Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1314



Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ chương 13014 ứng với truyện Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ trên Noveltok chương 1028 nhé các chế (cũng = chương bên Trung). Khiếp các web khác chia chương lộn xộn ghê quá. Em note lại cho mọi người rõ. Có thể lên Noveltok đọc mất phí hoặc chờ được em dịch thì đọc Free tại đây.

“Anh im miệng!”

Diên siết chặt nắm đấm, tức giận vung quyền về anh ta.

William không thể tránh kịp, bị ăn một cú đấm vào người.

Máu lập tức tràn ra nơi khóe miệng, thậm chí màu đỏ tươi còn thấm ra màu đỏ tươi.

William lơ đễnh, đứng thẳng người dậy lấy tay lau máu tươi ở trên khóe miệng.

Thời điểm anh ta thấy máu tươi tràn đầy tay mình, nụ cười có như không thấp thoáng trên khóe môi.

Anh ta đưa hai tay lên ngây ngô nói: “Đừng căng thẳng, tôi chỉ muốn đưa ra đề nghị mà thôi!”

“William, anh cho rằng tôi không biết anh muốn làm gì ư? Anh biết tôi quan tâm Hứa Trúc Linh nên anh tương kế tựu kế, chỉ cần tôi làm tổn thương Cố Thành Trung, thì anh sẽ có cái cớ để uy hiếp tôi!”

“Anh đã nói chỉ cần Charles từ chức, anh em của anh mới có thể ổn định mà sống, thế nhưng bây giờ anh ngay cả tôi cũng muốn khống chế!”

“Tôi không hề nghĩ như vậy, em nghĩ tôi như vậy sẽ làm tôi rất tổn thương đó.”

Bộ dạng William giả bộ khó chịu, ý cười cợt ở trong ánh mắt.

“Mau biến khỏi đây, nếu không đừng trách tôi không khách khí.”

Diên nói sau đó liền quay người rời khỏi.

William nhìn cậu ấy đi xa hai con mắt lộ ra ánh sáng lập lòe, bên trong giống như ánh lửa đang cháy lên.

...

Hứa Trúc Linh nghỉ ngơi khoảng hai giờ thì du thuyền rốt cục cũng cập bờ, nơi này là một cái đảo nhỏ có phong cảnh xinh đẹp.

Cây cối ở đây rất tươi tốt, rõ ràng là mặt trời đang chiếu vậy mà ở trong rừng lại có lớp sương mù đang từ từ bay lên.

Hơi nước mờ mịt, vừa bước chân lên đảo có thể cảm nhận được cảm giác mát lạnh.

Cô cảm thấy có chút lạnh, theo bản năng nắm chặt lấy quần áo, đúng lúc này cảm thấy trên người xuất hiện một hơi ấm.

Cô tròn mắt nhìn, chỉ thấy Diên cới áo khoác của mình ra choàng lên người cô.

“Vậy cô...”

“Tôi là đàn ông, chịu được. Đi thôi, đi xem lễ vật của cô.

Cậu ta nhẹ nhàng nói, giọng nói mang theo sự chắc chắn, khiến cho cô hoàn toàn không thể cự tuyệt.

Cô chỉ đành chấp nhận đi theo phía sau cậu ta.

Trên đảo chỉ có hai người bọn họ, những người còn lại đều dừng lại đứng bên cạnh bờ.

Càng đi sâu vào bên trong càng giống như là đi vào tiên cảnh của nhân gian.

Có rất nhiều loài hoa nở rộ, rất nhiều chủng loại màu sắc rực rỡ, muôn màu muôn vẻ.

Còn có cái loài động vật nhỏ.

Những chú sóc bò trên thân cây, nhàn nhã đi dạo trong rừng đến mức lạc đường, còn có những chú cò trông rất đẹp mắt.

“Họa mi?”

Cô nghe thấy tiếng chim kêu rất ngọt ngào, ngẩng đầu nhìn lại thì nhìn thấy một con họa mi nho nhỏ.

Nó đập cánh vài vòng sau đó rơi xuống trúng vai của cô, cô nhẹ nhàng chải chuốt lại bộ lông cho nó.

Tò mò cô đưa tay tới, không nghĩ đến nó sẽ hoạt bát mà nhảy nhót lên.

“Tại sao nó lại không sợ con người?”

“Trong rừng có một nhà huấn luyện thú, những thứ này đều là tác phẩm của ông ta.”

Nghe như thế hai con mắt của Hứa Trúc Linh sáng lên.

Lễ vật này không khỏi rất mới lạ!

“Những bông hoa và thực vật kia là ở đâu? Khí hậu ở đây tốt cũng không thể sản sinh ra nhiều như thế?”

“Ừ, còn có thầy chuyên môn lâm viên chăm sóc.”

“Cái này chính là lễ vật tặng cho tôi ư?”

“Còn có.”

“Còn có?”

Cô có chút kinh ngạc, những thứ này làm cho cô rất thích, không nghĩ đến còn có thứ khác.

Không thể nhịn được cô có chút chờ mong, tâm trạng cũng tốt lên rất nhiều, sự lo lắng của mấy ngày nay cũng tan biến.

Đi đến nơi này, rời xa trần thế huyên náo ồn ào kia, rời xa nơi con người cứ lừa gạt nhau, âm mưa tính toán hại nhau.

Vạn vật của trời đất, tựa như có thể bình an chung sống với nhau.

Cô đi theo sau lưng Diên, trên đường nhỏ giẫm phải một cục đá nhỏ, càng đi sâu vào bên trong, cây cối càng trở nên rậm rạp.

Bởi vì đã vào mùa thu, những chiếc lá khô trên cây rơi xuống cộng thêm ánh nắng của mặt trơi chiếu vào nhìn rất chằng chịt giống như những tấm màn đang phát sáng.

Gió thổi xào xạc, sương trắng dần dần tản ra.

Bọn họ cuối cùng cũng dừng lại.

Hứa Trúc Linh kinh ngạc nhìn ngôi nhà trên cây ở trên đỉnh đầu, nửa ngày cũng không phát ra âm thanh.

“Cái này là...”

Cô che miệng lại, thật sự rất kinh ngạc.

“Đi lên đó xem một chút.”

Cậu ta dịu dàng nói, thanh âm có chút thanh tao, phảng phất trong sương mù, cả người giống như chàng Hoàng tử từ trong truyện cổ tích đi ra.

Cô tranh thủ thời gian đi theo phía sau cậu ta, giẫm lên tấm gỗ trên cầu thang mà đi, đi trước cậu một bước vào trong.

Phòng sách được dựng lên nhờ vào ba nhánh cây lớn của cành cây, xung quanh rõ ràng đã từng tu bổ qua, nhìn ra mười phần khác biệt.

Trên đầu là một cái cửa sổ bằng kính rất lớn dùng để lấy ánh sáng, khi màn đêm buông xuống, có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao.

Trong nhà gỗ có đầy đủ tất cả mọi thứ, phân ra phòng khách, phòng ngủ chính, đèn và cả phòng vệ sinh, trên mặt đất trải thảm nhung bằng tơ, không thể chờ đợi được cô cởi chân trần rỗi giẫm lên, rất mềm mại và ấm áp.

Cô vốn tưởng rằng nếu ở sâu trong rừng thì việc cung cấp nước cung cấp điện rất khó khăn, nhưng không nghĩ tới ở đây có đầy đủ tất cả mọi thứ.

“Đây làm có có thể làm ra được?”

“Tinh lọc nước biển, dùng sức gió để phát điện, đây đều là hệ thống sử dụng năng lượng tự nhiên. Phía trên đỉnh đầu còn có kính viễn vọng, buổi tối có thể xem các vì sao và đọc sách là tốt nhất. Nhưng... ở đây có một chút bất tiện chính là không thể dùng lửa.

“Đó là chuyện đương nhiên, nếu không toàn bộ đảo này cũng bị cháy mất.”

“Tôi không quan tâm cái đảo này như thế nào, tôi chỉ quan tâm em.”

“...”

Nghe thấy như thế, trái tim của Hứa Trúc Linh khẽ run lên, lập tức trở nên khẩn trương.

Cũng không phải bị kích động, mà đó chính là....áy náy.

Cậu vì cô làm nhiều như vậy, mà cô không có cách nào để đáp trả lại cậu.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tâm Niệm Em Đã Lâu
2. Ký Ức Độc Quyền
3. Lương Ngôn Tả Ý
4. Chàng Mù Hóa Ra Em Thật Yêu Anh
=====================================

Diên phát hiện sắc mặt của cô cứng ngắt, một lần nữa lại chuyển hướng chủ đề: “Đi qua bên kia xem, vẫn còn một nhà kính để trồng hoa.”

“Còn còn có trồng hoa?”

Từ ban công phòng khách đi ra ngoài như một thế giới khác, bên trong thật ấm áp, không cảm giác được cái thời tiết se lạnh của đầu thu.

Hoa tươi ở bên trong tranh nhau nở rộ, hương thơm xông thẳng vào mũi.

Cho nên toàn bộ cài nhà gỗ này đều có hương thơm nhè nhẹ, ngay từ đầu cô tưởng rằng là hương thơm của gỗ, xem ra hiện tại còn có lẫn thêm mùi thơm ngát của hoa tươi.

“Đây là của tôi ư?”

“Ừ toàn bộ trên đảo đều là của em, dùng tên của em để đặt cho hòn đảo này.”

“Cái gì?”

Hứa Trúc Linh vừa mới chuẩn bị ngồi xuống, nghe nói như thế lại sợ đến mức lập tức đứng lên.

Cô khiếp sợ nhìn Diên, không ngờ cậu ấy vừa ra tay, vung bút một cái vậy mà mua một hòn đảo lớn này!

“Cái này....là quá khoa trương rồi đấy?”

“Còn nữa.”

“Còn… Còn nữa?”

Chân của Hứa Trúc Linh có chút mềm nhũn.

“ Khi em ngắm sao vào buổi tối, em sẽ thấy ngôi sao sáng nhất ở vùng biển này, cũng chính là em.”

“Không phải chứ? Anh mua cho tôi một khối tinh cầu?”

Lượng thông tin này quá lớn khiến cho chân cô mềm nhũn tới nơi.

Một hòn đảo, một ngôi sao, ôi trời đất ơi, cái này cần bao nhiêu tiền!

“Tôi không cầu xin em thường xuyên ở lại chỗ này, tôi chỉ hy vọng, nếu như em gặp phải cái gì khổ sở có thể lui tới ở nơi đây, tôi mua chỗ này cho em là để em trị bệnh.”

“Chỉ cần em ở đây, tôi sẽ nguyện ý vì em mà ngăn cản tất cả những người muốn lên đảo, sẽ không để cho bất luận kẻ nào có thể quấy rầy em!”

“Hứa Trúc Linh, em bị Cố Thành Trung ràng buộc quá nhiều, có anh em, có cha mẹ, có tập đoàn nhà họ Cố. Anh ta không có cách nào có thể buông tha cho em. Nhưng mà tôi có thể, chỉ cần em nói với tôi một câu, tôi sẽ vì em mà nguyện ý vứt bỏ cả thế giới!”

“ Vậy dòng họ Kettering.....”

“Tôi chưa bao giờ nghĩ tới muốn cái gì từ dòng họ Kettering, ngay từ đầu tôi thầm nghĩ mình chỉ muốn một người, em vẫn chưa hiểu rõ sao? Anh ta không thể vứt bỏ tất cả để đi theo em. Tôi có thể....Đây chính là điều duy nhất tôi có thể làm vì em, toàn bộ cơ thể tôi, trái tim của tôi luôn luôn hướng về em, vì em mà tồn tại.”

Nghe xong những câu sau cùng, trái tim của Hứa Trúc Linh như bị một tảng đá lớn đè xuống, có chút không thể thở nổi.

Cả người, cả trái tim luôn luôn hướng về em, vì em mà tồn tại....

Không ai có thể làm ra được đều tuyệt đối này cho một nửa kia.

Cho dù cứ như vậy cô yêu Cố Thành Trung, cũng không thể nào vứt bỏ hết tất cả và không lo lắng.

Thế nhưng Diên có thể.....

Trong lòng của cậu ấy, tình yêu vô cùng cao thượng, cậu ấy cũng cũng có tham vọng quyền thế địa vị.

Cậu ấy từ đầu tới cuối đều rất đơn giản.

Một đời một kiếp chỉ hai người, sẵn sàng làm tất cả mọi thứ vì người mình yêu.