Tổng Tài Daddy Kiêu Ngạo: Bảo Bối, Mami Đừng Hòng Trốn!

Chương 84: Trong Rủi Có May



Phương Vũ Yên sau khi thoát khỏi trang viên. Cô một mực theo hướng tay phải mà chạy thục mạng. Hai chân trần vì chạy trên nền xi măng mà tê dại, máu cũng rướm ra không ít.

Đau đến chảy cả nước mắt.

Thoát khỏi trang viên Tần gia đã là có một tia hy vọng rồi. Phương Vũ Yên nghĩ bằng bất cứ giá nào, cô cũng sẽ không để bản thân bị bắt trở lại. Bằng không chồng cô sẽ là người phải chịu thiệt.

Mắt chỉ nhìn đường phía trước chạy thật nhanh, có thể bằng hết sức lực trước nay chưa từng có, Phương Vũ Yên nhanh chóng biến mất trong bóng đêm khuya. Màn đêm, bóng tối có lẽ là đại diện cho xui rủi trong cuộc đời mỗi người chẳng hạn, nhưng chính lúc này bóng tối trước mắt chính là may mắn cho Phương Vũ Yên.

Có nó, lẩn trốn trong nó, cô nhất định sẽ thoát.

Lúc này Tần Uyên cùng thuộc hạ của hắn không ngừng truy tìm gắt gao quanh khu vực lân cận, đám người Tần Uyên khẳng định Phương Vũ Yên chắc chắn đã bị thương, lại mệt mỏi, nên căn bản chẳng thể chạy xa, chỉ cần truy tìm cặn kẽ mọi ngóc ngách, nhất định sẽ bắt được Phương Vũ Yên trở lại.

Cùng lúc đó, Hoắc Hạo Nhiên cũng đang trên đường chạy tới trang viên của Tần Uyên, anh vô cùng lo lắng cho Phương Vũ Yên, anh dù trong lòng tự nhủ cô nhất định sẽ không sao, nhưng nỗi sợ hãi mất đi cô vẫn nhen nhóm trong tim anh ngày một lớn. Ngồi trên xe mà tâm tình của anh không thể nào an ổn nổi, cứ như linh cảm cô vợ bảo bối của anh đang xảy ra chuyện gì rồi.

"Trần Sang, cho xe chạy nhanh lên về phía trước đi." Hoắc Hạo Nhiên có chút gấp gáp hối Trần Sang.

"Vâng, Hoắc tổng.'' Trần Sang gật đầu, bắt đầu gia tăng tốc độ. Mặc dù vậy, y cũng không dám chạy quá nhanh, bởi vì đoạn đường đến chỗ ở của tên Tần Uyên kia đúng là hiểm trở không ngoa. Trần Sang cũng không hiểu, tên Tần Uyên kia vậy mà lại ở cái chốn địa hình hoang vu ma hờn quỷ khóc thế này, tuy rằng có không ít người ở, nhưng chỗ này nhìn qua tuyệt không giống đô thị một chút nào.

Nói chính xác thì đây là gần khu vực ngoại ô phía Nam thành phố thì phải.

Nhất là lúc này về ban đêm, cảm giác chạy xe trên đường vắng với vận tốc nhanh thế này, chỉ cần bất chợt giữa đường lao ra một cái bóng nào đó, chắc chỉ có nước bị dọa tới hồn phi phách tán. Trần Sang vừa lái xe vừa nghĩ.

Mà phía sau, xe của đám người Phi Ân lúc này phải khó khăn lắm mới bám theo kịp xe của Phương Vũ Yên. Tên đàn em của Phi Ân vừa lái xe vừa không khỏi than khổ trong lòng. Đây là lần đầu tiên hắn tham gia nhiệm vụ, mà tim lại treo lên vì tốc độ như vậy.

Lại chạy thêm một đoạn đường dài vắng nữa, con đường này ngoại trừ ánh sáng chiếu ra từ ô tô ra, thì hai bên đường tối như mực, xe vừa lướt qua chỗ nào, chỗ đấy lại chỉ còn là bóng tối mịt mù.

Hoắc Hạo Nhiên nhìn vào chỉ dẫn trên xe, mắt thấy sắp đến mục tiêu rồi. Có lẽ hết đoạn đường vắng này sẽ tới. Bởi vì thấp thoáng phía xa, anh cũng nhìn thấy được có nhiều ánh đèn thắp sáng.

"Sắp đến rồi, Trần Sang, cho xe giảm tốc độ lại đi. Đừng chạy nhanh nữa, lỡ đâm trúng người trong hẻm." Hoắc Hạo Nhiên nhắc nhở. Trần Sang nghe theo lời Hoắc Hạo Nhiên, cho xe giảm tốc độ chậm lại, ngay khi xe họ vừa định rẽ vào khúc cua bên trái, một bóng dáng lao ra khiến Trần Sang giật bắn suýt nữa thì hồn phi phách tán thật. Cũng may mà tốc độ xe đã chậm lại.

Trần Sang theo bản năng đạp phanh xe một cái, "Két!!!"

Đột nhiên bị thắng gấp, hai người Hoắc Hạo Nhiên và Trần Sang suýt chút đập đầu về phía trước. Bóng dáng kia nhỏ nhắn dù suýt bị xe đụng trúng, nhưng chẳng một chút quan tâm, không sợ chết, thậm chí còn chạy rất nhanh. Hoắc Hạo Nhiên dưới một giây thời gian vừa nhìn đến thân ảnh rất đỗi quen thuộc kia, trong miệng chợt lẩm bẩm. "Vũ Yên...là vợ ngốc của anh."

"Trần Sang, mau cho xe quay lại đuổi theo người kia." Hoắc Hạo Nhiên quát lớn khiến Trần Sang lại một phen giật mình, nhưng rất nhanh đã có phản ứng.

"Vâng, Hoắc tổng." Trần Sang vội vàng quay đầu xe rồi lái xe thẳng trở lại đường cũ. Vì cả con đường vừa rồi chỉ là đường thẳng, nên rất nhanh ánh đèn xe của Hoắc Hạo Nhiên đã chiếu đến sau lưng của bóng người nhỏ nhắn kia, rõ ràng là một cô gái. Xe chạy gần hơn, Trần Sang vừa nhìn liền kinh ngạc, há hốc mồm, mãi mới thốt lên được ba từ "Thiếu phu nhân."

"Mau dừng xe đi." Hoắc Hạo Nhiên ra lệnh. Anh lúc này trong đầu đã khẳng định đó là vợ anh, không thể sai được, cô đang chạy trốn, nhưng nhìn bộ dáng kia của cô hiển nhiên là đang hoảng loạn sợ hãi cực độ.

Xe vừa dừng lại. Hoắc Hạo Nhiên mở cửa xe, nhảy xuống đường, lao đi thật nhanh đuổi theo bóng dáng nhỏ bé đang không ngừng chạy ở phía trước kia. Không sai, thân ảnh nhỏ nhắn đó không ai khác chính là Phương Vũ Yên. Cô lúc này đang dùng tất cả sức lực còn lại để chạy thật nhanh về phía trước.

Chiếc xe của đám Phi Ân lúc này cũng vừa tới, vừa lúc thấy hai bóng dáng đa g rượt nhau, lại thập phần kinh ngạc, đó chẳng phải là thiếu gia và thiếu phu nhân sao? Y vội vàng bảo tên đàn em thắng xe, lại thấy một chiếc xe đang chạy về hướng ngược mình, mà chiếc xe này chính là của thiếu gia do Trần Sang lái vừa lúc chạm tới xe của y.

Hai bên hoàn toàn không hiểu nhưng cứ vậy thắng xe. Tình huống này quá bất ngờ, duy chỉ có đại boss của bọn họ là phản ứng kịp thôi.

Về phần Hoắc Hạo Nhiên, sau khi vừa xuống khỏi xe, anh dùng toàn lực đuổi theo Phương Vũ Yên. Vừa chạy vừa gọi lớn.

"Vũ Yên... Vũ Yên!!"

Nhưng đáp lại lời anh gọi chỉ là bóng lưng mải chạy về phía trước, hiển nhiên là cô vợ của anh đã bị sự sợ hãi chiếm hết lý trí, cô đang cực kỳ hoảng sợ.

Hoắc Hạo Nhiên siết chặt nắm tay, anh chạy bước dài lớn hơn, khi khoảng cách chỉ còn cách bảy, tám bước chân, anh hét lớn: "Phương Vũ Yên...Đứng lại cho anh."

Vừa quát, anh lại gia tăng hai chân lực bước nhanh hơn, hai tay ôm từ phía sau thật chặt. Cuối cùng cũng đuổi kịp người. Nhưng mà điều anh không ngờ tới chính là Phương Vũ Yên bảo bối của anh lúc này đã hoảng sợ tới cực độ. Cô đã không còn biết phân biệt ai với ai nữa, cô lúc này chỉ có một ý niệm duy nhất chính là phản kháng, cả người cô bị hai cánh tay hữu lực của Hoắc Hạo Nhiên ôm chặt, cô túng quá vừa hét lớn, hai tay dãy dụa. "Thả tôi ra, thả tôi ra..."

Rất nhanh cái miệng nhỏ vừa hét thật lớn xong, lập tức nhào tới bắp tay của Hoắc Hạo Nhiên cắn thật mạnh, dữ tợn vừa cắn vừa nghiến...

"Sss..."

Hoắc Hạo Nhiên khẽ rên.. anh tuyệt không thể ngờ có ngày anh lại bị vợ của anh cắn theo phương thức này, cái kiểu bị cô xem như kẻ xấu khiến trong lòng anh có chút khó chịu, nhưng rất nhanh trong lòng lại chỉ có yêu thương vô hạn, bởi vì chỉ có thể để yên cho cô cắn xong, cô mới có thể bình tĩnh được. Đúng là đau chết anh mà, Hoắc Hạo Nhiên bị cắn chảy cả máu, đau đến nhăn cả chân mày.

Thật là...

"Em cắn đủ chưa?" Thanh âm vô cùng ấm áp, ôn nhu vang lên của Hoắc Hạo Nhiên. Anh cảm thấy thân thể trong vòng tay của anh sau khi nghe anh hỏi liền không còn chút sức lực, mới hỏi tiếp: "Em là cún hả?" Hai cánh tay vẫn như cũ ôm người trong lòng, sợ cô lại bỏ chạy.

Phương Vũ Yên lúc này cắn xong, trong mũi còn có thể ngửi thấy được mùi mái tươi nhàn nhạt, một tia lý trí mơ hồ sực tỉnh.

Mùi hương này, giọng nói này, cái ôm khiến cô cảm thấy quen thuộc an tâm này rõ ràng chỉ thuộc về một người...

Hoắc Hạo Nhiên?

Là chồng cô?

Cô như chết lặng, nước mắt từ trong bao nhiêu ủy khuất dâng lên, trào ra mạnh mẽ, cuối cùng môi mấp máy không ngừng, nửa ngày mới thốt được hai chữ..."Hạo...Nhiên"

"Ừ...Anh đây." Chỉ một câu đáp ngắn gọn này thôi, cũng đủ để chứng minh tất cả rồi. Phương Vũ Yên cả người rũ xuống, chìm vào hôn mê, thật là trong rủi, còn có cái may. Cô cuối cùng cũng kiên trì cho đến lúc chồng cô đến trước khi cô bị bắt trở lại...