Tổng Tài Daddy Kiêu Ngạo: Bảo Bối, Mami Đừng Hòng Trốn!

Chương 82: Kế hoạch thoát thân



Nói đến Phương Vũ Yên, cô lúc này vẫn bị trói một mình trên xe, hai tên kia trói đồng thời cả tay lẫn chân của cô lại rồi để cô ở phía sau xe.

Phương Vũ Yên chưa thể xác định kẻ bắt cô là ai, nhưng nghi vấn nhiều nhất trong lòng cô lúc này chính là Tần Uyên, cô từng nghe Hoắc Hạo Nhiên nói Tần thị từ lâu vẫn luôn muốn đối chọi với Hoắc thị, mấy ngày qua cùng làm việc với chồng, anh nói cho cô biết không ít chuyện liên quan đến Tần thị. Cũng vì vậy mà Hoắc Hạo Nhiên sẽ lợi dụng những tư liệu kia, một lần hạ bệ Tần thị. Mà có lẽ vì loại chuyện này nên việc cô bị bắt cóc chắc chắn liên quan đến Tần Uyên.

Theo như Hoắc Hạo Nhiên cho người thu thập chứng cứ, thì việc trước tiên chính là cha của Tần Uyên, chủ tịch tập đoàn Tần thị, ông ta nay đã về hưu, nhưng lúc trước khi còn làm việc lại tham nhũng không ít, trái lại còn thuế lậu. Em trai Tần Uyên, cậu hai nhà họ Tần làm giám đốc kinh doanh, nhưng giấy tờ kinh doanh lại không có, hoàn toàn là trái phép.

Còn về Tần Uyên, hắn cũng chẳng sạch sẽ gì, dù lớp vỏ bọc bên ngoài rõ rằng là chính nhân quân tử, nhưng bên trong lại là tiểu nhân một bụng, thậm chí cha và em trai hắn làm nhiều chuyện trái đạo đức, hắn chẳng những không khuyên can, còn tiếp tay bao che cho hai người kia làm bậy. Mà bản thân hắn còn làm nhiều việc bẩn hơn, chỉ là hắn che giấu rất tốt..

Mà Hoắc Hạo Nhiên chồng cô vốn không quản chuyện nhà hắn, ngược lại hắn lại muốn đối đầu với anh, nên chồng cô buộc phải ra tay trước.

Phương Vũ Yên nằm ở sau xe suy nghĩ rất nhiều chuyện, lúc này xe đột nhiên dừng lại làm cô chấn động cả người một phen. Hai tên bắt cô đi có lẽ là thuộc hạ của Tần Uyên, lúc này xe tự nhiên lại dừng lại như vậy, bọn chúng định làm gì? Cô cố gắng bình tĩnh để không sợ hãi, càng những lúc như thế này, cô càng phải bình tĩnh, như vậy mới có cơ hội thoát thân. Nếu không thoát được trong tối nay, Hoắc Hạo Nhiên chồng cô nhất định sẽ gặp uy hiếp lớn.

Xe dừng một lúc lại tiếp tục di chuyển, nhưng lần này có vẻ tốc độ nhanh hơn. Phương Vũ Yên trong lòng vừa lo vừa hồi hộp, nhưng việc cô có thể làm lúc này là bình tĩnh và chờ đợi, tùy cơ ứng biến.

Rốt cuộc xe cũng dừng lại sau nửa tiếng. Phương Vũ Yên mắt thấy xe đã dừng lại, không khỏi cảnh giác. Cửa xe bị mở ra, tên đàn ông khuôn mắt hung dữ nhìn Phương Vũ Yên khuôn mặt ghét bỏ quát lên: "Này, con ranh kia, mau xuống xe đi, còn ngồi lì ở đó."

Phương Vũ Yên nhìn ra bên ngoài, lúc này cô mới có cơ hội nhìn xem khung cảnh bên ngoài, hai tay đang bị trói phía sau rất đau, chân cô cũng bị trói lại, nhưng cô vẫn cố gắng nén đau nhịn xuống, khuôn mặt điềm tĩnh nhìn hai tên đàn ông kia đáp lễ: "Các người trói tôi như vậy, ngay cả chân cũng bị trói, các người nói tôi đi kiểu gì, đại ca này, hay cũng thử trói chân mình xem, xem có thể đi hay không?"

"Nhiều miệng." Một tên phía sau quát lên, nhưng nghĩ thật thì quả nhiên là như vậy, hai tên này suy nghĩ nhìn nhau hồi lâu, rốt cuộc tháo dây trói ở chân Phương Vũ Yên ra, tên ở phía trước hù dọa, "Cởi trói cho mày cũng được, khôn hồn thì đừng có giở trò, nếu không thì đừng trách."

Phương Vũ Yên lười đáp lại lời hai tên này, cô cố gắng đi khỏi xe, đứng vững vàng, lúc này mới lạnh lẽo mà hỏi: "Các người là ai, tại sao muốn bắt tôi, các người không biết bắt cóc người là làm trái pháp luật sao?"

Hai tên đàn ông kia cười lên ha hả, một tên còn lấy súng dí vào đầu cô, hắn nói: "Con ranh, mày tưởng mày là ai hả, ở chỗ Tần thiếu, làm gì có cái luật pháp mà mày nói, Tần thiếu chính là luật đấy, có biết chưa?"

"Tần Uyên!" Phương Vũ Yên cũng không lấy làm kinh sợ, cô nói tiếp:

"Hắn ta sai khiến các người bắt tôi? Hắn đâu, tôi muốn gặp hắn ta."

"Đừng có lắm miệng." Một tên túm lấy tóc Phương Vũ Yên dúi đầu cô đi về phía trước, hắn lớn tiếng hù dọa: "Con ranh, ngoan ngoãn mà làm đồ chơi cho Tần thiếu đi, bằng không lại ăn khổ nhiều."

Tên kia cười ngả ngớn, nói thêm: "Tần thiếu hiện không ở đây, nhưng cũng nhanh thôi sẽ trở lại, mày ngoan ngoãn mà làm niềm vui cho cậu ấy đi."

Hai tên đàn ông đẩy Phương Vũ Yên đi về phía trước, Phương Vũ Yên bị đau đớn, nhưng cũng không có một tiếng rên, cô vừa đi vừa cố gắng quan sát địa hình nơi này. Hai bên trong tòa nhà này tường rào không cao lắm, trồng rất nhiều cây tùng, cô từ xe bước xuống lúc nãy có nhìn đến, trang viên này chỉ có một lối ra duy nhất là ở cổng chính.

Còn lại ở phía trước là một tòa nhà lớn, cũng không thua kém nhà riêng của cô và Hoắc Hạo Nhiên. Phương Vũ Yên đi phía trước, trong lòng thầm tính toán cách làm sao thoát thân, cô cũng để ý một điểm dường như ở đây cũng không nhiều vệ sĩ canh giữ, ngoài hai tên đang dẫn cô vào, phía trước mắt chỉ có thêm bốn tên nữa canh ở cửa, không có phụ nữ. Suy nghĩ tên Tần Uyên này cũng quá ngạo mạn rồi, hắn nghĩ bản thân tài giỏi lắm chắc, chỉ vài người như vậy cũng muốn bắt cô làm đồ chơi cho hắn.

Ta khinh!

Phương Vũ Yên cứ vậy đi thẳng về phía trước, trong lòng bình tĩnh đến một cách đáng sợ. Cô cũng muốn xem xem, bên trong cái tòa trang viên này, rốt cuộc có cái gì ghê gớm. Tên Tần Uyên kia rốt cuộc muốn làm cái gì? Nếu lúc này cô tỏ ra sợ hãi, thì cô không phải là Phương Vũ Yên, không phải là người có thể cùng kề vai sát cánh với Hoắc Hạo Nhiên rồi.

Phương Vũ Yên càng suy tính trong lòng lại càng cảm thấy trầm ổn hơn, nhất định cô sẽ không để bản thân mình trở thành nỗi uy hiếp cho chồng cô.

Trong tòa nhà quả nhiên giống như Phương Vũ Yên suy đoán, không có người hầu, chẳng qua chỉ có thêm bốn tên vệ sĩ nữa mà thôi. Tính tất cả cũng chỉ có mười người, còn sau đó Tần Uyên có mang thêm người đến hay không cô không dám chắc, nhưng trước lúc đó cô nhất định phải thoát khỏi nơi này.

Hai tên vệ sĩ bắt cô khi nãy tiếp tục dẫn cô thẳng lên lầu, mở cửa một căn phòng cuối hành lang, cả hai tên này đẩy mạnh cô vào bên trong, lớn tiếng: "Ở yên trong đó, đừng suy nghĩ đến việc bỏ trốn, rơi vào tay Tần thiếu rồi, thì ngoan ngoãn mà làm đồ chơi cho cậu ấy đi, chống cự vô ích."

Nói xong, hai tên kia đóng sầm cửa lại, dặn dò hau tên khác mới đi lên, "Hai đứa mày căn chừng con ranh đó cho cẩn thận, bằng không để nó thoát, hai đứa mày nhất định không toàn mạng với Tần thiếu đâu."

"Vâng, tụi em biết rồi đại ca." Hai tên kia đứa vâng, đứa dạ nghe theo.

Phương Vũ Yên bên trong nghe rất rõ từng lời mấy tên kia nói, cô lúc này đã biết người bắt cô là Tần Uyên, nên quyết tâm càng cao hơn, nhất định phải thoát khỏi đây trước khi tên khốn Tần Uyên kia về kịp.

Nghĩ là nghĩ vậy, nhưng tay đang bị trói phía sau, chân dù không bị trói nữa, miễn cưỡng cũng có thể đi được, nhưng làm sao có thể thoát ra, điện thoại trong túi không còn, cô không có bất kỳ một phương thức liên lạc cầu cứu nào, huống chi bên ngoài lại còn có người canh chừng, muốn thoát ra trực tiếp là điều không khả thi.

Phương Vũ Yên điều chỉnh cảm xúc, cũng không biết Hoắc Hạo Nhiên đã biết cô bị bắt cóc chưa, anh mà biết chắc chắn sẽ vô cùng lo cho cô, nếu như vì cô mà anh phải nhượng bộ Tần Uyên, giao hết chứng cứ cho hắn ta, vậy thì lần sau sẽ không có cơ hội xử lý hắn ta nữa.

Lo cho anh, cô kiên định tìm đường thoát thân cho mình, đứng dậy, hai chân đi chậm đến phía cửa sổ duy nhất của căn phòng này, ban nãy cô để ý đây chính là căn phòng ở cuối hành lang, như vậy rất có thể phía dưới chính là đằng sau tòa nhà. Phóng tầm mắt ra xa, trời tối nhưng dưới ánh đèn mờ mờ, miễn cưỡng cũng có thể nhìn thấy trên này khá cao so với bên dưới, vị trí căn phòng nơi cô bị nhốt chính là tầng bốn của tòa nhà.

Cao quá!

Phương Vũ Yên có chút kinh hãi, nếu từ đây quăng xuống, chắc đi gặp ông bà sớm, nhưng đây là lối thoát duy nhất, dù kết quả xấu nhất thì cũng phải thử.

Đã có quyết định trong đầu, Phương Vũ Yên quay người lại tìm kiếm trong phòng xem có thứ gì có thể cắt đứt dây trói phía sau. Lúc này cô mới để ý trong phòng ngoài một bộ bàn ghế và một cái giường ra, thì không còn gì khác, ngoaoj trừ trên bàn để một bình hoa bằng sứ, một bộ bình trà, tất cả đều bằng sứ.

"Có rồi."

Phương Vũ Yên kinh hỉ, chỉ cần đập bể mấy đồ sứ kia, liền có thể cắt đứt dây trói rồi, nhưng mà trước khi cô định làm như vậy trong lòng lại có chút cân nhắc, nếu đập bể bình sứ kia nhất định sẽ làm kinh động đến hai tên bên ngoài cửa. Suy nghĩ một lát, cô nảy ra một ý định, trước sau cũng phải ồn ào một trận, vậy thì làm thôi. Nói là làm, từ bàn lớn, Phương Vũ Yên đưa chân hất mạnh văng bình hoa xuống đất đầu tiên.

Xoảng một tiếng, bình hoa đương nhiên không còn nguyên vẹn, hai tên vệ sĩ bên ngoài đúng như dự liệu của cô, lập tức mở cửa xông vào, cả hai tên nhìn mảnh vỡ trên thềm nhà trước mắt, cả giận quát, "Con khốn kia, đập phá cái gì vậy, muốn chết sao?"

Phương Vũ Yên nào có chút sợ hãi, cô lớn tiếng, "Thả tao ra, bằng không bọn mày đừng hòng yên." Vừa nói cô vừa đưa chân tiếp tục đá bay hết nguyên bộ bình trà còn lại xuống, văng đến cả hai tên kia, dĩ nhiên không còn cái gì nguyên vẹn, tất cả bể sạch.

Cả hai tên nhìn nhau có chút khiếp vía, đây là cái thể loại con gái gì, dữ dằn như vậy, nhưng bọn chúng lại không dám động tay vì không có lệnh, chỉ có thể nhẫn nhịn, ra ngoài đóng cửa lại, mặc kệ Phương Vũ Yên bên trong muốn làm gì thì làm.

Nhưng sau khi cả hai tên kia đi ra ngoài cửa rồi, lại đều không thấy nụ cười ranh mãnh trên miệng Phương Vũ Yên khẽ kéo lên, kế hoạch thoát thân của cô cuối cùng cũng có hi vọng...