Tổng Tài Đại Nhân Siêu Lợi Hại

Chương 214: Ức hiếp người (2)



Anh vừa nói xong, rồi dùng một tay kéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, môi anh hôn lên chóp mũi nhỏ nhọn của cô.

Hạ Tinh Thần đỡ đẩy anh, làm mình đứng vững: “Không phải anh không có hứng thú với cơ thể của em à... Nhiều người phụ nữ đồng ý ngủ cùng anh như vậy, sao anh còn đến ăn hiếp em làm gì?”

Rõ ràng đó là một lời phàn nàn, nhưng sau khi cô nói ra, lại giống như là một lời hờn dỗi mềm mại hơn, nghe không có chút lực uy hiếp nào, ngược lại càng giống như muốn từ chối nhưng lại mê hoặc lòng người.

Rõ ràng thời gian đã qua lâu rồi, vậy mà câu nói này, cô vẫn nhớ kỹ.

Phụ nữ mà, bọn họ là những người hẹp hòi.

Rõ ràng là anh không thích để ý ánh mắt như vậy, thế nhưng vào lúc này, những lời nói này truyền vào tai anh, không hiểu sao anh lại cảm thấy tâm tình thoải mái. Giọng điệu kia của cô khiến anh càng ngày càng cảm thấy trong lòng anh ngứa ngáy không thể chịu nổi.

Anh khẽ cúi xuống nhìn cô, khuôn mặt của cô tràn đầy cảm xúc mê người quyến rũ, dưới hàng mi run rẩy là đôi mắt ngân ngấn nước, hút hồn anh. Với dáng vẻ này của cô, thì làm sao anh có thể nghĩ đến những người phụ nữ khác được? Anh thực sự cũng không nghĩ đến những người phụ nữ khác.

Trong đầu của anh có một người phụ nữ, chỉ duy nhất một người phụ nữ, loại cảm giác này vẫn rất vi diệu. Còn về phần rung động trái tim hay về phần tình yêu, anh cũng chả thèm để ý.

"Hiện tại anh chỉ muốn ngủ với em, có lẽ sau này anh vẫn chỉ muốn ngủ với mình em thôi..." Bạch Dạ Kình cắn cô một cái, răng của anh cọ nhẹ qua bên tai cô: “Bây giờ anh sẽ đồng ý để đứa nhỏ đi theo em, vậy nên … Có phải giờ em nên thỏa mãn anh không?”

Người đàn ông này! Đây chính là đang chơi xấu! Hiện tại đứa nhỏ quả thực đang đi theo cô, cũng không phải đi theo anh mà? Cũng không phải cô mang đứa trẻ đi!

"Lần trước, anh rõ biết là mình với Tống Duy Nhất sẽ không thể kết hôn thành công với nhau được, cũng biết rõ em sẽ quay lại, vậy mà anh còn …” Còn thuận nước đẩy thuyền, đưa cô lên giường!

Hạ Tinh Thân bây giờ nhớ lại, thực sự rất tức giận. Đêm đó, cô như một con ngốc, bị anh trêu đùa, xong còn bị anh làm nhục một trận. Anh đúng là một người đàn ông tồi tệ!

"Em cũng mang theo bao cao su để làm anh muốn em mà, anh sao có thể không muốn được chứ?”

“… Em không có.” Hạ Tinh Thần đỏ mặt khi nghe anh nói vậy, cô muốn thay chính mình phản bác lại. Nhưng mà, quay đầu nghĩ lại, dường như có chuyện như vậy, càng phản bác nhiều càng nói không có lý lẽ.

“Sau này nếu muốn em muốn anh, chỉ cần mang theo người là được rồi.” Cơ thể người đàn ông càng ngày càng nóng. Hạ Tinh Thần biết kế tiếp anh muốn làm gì với cô, cô chỉ muốn nói rằng hôm nay cơ thể cô không tiện, cô mới phát hiện ở toilet lúc vừa mới tắm xong. Thế nhưng lời của cô còn chưa kịp ra khỏi miêng, cơ thể của cô đã bị người đàn ông quay lại, đôi môi của cô bị nụ hôn nóng nảy của người đàn ông chặn lại.

Có một lớp mồ hôi mỏng trên trán với trên chóp mũi của cô. Trong mắt đã ướt đẫm nước, dưới ánh đèn trông giống như hai viên Hắc Diệu Thạch đang tỏa sáng.

Áo ngủ trên người cô bị vứt xa, ném lên trên ghế sô pha.

Hạ Tinh Thần vừa sợ hãi vừa lo lắng. Đẩy anh ra, môi cô vùng vẫy cách môi anh một tấc, nhắc nhở: "Đừng... Đại Bạch..."

Bạch Dạ Kình dường như không nghe thấy lời đó, anh nâng mặt cô lên, cúi đầu xuống, hôn sâu cô một lần nữa. Cho dù anh không theo trật tự gì đi nữa! Thì anh vẫn muốn cô ấy ngay bây giờ!

"Đại Bảo..." Như thể đáp lại lời nói của cô, giọng nói của Hạ Đại Bảo đột nhiên vang lên trong phòng. Ngay sau đó là tiếng sột soạt, tiếng bước chân của đứa trẻ kéo dép lê lộp bộp vang lên.

Hạ Tinh Thần bị dọa không nhẹ. Cả người đông cứng thành hóa thạch!

Hai người bọn họ bây giờ như thế này... Nếu để Hạ Đại Bạch nhìn thấy, thì cô thật sự … Đi chết luôn cho rồi! Về sau không thể gặp ai nữa!

Nhưng mà, bây giờ cô chạy đến sô pha lấy quần áo, chỉ sợ cũng không kịp đi! Cô bối rối đến mức không biết phải làm sao, cô sợ hãi đẩy người đàn ông trên người ra, nhưng so với sự bối rối của cô, anh vẫn bình tĩnh như cũ, giống như không có chuyện gì xảy ra.

“Đừng hoảng sợ!” Anh thì thầm.

Hạ Tinh Thần cắn môi, đến lúc này rồi, sao có thể không hoảng sợ được chứ?

"Đại Bạch đang ở ngoài cửa..."

Bây giờ đèn sáng như thế, cơ thể cô vẫn đang ở trần!! Hơn nữa, cô cũng không có da mặt dày như anh! Cho dù bất cứ lúc nào cũng có thể bình tĩnh được.

Cô cảm thấy không có cảm giác an toàn, cơ thể vô thức chen vào trong lồng ngực anh, cố gắng dựa vào anh để che mình lại. Bạch Dạ Kình cúi đầu nhìn cô, ánh mắt thâm thúy chưa đầy nguy hiểm: “Nếu em còn dám cọ lên người anh nữa, thì anh muốn làm em ngay bây giờ đấy…”

Hạ Tinh Thần ngẩng đầu lên, dục vọng sâu thẳm trong mắt anh còn chưa thấy rõ, đột nhiên toàn bộ đèn trong căn phòng trở nên tối om. Lúc này tay anh mới từ chỗ công tắc đèn trượt xuống, cô chưa kịp phản ứng gì thì anh đã trực tiếp bế cô lên, đi vào phòng bếp.

Cũng đúng vào lúc này, cửa phòng ‘cạch’ một tiếng được kéo mở ra.

Hạ Tinh Thần căng thẳng đến mức không dám thở, chỉ nghe thấy Hạ Đại Bạch mơ mơ màng màng đi vào phòng bếp: “Đại Bảo, muốn đi tiểu..."

Bạch Dạ Kình đóng cửa bếp lại, sau đó, ý loạn tình mê tiếp tục những gì vừa bị gián đoạn. Một bên là đứa bé, một bên là anh ấy, Hạ Tinh Thần khẩn trương lo lắng không chịu nổi. Dựa vào cửa, toàn thân cô run rẩy dữ dội. Thế nhưng, tiếng nói của đứa con bên ngoài khiến cô cảm thấy vô cùng áy náy. Cô không dám gọi, thậm chí cũng không dám thở tiếng nặng, chỉ biết nhéo cổ tay áo ngủ của anh, cầu xin: “Anh đưa quần áo cho em đi... Em ra ngoài nhìn con một lúc, được không?”

"Không được." Bạch Dạ Kình đau lòng nhìn cô: “Chính anh mới là người em nên nhìn kỹ vào lúc này…”

Hạ Tinh Thần xoắn xuýt không chịu nổi, bây giờ nào có tâm tư nghĩ đến việc khác đâu?

Bên ngoài, Hạ Đại Bạch vẫn đang gọi cô, giọng nói non nớt khiến cô cảm thấy áy náy vô cùng. Giữa hai hàng lông mày co giật của anh đều đang đè nén đau đớn: “Chỉ là đi tiểu thôi mà, con cũng bốn tuổi rồi, chả lẽ ngay cả chuyện này cũng không biết…”

"Nhưng mà…"

"Không có nhưng nhị gì cả."

Hạ Tinh Thần cắn môi: “Em... cái kia của em đến..."

Bạch Dạ Kình cau mày: “Em nói cái gì thế?"

Mặc dù trong bếp tối đen như mực, nhưng Hạ Tinh Thần vẫn có thể từ giọng điệu của anh hình dung ra biểu cảm lúc này của anh tệ đến mức nào. Không thể giải thích được, cô muốn cười, lặp lại lần nữa: “Cái kia của em tới… Thật đấy.”

Sợ anh không tin, cô còn trịnh trọng thêm hai chữ cuối cùng.

Bạch Dạ Kình muốn giết người!

Hạ Tinh Thần có thể cảm nhận được cảm giác vừa căng cứng vừa đau đớn của anh, trong lòng thông cảm, nhưng không còn cách nào khác, thật sự là bất lực trước việc này rồi. Cô cười trên nỗi đau của người khác,” Nếu không thì… anh đi tắm nước lạnh vài lần đi?"

"..." Trong bóng đêm, ánh mắt của anh u ám.

Nhưng cô lại cảm thấy rất sảng khoái, tiếp tục không sợ chết trêu chọc anh: “Hay là... Không phải có nhiều phụ nữ muốn ngủ cùng anh à? Anh có thể ra ngoài tùy ý chọn một người mà."

“!” Bạch Dạ Kình bị lời nói của cô làm cho khó chịu đến mức hô hấp trở nên nặng nề hơn, anh nắm lấy cô, dùng sức cắn mạnh vào môi cô: “Đêm nay em chết chắc rồi!"

Cô cười. Cô có một tấm bùa hộ mệnh, không sợ. Người đàn ông này cũng không tệ đến nỗi còn muốn cô vào thời điểm như vậy chứ!

Bên ngoài, Hạ Đại Bạch đang kìm nén đi tiểu, lúc cậu bé đang tìm nhà vệ sinh trong bóng tối thì đột nhiên nghe thấy giọng nói từ phòng bếp. Thân hình nhỏ bé quay người chuyển hướng, bước tới nhà bếp.

"Tiểu Bạch, Đại Bảo, hai người đang ở trong bếp ạ?"

Bên trong, Hạ Tinh Thần không thể cười được nữa. Mặc dù cửa trong nhà bếp có thể đóng lại rồi, nhưng nó không khóa! Bàn chân nhỏ của thằng nhóc nhỏ bé đang vặn nắm cửa.