nụ cười khó hiểu: “Bố và mẹ đều đang tức giận, con khuyên hai người hãy uống trà lạnh để hạ họa.”

Nói xong anh kéo Đường Hoan rời đi, để lại hai trưởng bối nhà họ Đoạn đứng đó với sắc mặt tái mét.

Cả hai ra khỏi sân và lên xe rời khỏi nhà họ Đoạn.

Trên đường về cả hai đều im lặng, Đường Hoan đang nghĩ đến chuyện khác, suốt chặng đường đều không yên lòng nên không hề chú ý đến sắc mặt u ám của Đoạn Kim Thần.

Im lặng suốt cả quãng đường, về đến biệt thự Đoạn Kim Thần liền quay lại công ty.

Ở phía bên kia, sau khi Đường Vãn Tình được đưa đến bệnh viện, Đoạn Lâm Phong liền yêu cầu bác sĩ làm phẫu thuật phá thai cho cô, còn cô thì không hề biết gì.

Khi cô tỉnh dậy đã là trưa hôm sau.

Cô ngồi dậy một cách khó khăn, liếc nhìn thiết bị ở trong phòng, cô liền biết hiện tại mình đang ở bệnh viện.

Vết thương trên cơ thể cô đã được xử lý xong, cô nhìn xuống lòng bàn tay của mình, móng tay đã chọc thủng da cô, những vết tích rõ ràng lọt thẳng vào mắt cô. Nhìn vào là có thể tưởng tượng ra hôm qua cô rốt cuộc đã phải chịu tội như thế nào?