Tổng Tài Daddy Kiêu Ngạo: Bảo Bối, Mami Đừng Hòng Trốn!

Chương 83: Chạy trốn



Trở lại với Hoắc Hạo Nhiên.

Anh lúc này sau khi làm ra quyết định trong lòng, anh mang theo tài liệu lẫn bằng chứng gây uy hiếp cho Tần thị đến gặp Tần Uyên. Trước mắt, phải cùng hắn thỏa hiệp một phen. Nếu Tần Uyên chịu thỏa hiệp, rút lui khỏi Lam Thành, và đảm bảo vợ anh được an toàn, anh dĩ nhiên sẽ cho hắn một đường lui tốt nhất.

Đổi lại, nếu vợ anh bình an thì không có gì để nói, nhưng nếu cô gặp nguy hiểm bởi vì đang nằm trong tay Tần Uyên, cho dù chỉ một chút nhỏ thôi, anh sẽ không ngại đánh sập Tần thị, khiến Tần Uyên nửa bước thối lui cũng đừng mong có cơ hội.

Hoắc Hạo Nhiên trong đêm mang theo Trần Sang, Phi Ân và người dưới trướng Phi Ân cùng tới công ty Tần thị. Nhưng khi đến đó, nhân viên lại nói Tần Uyên đã rời khỏi đó rồi.

Hoắc Hạo Nhiên lập tức cho người đi tra ra chỗ ở của Tần Uyên, nếu Tần Uyên đã đưa ra uy hiếp kia với anh, vậy thì vợ anh thật sự ở trong tay hắn rồi. Nhất định phải mang vợ anh về trước khi Tần Uyên xuống tay. Hoắc Hạo Nhiên ngồi sau xe, tâm tình bất định mà nghĩ. Anh biết tính cách vợ anh kiên cường, nhưng chung quy vẫn chỉ là phụ nữ, đối mặt với những tên đàn ông kia, sợ là cô sẽ không có nửa điểm thắng.

Nhưng mà suy nghĩ của Hoắc Hạo Nhiên lúc này có chút không như anh nghĩ, bở vì Phương Vũ Yên lúc này đang thực hiện kế hoạch chạy trốn của chính cô. Chỉ vì cô không muốn bản thân trở thành gánh nặng cho chồng cô. Mà Hoắc Hạo Nhiên lúc này vẫn chưa hay biết, chỉ một mực cùng thuộc hạ của anh tìm đến chỗ ở của Tần Uyên, mục đích duy nhất chính là cứu vợ anh.

Lúc này, ở biệt thự Tần Uyên.

Phương Vũ Yên đã tiến hành kế hoạch tự mình thoát thân ngay khi hai tên vệ sĩ của Tần Uyên rời đi canh chừng ngoài như cũ.

Sau khi mấy bình trà chén, cùng bình sứ cắm hoa bị Phương Vũ Yên dùng chân hất hết xuống thềm bị bể, Phương Vũ Yên hiển nhiên là dùng những mảnh vỡ kia để cắt dây trói. Quá trình này thật sự có chút khó khăn, một phần vì cô không thấy được phía sau, chỉ có theo quán tính rồi cắt, bởi vậy hai bàn tay vì không thấy đường mà bị cứa vào, đứt tay vô số đường. Đợi lúc sợi dây trói bị cắt đứt toàn bộ, cả hai bàn tay cô cơ hồ toàn là máu.

Nhưng mà Phương Vũ Yên lại không hề lấy sự đau đớn đó làm sợ hãi, cô vội vàng đi nhanh đến nơi cửa sổ nhìn xuống dưới một lần nữa tìm cách leo ra ngoài. Lúc này cô mới thật sự thấy có chút khiếp sợ, quá cao, nếu leo ra ngoài, không cẩn thận ngã xuống, không chết thì cũng tàn phế.

Ý chí thôi thúc cô không ngừng, Phương Vũ Yên cởi bỏ giày ở chân, chân trần leo qua cửa sổ, cẩn thận từng chút lần theo mép ô văng của ban công chìa ra chưa tới nửa mét, chầm chậm từng bước không nhìn xuống phía dưới để tới được hàng cột bê tông lớn áp sát tòa nhà. Cũng còn may, ở sau tòa nhà vậy mà thật sự có chỗ để leo xuống, từ cột bê tông kia, Phương Vũ Yên thấy được, mỗi một tầng theo đường cột bê tông, đều có từng thanh kim loại bị bẻ cong, cứ cách một mét lại có một cái giống nhau như đúc, tựa hồ như là thang để leo xuống, có thể đây là loại thang do người kiến trúc ngôi nhà tạo ra, nhằm thoát hiểm khi có sự cố chẳng hạn, Phương Vũ Yên vừa dò từng bước teong bóng tối, cẩn thận mò mẫm từng cái một để leo xuống dưới.

Bốn tầng nhà, độ cao đối với một người mà nói quả là thử thách, huống hồ lại là đối với Phương Vũ Yên, hai bàn tay bị thương chính là một cản trở, một lần rồi lại một lần, dùng sức ở hai tay nắm vào thanh kim loại để tiếp tục leo xuống chính là một loại đau đớn không thể tả.

Thời gian cô tiếp đất, cả thân thể mệt nhoài vô lực. Hai chân run rẩy không ngừng đến đứng cũng không vững, nhưng vầy thì có là gì, nếu bị Tần Uyên khống chế sẽ còn khổ hơn nhiều. Phương Vũ Yên điều chỉnh tâm trạng cho tỉnh táo một chút, mới lần từng bước ra ngoài theo bóng tối tiến về phía cổng lớn.

Cô lúc này thật sự không còn chút sức lực nào, nhưng ý chí lại thôi thúc cô không được từ bỏ. Đi một đoạn theo vách tường lần ra đến bên ngoài khuôn viên, mắt thấy phía trước chính là cổng lớn, Phương Vũ Yên không khỏi vui mừng một phen, nhưng là sự vui mừng này phút chốc tan biến vì từ cổng lớn cô thấy được một chiếc ô tô sang chảnh đang từ từ tiến vào khuôn viên.

Phương Vũ Yên hoảng sợ, tâm cũng theo đó mà trùng xuống, Tần Uyên trở về rồi, nếu như phát hiện cô không còn trong phòng, cô nhất định sẽ không xong. Đứng nép vào một cây tùng to hơn người để quan sát, chỉ cần đám người kia vào nhà, cô liền có thể thoát. Phương Vũ Yên táo bạo ngẫm nghĩ.

Bằng bất cứ giá nào, cũng phải thoát khỏi nơi này, chiếc ô tô dừng lại, từ trên xe một người đàn ông trẻ tuổi bước xuống, Phương Vũ Yên nhìn không rõ quần áo trên người hắn, nhưng nhìn thái độ cúi người của mấy tên chung quanh, cô dám khẳng định hắn chính là Tần Uyên.

Bên trong nhà, hai tên thuộc hạ chạy ra, hai tên này Phương Vũ Yên nhận ra, là hai tên đã bắt cô lúc tối, cô ngước mắt nhìn sắc trời, đoán chừng phải hơn 9 giờ khuya, cũng biết chắc chồng cô chắc chắn đã đi tìm cô rồi.

Việc của cô bây giờ chính là chỉ cần đợi thời cơ thoát ra khỏi cánh cổng kia, cô nhất định sẽ có cơ hội chạy trốn nhiều hơn. Phương Vũ Yên nhẫn nại chờ đợi thời cơ, trong hồi hợp lo sợ. Rốt cuộc thì cũng đợi được thời khắc quan trọng, đám người của Tần Uyên thì cái gì đó, sau đó đi vội vào nhà.

Ngay sau đó, bằng tất cả sức lực, Phương Vũ Yên nhanh chóng chạy chân trần mà chạy men theo bức tường ra đến cổng lớn, cũng còn may, bọn kia đi vào lại sơ ý không đóng cổng lại, ông trời đúng là giúp cô. Bóng dáng nhỏ nhắn thoắt ẩn thoắt hiện trong bóng tối thục mạng chạy tới trước cổng lớn thoát ra ngoài.

Nhưng sau khi ra ngoài, Phương Vũ Yên lúc này mới lâm vào bế tắc, hai đường đều vắng tanh, một bóng người cũng không có, dưới tình cảnh như vậy làm sao cầu cứu, chưa kể nếu như gặp phải người xấu, cô liền bị tuyệt đường sống. Mặc kệ tất cả, Phương Vũ Yên chuyển hướng bên tay phải, chạy thục mạng, chỉ cần chạy về phía trước nhất định sẽ có chỗ trốn, chỉ cần trốn kỹ, sau đó lại tìm cách liên lạc với chồng cô. Để anh đến cứu cô. Nghĩ vậy, bước chân cô ngày một nhanh.

Phương Vũ Yên cứ vậy mà lặng yên rời khỏi nơi hung hiểm, mà đám người Tần Uyên lúc này vẫn không hề hay biết, con tin đã thoát thân chạy trốn. Hắn vào đến nhà vội vàng lên lầu, hai tên thuộc hạ vẫn đứng canh ở cửa vừa thấy hắn lập tức cúi đầu, "Thiếu gia, cậu về rồi."

"Ừ." Tần Uyên gật đầu một cái, lại hỏi: "Cô ta đâu?"

"Ở bên trong." Một tên vệ sĩ lên tiếng đáp, "Ban nãy, cô ta như phát điên, đập đồ hét lác trong phòng một hồi, có lẽ mệt quá nên không nghe động tĩnh nữa rồi."

Tần Uyên nhìn hai tên này, vẻ mặt hắn ngưng trọng, cảm thấy có cái gì không đúng, vội vàng ra lệnh mở cửa. Hai tên kia nhanh chóng mở cửa ra. Cảnh tượng bên trong làm Tần Uyên và hai tên kia cả kinh.

Dưới đất, vô số mảnh sứ bị vỡ, một số mảnh sứ còn dính cả máu, còn lại là dây thừng bị cắt đứt từng đoạn ngắn, máu cũng dính dưới đất rất nhiều, một điểm nữa là người thì không thấy, cửa sổ cũng mở toang, rõ ràng là người đã chạy trốn.

Đến lúc này cả đám mới phát hiện. Tần Uyên điên tiết, giận dữ ra lệnh cho người truy tìm. Rất nhanh, bọn thuộc hạ nghe lệnh hắn, vội vàng lái xe tỏa ra khu vực chung quanh tìm kiếm.

Phương Vũ Yên kia dù sao cũng chỉ lac phụ nữ, sức mạnh của cô ta sẽ không chịu nổi đoạn đường chạy trốn này, Tần Uyên suy nghĩ mà sắc mặt cũng âm u độc ác đi mấy phần, hắn ta không ngờ chỉ bằng Phương Vũ Yên, lại có thể thoát khỏi người của hắn, là người của hắn vô dụng, hay là người phụ nữ này quá kiên cường.

Một chút suy nghĩ như vậy, Tần Uyên không khỏi trong lòng sinh ra một loại cảm giác đố kỵ ác liệt với Hoắc Hạo Nhiên, hắn ta vậy mà có được một hồng nhan tri kỷ tốt như thế. Còn Tần Uyên hắn lại không có được.

Nếu đã không có được, hoặc là cướp, hoặc là hủy, hắn nhất định phải làm khiến cho Hoắc Hạo Nhiên đau khổ.

Tần Uyên căn dặn hai tên thuộc hạ còn lại xong, hắn cũng tự mình dẫn theo mấy tên khác truy đuổi Phương Vũ Yên. Hắn nhất định phải bắt cô lại cho bằng được, hắn không tin, một đám thuộc hạ của hắn lại thua một người phụ nữ trong cuộc chạy trốn này...