Tổng Tài Có Bệnh: Vợ Tôi Là Bác Sĩ Tâm Lý

Chương 34: Lời cảnh cáo cuối cùng



Trời khuya khoắt, Dạ Nguyệt vì quá mệt mỏi nên không quan tâm đến cái mặt hơi bị sưng cứ thế mà lăn xuống giường ngủ. Đang trong miên man thì cảm giác một bàn tay lành lạnh đang đặt lên má mà vuốt ve.

Ưm

Mí mắt cô mở ra, đúng lúc bắt gặp ngay khuôn mặt yêu nghiệt của Vương Tử Sâm, hình như hắn đang xoa một bên má đã bị sưng tấy của cô.

" Sâm, anh về khi nào? "

Vương Tử Sâm mỉm cười đầy ôn nhu. Nhưng chưa được bao nhiêu thì khuôn mặt hắn trở nên u ám, tỏa ra sát khí đằng đằng, âm thanh cao lãnh lên tiếng.

" Là ai "

Dạ Nguyệt nhất thời cứng người, dáng vẻ của hắn bây giờ như muốn nuốt sống người vậy nếu mà cô khai ra là Vương phu nhân làm thì chắc chắn hắn sẽ không làm ra chuyện gì với bà ta đâu.

" Em không sao mà! bỏ qua chuyện này đi, chắc anh chưa tắm nhỉ hay để em đi pha nước ấm cho anh "

Sự kiên nhẫn của Vương Tử Sâm có giới hạn, hắn tức giận gầm giọng lên.

" Chết tiệt, anh đã bảo ai làm cơ mà "

Dạ Nguyệt thật sự sợ hắn rồi, cô vì quá đỗi quen tính ôn nhu của hắn mà đã quên mất rằng hắn vẫn còn bộ mặt tàn bạo này.

" Là Vương phu nhân "

Vương Tử Sâm nghe đến cái tên này không khỏi cười lạnh, hắn đứng bật dậy định nhảy toát xuống giường như hiểu được ý đồ của hắn, Dạ Nguyệt vội nắm chặt tay hắn lại.

" Anh định làm gì "

Ánh mắt đục ngầu của Vương Tử Sâm nhìn cô đầy lửa giận, trong lòng sớm đã khó chịu, bảo bối tâm can của hắn thế mà bị một Vương phu nhân ra tay đánh, hắn còn chưa động tay động chân với cô làm sao hắn không thể tức giận.

" Anh đi gặp bà ta "

Hắn là đại ma đầu, đối xử với người khác luôn xấu, luôn lạnh lùng như băng, hắn luôn có sẵn tính chất tàn bạo nếu mà để Vương Tử Sâm đi gặp Vương phu nhân thì không biết bà ta có còn hơi thở hay không thôi.

" Anh không được đâu "

Dạ Nguyệt nhìn hắn lắc đầu bất lực, Vương Tử Sâm khẽ thở hắt ra tâm tình cũng trở lại hẳn. Nếu vợ hắn không muốn thì hắn phải đành thôi.

" Được rồi "

Nói là bỏ qua nhưng hắn lại không làm được, hắn phải khiến Vương phu nhân không còn đường nào để mà lui, dám đụng đến vợ hắn thì chỉ có một con đường chết.

Thấy tâm trạng của hắn đã ổn định Dạ Nguyệt khẽ thở phào nhẹ nhõm, ban nãy làm cô sợ quá rồi.

" Cả ngày hôm nay anh cũng mệt rồi mau đi tắm đi để cơ thể thả lỏng "

" Được, đợi anh không được ngủ trước "

Vương Tử Sâm nhẹ nhàng đặt nụ hôn nhẹ lên trán cô rồi nhanh chóng leo xuống giường xỏ dép phi thẳng vào phòng tắm, Dạ Nguyệt nhìn theo bóng lưng của hắn mà mỉm cười đầy hạnh phúc. Kể từ khi mặt phẳng trái tim cô bị đường vuông góc từ ánh mắt Vương Tử Sâm hạ vào, cô không thể xác định nổi bán kính để vẽ vòng tròn tình cảm của cô được nữa và không biết yêu người đàn ông này từ khi nào!!!

Cạch.

Đang trong suy nghĩ mông lung thì nghe tiếng mở cửa, Vương Tử Sâm thân trên để trần truồng thân dưới chỉ quấn một cái khăn ngắn. Từng đường nét trong cơ bụng của hắn đều rắn chắc, tuy đã nhìn qua nhiều lần nhưng cơ thể Vương Tử Sâm luôn cuốn hút suýt chút nữa là cô đã chảy cả nước dãi.

Mọi cử chỉ của Dạ Nguyệt đều bị Vương Tử Sâm bắt thót, hắn nhếch môi cười đầy thỏa mãn, quả nhiên cái tính u mê của cô vẫn nên dạy dỗ trên giường một chút. Vương Tử Sâm thả dép xuống nhanh chân nhanh tay leo lên giường nằm đè lên người Dạ Nguyệt.

Cô thoáng giật mình khi bị Vương Tử Sâm nằm đè bất ngờ, sao đột nhiên lại có dự cảm không rõ ràng vậy. Dạ Nguyệt vội đẩy hắn ra rồi leo xuống giường lắp bắp nói.

" Em nhớ ra vẫn chưa làm xong số liệu ở phòng thực nghiệm, em đi ra ngoài trước nha "

Bất giác cô rùng mình một cái, cái cảm giác ở sau lưng ớn lạnh phải nhanh cái chân trước cho lành. Nhưng không, Dạ Nguyệt đã bị túm ngay sau đó.

" Còn muốn trốn "

Dạ Nguyệt nhanh chóng đã nằm gọn trong vòng tay săn chắc của Vương Tử Sâm, hắn thừa cơ hội mà phả hơi nóng vào bên tai cô, cất giọng nói đầy quyền lực vừa ma mị.

" Thỏa mãn anh đêm nay "

Thôi được, đằng nào cũng nằm trong vòng tay của Vương Tử Sâm làm sao có thể chuồn đi, thôi thì thuận theo hắn vậy. Dạ Nguyệt xoay người lại ngồi ngay ngắn trên đùi Vương Tử Sâm, vòng hai tay ra sau gáy hắn khiêu khích hôn nhẹ vào môi bạc mỏng của hắn.

" Được thôi, nhưng so với bộ đồ thẳng tắp của anh ngày thường và dáng vẻ mặt người dạ thú thì em vẫn thích bộ dạng khoả thân của anh hơn "

" Hửm, vậy một lát đừng có mà khóc lóc đến nhem nhuốc với anh "

Chậc! gan của cô nhóc này cũng được coi là lớn nhỉ còn dám khiêu khích hắn bằng lời nói, nhưng mà hắn thích. Vương Tử Sâm không có ý định xoay người đặt cô xuống giường mà chỉ đưa tay cởi chiếc váy hai dây của cô ra, chỉ trong tí tách quần áo của Dạ Nguyệt đã nằm lăn lóc trên sàn nhà. Thân hình trần truồng tức khắc hiện trước ánh mắt nóng bỏng của Vương Tử Sâm.

Trong căn phòng không một ánh sáng chói lóa chỉ còn ánh đèn mập mờ của đèn ngủ, hai thân thể quấn quýt lấy nhau không có ý định tách nhau ra. Khoảng bốn tiếng Vương Tử Sâm mới ngừng hoạt động, còn Dạ Nguyệt vì mệt mỏi mà ngủ thiếp đi không hay.

Vương Tử Sâm dựa người vào thành giường, định vớ tay lấy bao thuốc lá nhưng khi nhìn đến Dạ Nguyệt thì hắn lại thôi, khoảng một lúc điện thoại trên cạnh bàn reo lên.

Hiện thị trên điện thoại là số lạ, Vương Tử Sâm có hơi chừng chừ nhưng sau cùng cũng cầm lấy điện thoại lên bắt máy.

" Alo "

Giọng nói mang theo lạnh nhạt, hắn không buồn mà quan tâm người gọi. Nhưng đột nhiên giọng nói của đầu dây bên kia lên tiếng khiến hắn phải chú ý.

" Chào! Vương Tử Sâm "

Vương Tử Sâm khẽ giật mình, giọng nói quái dị này hắn không bao giờ quên và cũng đã từng khiến hắn ám ảnh bởi trong quá khứ. Hắn cố lấy bình tĩnh không để bản thân tức giận nói.

" Cadell! không, La Tuấn "

Người bên kia bật cười khanh khách, người khác nghe cũng phải rùng rợn gai óc

" Haha..Haha không hổ danh là Vương Tổng quyền lực lớn nhất trong Giang Tô, tính cách tàn bạo vốn không ai dám chống đối nhưng...Haha...La Tuấn tôi lại không sợ "

Khoé môi Vương Tử Sâm khẽ giật giật, ông ta rất không biết đường chết là gì mà lớn gan khiêu khích sự nhẫn nại của hắn.

" Coi bộ La Tuấn ông cũng trốn kỹ thật "

" Không, hiện tại tôi đang sống xung quanh cậu "

Nói vậy, ông ta đã đến Giang Tô, hắn thoáng có dự cảm chẳng lành không phải hắn đang sợ hãi mà là sự an nguy của Dạ Nguyệt, một khi ông ta đã biết cô là người phụ nữ của Vương Tử Sâm hắn thì chắc chắn ông ta không từ thủ đoạn mà bắt lấy cô lúc nào không hay, Vương Tử Sâm lần nữa nhếch môi cười khẩy.

" Ông hay lắm! dám xâm phạm lãnh thổ của Vương Tử Sâm tôi thì gan ông lớn đấy. Nhưng ông yên tâm, hôm nay tâm trạng của tôi rất tốt nên tôi sẽ ăn chay, ông liệu hồn mà trốn, tôi không ngại đào đất lôi ông lên đâu"

Đây là một lời cảnh cáo cuối cùng mà Vương Tử Sâm muốn dành cho La Tuấn, nếu ông ta không biết điều thì hắn không ngại sống chết với ông ta.

La Tuấn tuy rất sợ với khí thế bức người của Vương Tử Sâm nhưng ông ta vẫn mạnh mồm lên tiếng.

" Để tôi chờ mỏi mắt xem cậu định làm gì được tôi. Hừ! "

Ngay sau đó, ông ta đã ngắt kết nối.