Tổng Tài Có Bệnh: Vợ Tôi Là Bác Sĩ Tâm Lý

Chương 48: Anh không ngủ được, hãy cùng anh đếm sao trên trời nhé!



Chờ đến hoàng hôn lặn xuống, Dạ Nguyệt mới đề nghị với Vương Tử Sâm.

" Sâm Sâm, chúng ta đến chung cư thăm mẹ được không "

Ba tháng trước bà Đường có đề nghị với Dạ Nguyệt rằng muốn dọn ở ngoài để dành không gian riêng cho hai vợ chồng cô, lúc đầu cô tuyệt tình phản đối nhưng bà nài nỉ lắm Dạ Nguyệt mới có thể đồng ý. Vì không yên tâm bà Đường ở một mình nên Dạ Nguyệt hạ quyết tâm đưa ra quyết định mời bà sống cùng Dạ Y Y.

Vương Tử Sâm yêu chiều hôn lướt qua môi Dạ Nguyệt rồi mới nhẹ nhàng đáp.

" Được, chúng ta đi thăm mẹ vợ "

Dạ Nguyệt mỉm cười gật đầu cùng hắn rời đi. Từ bãi biển đến chung cư của cũng khá mất mấy tiếng đồng hồ.

Ting! Ting!

" Đến đây "

Dạ Y Y từ bên trong vọng giọng ra, cô nàng nhanh nhẹn mở cửa.

" Oa chị Nguyệt Nguyệt! Anh rể, hai người đến thăm em và mẹ sao? "

Dạ Nguyệt gật đầu, nhưng nghe Dạ Y Y gọi bà Đường bằng mẹ sao mà thuận miệng thế không biết?.

" Ủa hai đứa đến rồi sao? "

Đúng lúc bà Đường đang ngồi uống tách trà nóng thì bất ngờ hai vợ chồng Vương Tử Sâm đến, hai người họ cung kính cúi đầu chào bà Đường.

" Vâng, đã ba tháng nay không gặp mẹ, con thấy nhớ mẹ rồi "

Cô nũng nịu ôm chầm lấy bà mà quên mất Vương Tử Sâm đang lạc lõng giữa trời trong. Bà Đường chỉ có thể cười trừ mắng nhẹ con gái.

" Cái con bé này, đã được làm mẹ rồi mà còn nũng nịu với mẹ không biết ngượng với con rể của mẹ hay sao? "

Dạ Nguyệt thì lại bỏ ngoài tai, cứ ôm chặt lấy bà Đường. Đường Yên nhìn Vương Tử Sâm khẽ lắc đầu ngao ngán.

...

Trời đêm khuya, Dạ Nguyệt nằm trằn trọc trong lòng Vương Tử Sâm, hắn phát giác người trong lòng chưa ngủ bèn lên tiếng hỏi.

" Sao vậy? Không ngủ được ư "

Dạ Nguyệt gật gật đầu rất muốn mếu máo với Vương Tử Sâm, nhưng lại nghe thấy hắn hỏi thêm.

" Muốn đến ban công ngồi không "

" Muốn aa~ "

Hắn khẽ cười, nhanh đứng dậy nhấc bổng cô lên tiến về phía ban công, Vương Tử Sâm cẩn thận đặt Dạ Nguyệt ngồi xuống ghế rồi tự bản thân ngồi xuống bên cạnh sau đó mở miệng trước.

" Thật ra anh cũng không ngủ được, hãy cùng anh đếm sao trên trời nhé! "

" Được, nhưng trước tiên chúng ta hãy cùng nhau tâm sự được chứ! "

Lâu rồi hai người họ mới có cảm giác thư giãn hơn ngày thường, tâm sự với nhau cũng là chuyện bình thường của đôi vợ chồng.

" Nguyệt, cảm giác hạnh phúc và bình yên nhất chính là được ôm trọn người mình yêu vào buổi tối và nhìn thấy em đầu tiên vào buổi sáng "

" Sâm Sâm, không phải anh đang học trong phim đó chứ! "

Dạ Nguyệt có chút nghi hoặc hỏi, khuôn mặt Vương Tử Sâm thoáng chốc đỏ hắn xoay mặt qua chỗ khác khẽ ho vài tiếng.

" Khụ! đúng là anh học từ trong phim ra, sao? em không cảm động ư "

" Có! em cảm động đến mức sắp khóc đến nơi rồi đây này "

Cầm lấy tay Vương Tử Sâm khẽ vuốt ve, Dạ Nguyệt mỉm cười tủm tỉm đưa tay nhéo má hắn, giờ đây cô mới phát hiện được rằng khi hắn tức giận thì trông rất đáng yêu.

Vương Tử Sâm quay người lại nhìn Dạ Nguyệt, ngay lập tức bắt gặp nụ cười hóm hĩnh của cô, hắn cứ thế mà mãi mê ngắm nhìn nhưng bất ngờ nơi nào đó sớm đã rục rịch đến khó chịu.

" Nguyệt! anh cảnh cáo em, đừng có dùng nụ cười hút hồn đó để quyến rũ anh, nói thật ra thì anh là kẻ 'dê' nhất trong số những người chính nhân quân tử thành danh đó"

" Hự, cuối cùng anh cũng đã nhận ra được bản thân là kẻ 'dê' rồi ư "

Dạ Nguyệt khoanh tay nhìn hắn bĩu môi.

" Vậy phu nhân đây có muốn kẻ 'dê' này phục tùng em tối nay được không "

" Với cách nói chuyện như của Vương Tổng thì trong lĩnh vực tu từ học người ta gọi đó là 'bốc phết' "

Dứt lời, Dạ Nguyệt không thèm đoái hoài đến hắn mà đứng phắt dậy đi vào trong phòng, thấy thế hắn cũng nhanh nhậy chạy vào trong cùng cô.

Nằm trên giường, Dạ Nguyệt thoải mái nằm trong vòng tay của Vương Tử Sâm được hắn nhẹ nhàng xoa bụng. Trong tí tách cả hai người đều chìm vào giấc ngủ sâu.

Sáng sớm ngày hôm sau, Dạ Nguyệt khẽ mở mắt ra thì phát hiện người bên cạnh không thấy đâu, bản thân không muốn nằm nữa nên cũng ngồi dậy phi thẳng vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân. Xong xuôi mọi thứ cô đi xuống dưới lầu, Châu quản gia thấy cô xuống bà nhanh chóng cung kính cúi đầu chào.

" Phu nhân! cô dậy rồi, hôm nay tôi cùng Tiểu Phu và Tiểu Đồ có làm vài món thịt lợn chua ngọt, bánh gối, bánh rán mặn, có cả bánh gạo lắc phô mai mà Phu nhân thích ăn nhất "

Nghe đến đồ ăn là mắt Dạ Nguyệt càng sáng hơn, cô ríu rít cảm ơn rồi nhanh chóng đi vào phòng ăn. Cả Châu quản gia lẫn Tiểu Phu và Tiểu Đồ nhìn nhau lắc đầu ngao ngán.

Tất cả những món ăn trên bàn lúc này đã bị Dạ Nguyệt hút hết vào bụng không chừa lại một món nào. Nói thật, kể từ khi mang thai Dạ Nguyệt mới phát giác được bản thân càng ăn nhiều hơn và thèm ăn nhiều thứ.

" Bác Châu, Tử Sâm đi đâu rồi ạ "

" Ông chủ có cuộc họp quan trọng trong Vương Thị nên từ sớm đã đến đó "

Dạ Nguyệt nghe hiểu cũng gật đầu, cảm thấy ở không mà không làm gì thật khiến cô chán chường nhưng nghĩ ngợi gì đó sau đó quay sang nhìn Tiểu Phu và Tiểu Đồ lên tiếng nói.

" Tiểu Phu! Tiểu Đồ! đợi ở đây, tôi lên phòng thay đồ rồi chúng ta sẽ đến trung tâm thương mại mua một chút đồ "

Tiểu Phu và Tiểu Đồ lập tức vui mừng vì được ra ngoài cùng phu nhân nên cả hai nhanh chóng tuân mệnh.

" Vâng, thưa Phu nhân "

Dạ Nguyệt cũng nhanh chóng đi lên phòng, khoảng tầm mấy phút cô đi xuống với bộ áo len Sweater trắng nỉ form rộng cổ cao vì là mùa đông nên cô chọn phong cách này, một phần cũng che đi cái bụng đã nhô lên.

" Chúng ta đi thôi "