Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1313



Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ chương 13013 ứng với truyện Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ trên Noveltok chương 1027 nhé các chế (cũng = chương bên Trung). Khiếp các web khác chia chương lộn xộn ghê quá. Em note lại cho mọi người rõ. Có thể lên Noveltok đọc mất phí hoặc chờ được em dịch thì đọc Free tại đây.

Khi Tạ Quế Anh nghe được bốn từ này, suýt nữa đã ném điện thoại đi.

“Ông… ông muốn làm gì hả? Tôi và ông chẳng liên quan gì đến nhau cả!”

“Có liên quan hay không không phải do cô nói mà do tôi quyết định. Cô nghĩ chỉ dựa vào chút thủ đoạn của cô đã làm nên chuyện ư? Tôi đã sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa để cô ra sức, lúc cần thiết sẽ giúp đỡ cô.”

“Tôi không cần!”

Tạ Quế Anh nói như đinh đóng cột.

Cô ta không muốn dính dáng gì tới người kia.

Cô ta đã phát sinh quan hệ với Cố Thành Trung, khoảng cách tới chiến thắng chỉ còn một bước.

Vì sao lại để ông ta khống chế chứ!

Nếu không phải ông ta thì tại sao mẹ con bọn họ bị trói chặt bên cạnh một kẻ điên.

“Đừng nói sớm thế, cô sẽ cần tôi thôi!”

Phó Minh Nam nói đầy ẩn ý, dường như ông ta đã tính trước mọi chuyện.

Cô ta còn muốn hỏi nhưng đối phương đã cúp máy.

“A…”

Tạ Quế Anh thét chói tai, ném điện thoại bay xa.

Cô ta lại bị người ta khống chế, đây chính là cơn ác mộng của cuộc đời cô ta!

Ròng rã một ngày, Tạ Quế Anh bị cuộc điện thoại này làm tinh thần bấn loạn.

Cô ta không biết Phó Minh Nam đang mưu tính điều gì, cô ta cũng chẳng muốn biết làm chi, điều cô ta cần là bản thân tự quyết định vận mệnh của mình chứ không phải trở thành con cờ mặc người chơi đùa.

Nhưng… tất cả mọi thứ từ lâu không còn nằm trong phạm vi kiểm soát của cô ta. Từ rất lâu rồi, đã có người ra tay.

Hứa Trúc Linh tỉnh dậy sau một giấc ngủ, nghe tiếng sóng biển thì cô hơi ngạc nhiên.

Cô quan sát bốn phía, đây không phải căn phòng quen thuộc của cô.

Khi đẩy cửa ra, cô mới phát hiện mình đang ở trên một chiếc du thuyền lớn.

Du thuyền vẫn đang chạy, gió lướt nhẹ bên tai, trên bầu trời là từng con hải âu đang bay lượn.

Chung quanh có rất nhiều cá tự do bơi qua bơi lại.

Đây là nơi nào?

Cô nhìn thoáng lên boong tàu, ở đó có Diên, cô tò mò một chút.

“Đây là đâu?”

“Em tỉnh rồi à? Cho em ly nước ép trái cây này.”

Cậu ấy đưa cô một ly nước chanh, theo bản năng, cô nhấp một miếng rồi nói: “Tôi đang ở đâu đây?”

“Nhà họ Quý bây giờ rất loạn, em cũng đang gặp rắc rối thế nên tôi muốn mang em đi dạo thư giãn, tránh ở gần bọn họ. Tôi muốn tặng em một món quà, chắc hẳn em sẽ thích nó.”

“Quà à… đang yên đang lành tự nhiên lại tặng quà cho tôi?”

“Chuẩn bị cho sinh nhật mấy hôm trước của em đấy, đã làm xong từ lâu nhưng… nhưng không thể đưa ra ngoài, tôi cũng chẳng biết mở miệng thế nào. Hiện tại… thời gian khá thích hợp.”

“Anh muốn tặng tôi cái gì thế?”

“Em xem đi rồi sẽ biết, coi như đi thư giãn với tôi.”

Hứa Trúc Linh gật đầu, đúng là bản thân nên đi ra ngoài chơi một chút, sẵn tiện thư giãn tinh thần.

Diên tự xuống bếp làm bánh mì kẹp thịt xông khói đơn giản và hâm nóng sữa bò.

“Cám ơn anh, nếu không nhờ anh giữ tôi ở lại thì tôi cũng chẳng biết mình nên ở đâu. Mặc dù nhà họ Ngôn và nhà họ Quý đều bảo vệ tôi nhưng tôi hoàn toàn không muốn để bọn họ phải lo lắng cho mình, cũng không muốn chuyện của tôi bị xé ra to.”

“Chỉ cần em thích thì ở đây bao lâu chẳng được.”

Diên chậm rãi nói từng chữ.

Cô nghe vậy, tay cầm nĩa khựng lại.

Bầu không khí trở nên xấu hổ, Diên bĩnh tĩnh mở miệng: “Hứa Trúc Linh à, chúng ta không thể làm người yêu hay nên duyên vợ chồng thì ít nhất cũng vẫn là bạn bè chứ nhỉ? Coi như không phải bạn đi thì em cứ xem tôi là tri kỉ cũng được. Giữa chúng ta… hãy vẫn có một mối quan hệ nào đó được chứ?”

“Tất nhiên là bạn bè rồi! Tôi… chưa từng nghĩ cắt đứt mối quan hệ bạn bè này. Diên à, anh xứng đáng là người bạn tốt!”

“Thật à?” Cậu ấy mím môi cười, nụ cười này thật dịu dàng và ấm áp khiến thời gian như dừng lại.

Vẻ đẹp trai của cậu ấy không chỉ làm phụ nữ ghen tị mà còn để đàn ông hâm mộ.

Môi mỏng nhếch lên, mắt long lanh ánh nước, đầu lông mày nhướng lên.

Dáng vẻ đẹp ấy làm gió biển lay động, tia nắng ban mai bỗng trở nên rực rỡ.

Thế nhưng, Hứa Trúc Linh không biết rằng ẩn sau nụ cười ấy là bao nhiêu cay đắng, chua xót.

Trong lòng cậu ấy thầm oán than.

Hứa Trúc Linh.

Vậy em có biết em chính là thứ tốt đẹp nhất trong lòng tôi không?

Tôi không thích thế giới này, tôi chỉ thích em.

“Hứa Trúc Linh à, tôi không muốn đối đầu với em, đồng thời tôi cũng không muốn rời xa em. Bây giờ, em ly hôn với Cố Thành Trung thì tôi sẽ theo đuổi em. Một ngày không được thì mười ngày. Mười ngày không thành thì một năm. Một năm vẫn chưa thì mười năm.”

“Ngày qua ngày, năm qua năm, dù tim của em là băng là giá thì cũng bị ngọn lửa của tôi làm tan chảy.”

“Diên à, anh quá cố chấp!”

Cô không biết nói gì.

“Có phải kiếp trước do tôi không đủ cố chấp nên mới vuột mất em chăng? Cho nên đời này, tôi sẽ không buông tay. Em chính là ánh sáng của cuộc đời tôi, sao tôi có thể buông tay, tặng em cho người khác. Nếu do ông trời an bài, vậy tôi muốn… em sẽ sớm yêu tôi.”

“Tôi…”

Cô há miệng, do dự muốn nói.

Trong lòng cô đã chứa một người, sao có thể dung thêm người thứ hai?

“Bây giờ em không cần nói đáp án cho tôi, thời gian sẽ chứng minh tất cả.”

“…”

Cô mím môi im lặng bởi bản thân cô chẳng có lời nào để nói.

Sau khi Hứa Trúc Linh ăn sáng xong, cô cảm thấy hơi say sóng, chắc có lẽ vì tối hôm qua ngủ không ngon giấc.

Cô trở về phòng nhỏ nghỉ ngơi, mà cậu ấy cũng trở về buồng điều khiển.

Vốn dĩ cậu ấy định tự cầm lái lại bất ngờ gặp William.

“Sao anh lại ở đây?”

“Tôi rất quen thuộc với những hòn đảo xung quanh London này. Để tôi lái thuyền cho cậu không phải tốt hơn sao?”

“Anh lên đây bằng cách nào?”

Diên lạnh lùng nói.

“Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là đề nghị tiếp theo đây. Tôi biết rõ kế hoạch giữa cậu và Cố Thành Trung, khi đó cậu muốn tôi giúp đỡ Hứa Trúc Linh nhưng ai biết Phó Minh Tước nhảy ra chặn trước. Cũng không sao, kế hoạch vẫn tiến hành thuận lợi, Cố Thành Trung chờ thuốc giải, trải qua thời gian một tháng xong xuôi nhưng anh ta đầy lòng tham muốn tìm tận gốc, phải bắt cho bằng được người đứng sau Tạ Quế Anh.”

“Đáng tiếc sau lưng Tạ Quế Anh chẳng có ai. Không ngờ đường đường Cố Thành Trung thông minh cả đời lại trở nên ngu ngốc như lúc này. Bây giờ, cơ thể của anh ta càng ngày càng tệ, càng ngày càng xuống dốc. Tránh né người phụ nữ Tạ Quế Anh để thủy chung với người phụ nữ kia. Haiz, đều là đàn ông mà, cần gì phải khổ thế này! Ở thời cổ đại, bá tước nào mà chẳng vài ba cô vợ? Phương đông cũng tương tự đó thôi?”

“Huống chi, không ai biết việc này, không biết thì coi như chẳng có chuyện gì đúng không?”

William khinh thường nói, vuốt sóng mũi, đôi mắt đen láy đang giải thích cho Diên nghe.

Diên nhíu chặt mày, giọng nói lạnh lẽo: “Anh nói nhiều đến thế, rốt cuộc là muốn làm gì?”

“Nhân lúc anh ta bị bệnh thì xử gọn, cậu hiểu đạo lý này chứ? Chỉ khi Cố Thành Trung chết thì Hứa Trúc Linh mới thuộc về cậu. Mà ra tay vào lúc này, chắc chắn Hứa Trúc Linh sẽ không nghi ngờ cậu đâu! Cơ thể của anh ta mà không chữa trị kịp thời thì chết là cái chắc. Đến lúc đó, Tạ Quế Anh chính là hình nhân thế mạng, cho dù Nguyên Doanh bên cạnh anh ta cũng không tìm ra sơ hở gì!”

“Chỉ cần cậu ra lệnh một tiếng, tôi chắc chắn sẽ hoàn thành chuyện này một cách êm đẹp, thấy thế nào?”

“Ai cho anh lá gan đó!”

Diên cau mày, nghiệm nghị quát lớn.

William chẳng buồn cậu ấy tức giận, giơ ngón tay chỉ vào ngực cậu ấy, nơi trái tim đang đập.

“Cố Thành Trung chính là cái gai trong lòng cậu, nó mắc ở chỗ này, không thấy khó chịu ư?”

“Tôi và anh ta đã hứa với nhau, đường đường chính chính so kèo trong giới kinh doanh. Nếu đánh lén, giậu đổ bìm leo thì còn xứng là đàn ông à?”

“Chậc chậc chậc, làm người thành thật thế cơ à! Thì cứ để tôi ra tay, còn cậu giả vờ như không biết là mọi chuyện tốt đẹp biết bao!”

“Diên à, cậu suy nghĩ về Hứa Trúc Linh đi, chỉ cần anh ta chết thì Hứa Trúc Linh sẽ là của cậu! Hai người đã định sẵn là của nhau rồi!”

Giọng nói của William như ma quỷ vang vọng trong đầu cậu ấy.

Chỉ cần anh ta chết…

Hứa Trúc Linh sẽ là của cậu!