Tổng Tài Đại Nhân Siêu Lợi Hại

Chương 213: Ức hiếp người



Mẹ cô lại không muốn để cho ông ta biết, vì vậy cô cũng không dám nói lung tung, cô chỉ nói: “Cũng khá tốt. Người ở bên đó rất thành thật chất phác, cuộc sống bên đó cũng rất thoải mái.”

“... Vậy thì tốt. Vậy thì tốt.” Hạ Quốc Bằng nói “vậy thì tốt” hai lần, nhưng trong giọng điệu lại không có chút vẻ hài lòng hay sự vui vẻ nào cả. Thay vào đó là cảm giác đầy thất vọng: “Chỉ cần không phải giống như ba bây giờ, trải qua những ngày tháng tình cảnh hỗn loạn thì tốt hơn bất cứ thứ gì khác rồi.”

Cuối cùng Hạ Tinh Thần không nhẫn tâm, cô suy nghĩ một hồi lâu mới nói: “Ba, sáng mai mẹ sẽ làm phẫu thuật ở bệnh viện SW, nếu như ba thực sự muốn gặp mẹ... Nhân cơ hội mẹ làm phẫu thuật, ba đến gặp mẹ nhé, suy cho cùng cũng không sao cả.”

“Mẹ con đến Kinh Đô rồi sao? Có phải tim lại xảy ra vấn đề gì không?” Giọng điệu của Hạ Quốc Bằng đột nhiên trở nên lo lắng. Hạ Tinh Thần không biết nên vui hay là nên buồn. Xem ra, dù cho nhiều năm trôi qua như vậy, ba cô vẫn nhớ rất rõ ràng về bệnh tình của mẹ cô.

Thế nhưng...

Tình cảm trước đây đều đã bị tổn thương đến mức thương tích đầy mình, nể tình lần nữa cũng chỉ là thương cảm cho nhau thôi đúng không?

Hạ Tinh Thần nói đến tình huống này, hai ba con cũng không còn lời nào để nói nữa, suy cho cùng những năm qua, Lý Linh và Hạ Tinh Không đều xúi giục ngôi nhà đó, tình cảm ba con giữa họ đã sớm phai nhạt rồi, vì vậy, chỉ một lúc sau họ đã cúp máy.

Nghĩ đến chuyện hai người đã để lỡ nhau và không thể quay lại, trong lòng Hạ Tinh Thần cũng có chút rầu rĩ. Cô để điện thoại xuống, quay người đi vào bếp lấy nước tinh khiết ra và uống hai ngụm. Chất lỏng lạnh như băng dọc theo cổ họng chảy vào trong cơ thể cô, cô chỉ cảm thấy vô cùng mát lạnh.

“Muộn như vậy mà em còn nói chuyện điện thoại với ai vậy?” Đột nhiên, một giọng nam trầm thấp vang lên từ phía trên đỉnh đầu cô, giọng nói gợi cảm, vào ban đêm nghe thấy lại rất quyến rũ. Phía sau lưng, cơ thể nóng bỏng của anh đang dán chặt vào người cô. Hơi thở bao trùm, trong màn đêm đen, nhịp tim của anh vô cùng có lực, tiếng “thình thịch” từ phía sau lưng truyền đến vị trí tim cô.

Tim cô đập mạnh, ngón tay run lên, suýt chút nữa cái ly đã rơi xuống mặt bàn thủy tinh.

Rất may là không, nếu không thì thật sự quá xấu hổ rồi! Cô nắm chặt cái ly, không hề quay đầu lại, chỉ nhẹ giọng hỏi: “… Sao anh còn chưa ngủ?”

Dựa sát vào nhau như vậy, mờ ám đến mức khiến cô cảm thấy căng thẳng, cả người đều cứng đờ, ngay cả giọng nói cũng trở nên căng thẳng.

“Em vẫn chưa trả lời anh, vừa rồi em nói chuyện điện thoại với ai...” Bạch Dạ Kình hỏi lại một lần nữa. Hạ Tinh Thần cảm thấy tên này nhất định là cố ý, chỉ cần nói chuyện thôi là được rồi, tại sao phải dán chặt vào người cô như vậy? Hơn nữa, anh còn cúi đầu xuống, đôi môi mỏng của anh đặt ngay trên mép tai cô. Vừa nói, môi anh vừa mấp máy, hai cánh môi mềm mại chạm vào da thịt khiến hơi thở của cô có chút hỗn loạn.

“… Là ba của em.” Cô đã rất cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe thật bình thường, nhưng khi cô mở miệng ra nói, nó lại trở nên lộn xộn.

Dường như Bạch Dạ Kình rất hài lòng với phản ứng của cô, anh mỉm cười, đôi môi mỏng áp lên mép tai trắng như tuyết của cô, lời anh nói giống như hà hơi ra vậy: “Em nói gì vậy?”

Hạ Tinh Thần bị anh làm cho miệng khô khốc không thể giải thích được, hơi thở của người đàn ông phảng phất trên cơ thể cô giống như bị lông chim gãi ngứa vậy, khiến trong lòng cô cảm thấy ngứa ngáy vô cùng. Cô cầm ly nước lên uống thêm một ngụm, muốn để đầu óc của mình tỉnh táo lại một chút.

Mới nói: “Chỉ nói là nói chuyện về mẹ em thôi...”

“Em đang căng thẳng về chuyện gì sao?” Bạch Dạ Kình tách hai tay ra, đi qua bên cạnh cô, chống tay lên trên bàn. Thân hình của anh cao và thẳng, cứ như vậy, anh ta gần như gông cùm xiềng xích cả người cô trong vòng tay của mình, điều này khiến thân hình cô trở nên nhỏ nhắn và mảnh mai hơn.

Đương nhiên Hạ Tinh Thần không chịu thừa nhận rằng bản thân mình đang căng thẳng, cô đặt ly nước xuống, cô vừa dùng một tay đẩy cánh tay anh ra, vừa giả vờ nói với vẻ bình tĩnh: “Muộn lắm rồi, em phải đi ngủ đây... Ngày mai em phải đi đến bệnh viện với mẹ em rồi.”

Sao Bạch Dạ Kình lại cho phép cô trốn đi như vậy chứ? Anh đưa cánh tay lên vén mái tóc hơi ướt lòa xòa phía sau cô, đôi môi nóng bỏng hằn lên sau gáy.

“Hừm...” Cô thở hổn hển, ngón tay áp vào mặt bàn thủy tinh, cả người cứng đờ đến mức đầu ngón tay trắng bệch. Theo bản năng cô muốn né tránh, thế nhưng phía trước là cái bàn, phía sau là người đàn ông có thân hình cao lớn, cô muốn tránh cũng không tránh được.

Môi anh tiếp tục di chuyển xuống cổ cô. Tiếng mút nhẹ, trong đêm yên tĩnh như vậy, lại phát ra âm thanh mờ ám này, khiến người ta cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Hạ Tinh Thần biết anh muốn làm gì, trong lòng cô không phải không mâu thuẫn.

Lần trước hai người bên nhau là vì con trai, hơn nữa cô nghĩ đó là lần cuối cùng nên không cố kỵ gì. Thế nhưng, sau này... nếu hai người thực sự có mối quan hệ như vậy một lần nữa, thì hai người họ phải trở thành mối quan hệ như thế nào mới sống chung với nhau lần nữa?

Không thể không rõ ràng như bây giờ.

Khi Hạ Tinh Thần đang nghĩ về điều đó, cô chỉ cảm thấy một cảm giác mát phảng phất qua. Không biết từ khi nào, dây áo ngủ quanh eo cô đã lỏng ra rất nhiều.

Bạch Dạ Kình hôn dọc theo eo cô, cô thở hổn hển, suýt chút nữa đã kêu lên thành tiếng. Anh mỉm cười nhắc nhở, khàn giọng nhắc nhở cô: “Chịu đựng đi... con trai em bây giờ đang ở trong phòng đấy... nếu như để nó nghe được, nó có thể nghĩ rằng anh lại bắt nạt em…”

Sau lời nhắc nhở của anh, khuôn mặt Hạ Tinh Thần đỏ bừng, lỗ tai cũng đỏ bừng, ngay cả thở cô cũng thật sự không dám thở mạnh. Cô chỉ có chút ngượng ngùng rồi đáp: “Lẽ nào… anh không phải đang bắt nạt em sao?”

“Là đang bắt nạt em…” Giọng nói của Bạch Dạ Kình u ám đến mức khiến người ta phát sợ, trán anh áp vào cổ cô, trên mặt có một lớp mồ hôi mỏng. Anh nhẹ nhàng ngửi mùi hương trên người cô: “Nhưng mà, bắt nạt em như thế này thì chưa đủ... anh phải bắt nạt em từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài như đêm đó...”

Anh vừa nói xong, một tay đỡ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, môi anh hôn lên chóp mũi của cô.

Hạ Tinh Thần đỡ lấy tay anh, để cho mình đứng vững vàng: “Không phải anh không có hứng thú với thân thể của em sao… Có nhiều người phụ nữ cho anh ngủ cùng như vậy, anh còn tới bắt nạt em sao?”

Rõ ràng là oán trách, nhưng sau khi nói ra, đó lại là một lời hờn dỗi dịu dàng, nghe có vẻ vô căn cứ, nhưng nó giống như một lời từ chối dục vọng và dụ dỗ người khác vậy.

Nghe vào tai, anh càng cảm thấy phấn khích.

Anh khẽ nhìn xuống cô, khuôn mặt tràn đầy cảm xúc mà quyến rũ mê người, dưới hàng mi run rẩy là đôi mắt ngân ngấn nước, hút hồn anh. Với dáng vẻ này, làm sao anh có thể nghĩ đến những người phụ nữ khác được? Anh cũng thực sự không nghĩ đến những người phụ nữ khác.

Trong đầu của anh chỉ có một người phụ nữ, cảm giác này vẫn rất kỳ diệu. Còn về chuyện động lòng hay là tình yêu, anh không thèm quan tâm.

“Bây giờ anh chỉ muốn ngủ với em, có thể sau này anh vẫn chỉ muốn ngủ với em…” Bạch Dạ Kình cắn cô một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bây giờ anh đồng ý cho thằng bé đi theo em rồi, vì vậy… có phải em nên làm anh thỏa mãn không?”

Người đàn ông này! Căn bản chỉ là đang ăn vạ mà thôi! Bây giờ thằng bé quả thực đang đi theo cô, nhưng không phải cũng là đang đi theo anh sao? Cô cũng không dẫn đứa trẻ đi mà!