Tổng Tài Đại Nhân Siêu Lợi Hại

Chương 238: Trong tình yêu không có sự công bằng



Trong lòng Hạ Tinh Thần vô cùng hối hận, nhưng lại không thể giải thích.

Chỉ nói: “Hai ngày tới tôi đi công tác ở bên ngoài, sau khi trở về thì lúc nào cũng được.”

“Cũng được, đúng lúc hai ngày tới nhà họ Bạch cũng không có thời gian. Ngày hôm qua cô đã làm loạn ở trước cổng nhà họ Bạch lâu như vậy. Chắc hẳn cô cũng đã nhìn thấy Lan Diệp tới đây vào buổi tối phải không?” Lão phu nhân không vòng vo mà nói thẳng vào vấn đề.

Hạ Tinh Thần mím chặt môi không nói gì. Lông mĩ khẽ rũ xuống, lại nghe thấy lão phu nhân tiếp tục nói tiếp: “Tối nay là bữa tiệc của nhà họ Bạch, Lan Diệp cũng sẽ đến. Lan Diệp và Bạch Dạ Kình là bạn bè lớn lên cùng nhau, rất thân với nhau. Lần gặp mặt này, cả hai nhà họ Bạch và họ Lan đều rất vui vẻ, cho nên đến lúc đó kính xin cô Hạ đừng gọi điện đến làm phiền Bạch Dạ Kình. Tôi tin rằng cô Hạ chắc chắn không giống với mẹ của cô, nhất định là một người hiểu chuyện, là một cô gái có phẩm chất và lòng tự trọng, cho nên phải làm như thế nào, tôi nghĩ chắc cô sẽ hiểu.”

Hạ Tinh Thần sững người một lúc rồi nói: “Ngài đã từng đi tìm mẹ tôi sao?”

“Lời tôi nói chỉ có vậy thôi. Cô Hạ, hi vọng cô tự hiểu lấy, một nghìn vạn tôi đã đưa cho mấy người rồi, những điều tôi nói tôi đã làm được. Trước khi chúng ta còn có thể nói chuyện, thì cô hãy tự hiểu được thế là nào tiến lùi – một cô gái như vậy mới gọi là thông minh.” Giọng điệu của phu nhân bạch không nhanh không chậm, nhưng căn bản không muốn nghe câu trả lời của Hạ Tinh Thần, cuối cùng thậm chí còn không cho cô cơ hội nói chuyện, bà ấy nói: “Vậy thôi, tôi cúp đây, hy vọng mấy ngày nữa có thể gặp cô Hạ.”

Đến cuối cùng, lời nói của phu nhân khách khí như vậy, nhưng mà ngữ điệu lại hùng hổ dọa người.

Hạ Tinh Thần cúp điện thoại xong, ngồi ở đó, trong lúc nhất thời đủ loại cảm xúc không ngừng trào dâng, trong lòng cảm thấy khó chịu cùng vô lực, trong ngực như có tảng đá lớn đè nặng khiến cho cô không thở nổi.

Cô thậm chí còn không biết mình rốt cuộc sai cái gì, ngay từ đầu chuyện sinh con cô đã không có quyền lựa chọn... Về sau cô cũng thật lòng đối với anh...

Thế nhưng mà kết quả là trong mắt nhà họ bạch cô lại là người trèo cao và đeo bám...

“Cô à, cô vui lòng ngắt điện thoại, thắt chặt đai an toàn, chuyến bay của chúng ta sắp bắt đầu rồi ạ.” Tiếp viên hàng không lại bắt chuyện với cô. Cô còn đang mải đắm chìm trong suy nghĩ của mình còn chưa kịp lấy lại tinh thần.

Dư Trạch Nam lấy điện thoại trong tay cô, thẳng tay tắt nguồn. Sau đó lại khom người qua thắt đai an toàn giúp cô. Hạ Tinh Thần nhìn gáy của anh, nhẹ giọng hỏi: “Có phải trong thế giới của người có tiền có quyền các anh thì tình yêu và thân phận không có sự công bằng?”

Dư Trạch Nam giật mình ngẩng đầu lên. Trong mắt cô nhuốm một tầng thê lương, khiến cho người khác phải đau lòng. Thế nhưng anh lại nói thẳng: “Nếu như ngay cả thân phận còn không có công bằng, thì trong tình yêu sao lại có công bằng? Bốn chữ môn đăng hộ đối, nếu như không có thực tế chống đỡ thì nó cũng không thể tồn tại lâu như vậy.”

Lông mi của Hạ Tinh Thần khẽ rung lên, quay mặt ra ngoài nhìn ra ngoài cửa sổ. Vẻ mặt buồn bã.

Anh... Chắc không thực sự cùng Lan Diệp...

Chỉ cần nghĩ đến loại khả năng này, trong ngực lại ẩn ẩn đau.

...

Chạng vạng tối.

Bạch Dạ Kình đi đón Hạ Đại Bạch, lão phu nhân cho địa điểm ở “Thập An Công Quán”. “Thập An Công Quán” là nhà hàng nổi tiếng nhất ở Kinh Đô, tòa nhà hình bát giác nằm ở ven sông, phong cảnh rất tốt. Ngày thường, khách ở đây đều là khách quý ở Kinh Đô, có tiền cũng chưa chắc đã có thể đến được nơi này.

Sáu chiếc xe liên tiếp dừng lại, Lãnh Phi cung kính mở cửa xe, Bạch Dạ Kình nói: “Cậu không cần theo vào đâu, cứ chờ ở ngoài này.”

Anh chỉ đến đón con mà thôi.

“Vâng, thưa ngài.” Lãnh Phi bước qua một bên.

Một mình Bạch Dạ Kình đi vào trong công quán. Trong công quán từ nhân viên phục vụ đến ông chủ công quán đều ra đón tiếp.

“Ngài tổng thống, mời đi bên này. Lão phu nhân và lão tiên sinh đang chờ bên này.” Ông chủ công quán làm tư thế mời.

Lên đến tầng cao nhất, Bạch Dạ Kình mới phát hiện mình bị lão phu nhân lừa, Đại Bạch không có ở đây, ngược lại là nhà họ Lan đều có mặt. Vợ chồng Lan Chiến và Lan Diệp.

“Ngài tổng thống.” Anh vừa xuất hiện, ba người nhà họ Lan lần lượt đúng dậy, cúi đầu chào.

Ánh mắt Bạch Dạ Kình nhìn vẻ mặt của lão tiên sinh và lão phu sinh, mới nhẹ nhàng gật đầu: “Ba vị ngồi đi, ở đây không có người ngoài, gọi tôi là Dạ Kình là được rồi.”

“Được, lão Chiến, ông đã nhìn thằng bé lớn lên lại gọi nói như vậy rất xa lạ đấy.” Bạch lão tiên sinh vừa cười vừa ra hiệu bằng ánh mắt, ý bảo con trai ngồi xuống. Bạch Dạ Kình biết rõ nặng nhẹ, cũng hiểu đúng mực, nên tất nhiên sẽ không làm mất mặt nhà họ Lan.

Rõ ràng là đã có sự sắp xếp, trong mấy người chỉ có vị trí trống bên người Lan Diệp, Bạch Dạ Kình ngồi xuống, trong lòng cũng hiểu rõ.

Hóa ra lấy con trai của anh làm lá chắn, thực ra là bữa tiệc xem mắt. Hai ông bà làm vậy không thấy mệt sao?

Trong suốt quá trình, thái độ của anh vẫn luôn lịch sự và đúng mực, còn Lan Diệp lại vẫn rất rộng lượng, không ngại sự lạnh nhạt của anh, cố gắng tìm chủ đề để nói chuyện với anh. Thỉnh thoảng anh cũng sẽ trả lời một câu.

Lan Diệp và Tống Duy Nhất không giống nhau, giữa Lan Diệp và anh còn có chút tình cảm, vào lúc mười tám tuổi, hai người còn cùng tham gia chiến đội lục, khi đó nam nữ phối hợp, anh trùng hợp hợp tác với Lan Diệp. Khi đó Lan Diệp chỉ là cô nhóc mười sáu tuổi, nhưng nghé con mới đẻ không sợ cọp, ở cùng một tổ với anh nên đã ăn không ít khổ, da tróc thịt bong vẫn kiên trì đến cuối cùng, và hai người đã giành được chức quán quân.

Cho nên, huân chương chiến vương anh bày trong tủ là có một nửa công lao của cô ta.

Ăn xong, lão phu nhân và lão tiên sinh giữ vợ chồng nhà họ Lan ở lại nói chuyện, việc đưa Lan Diệp về tất nhiên rơi trên người Bạch Dạ Kình. Anh cũng không từ chối, để Lan Diệp đi theo mình đến xe.

Trên đường, anh nhận điện thoại của quản gia, ông ấy nói lão phu nhân đã cho người đưa Hạ Đại Bạch về phủ tổng thống. Anh cũng không nhiều lời, trực tiếp cúp điện thoại.

Mở điện thoại lên tìm đến dãy số quen thuộc. Sau một lúc suy nghĩ, anh vẫn quyết định gọi đi.

Thế nhưng mà ở đầu bên kia lại trả lời anh:

Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được...

Anh giật mình, nhíu mày, ném di động sang một bên, cũng không gọi lại. Tâm trạng lại không tốt lắm.

“Dạ Kình.” Lan Diệp ở một bên đột nhiên lên tiếng, Bạch Dạ Kình “Ừ” một tiếng, xem như trả lời, sau đó lại cầm điện thoại lên quay trong tay. Bình thường cô rất ít khi tắt máy. Tối hôm qua sau khi điện thoại bị ngấm nước, anh đã kịp thời thay cho cô một chiếc điện thoại mới, theo lý mà nói, bây giờ không thể hết pin được.

“Chắc anh đã đoán được ý tứ của ba mẹ anh và ba mẹ em khi đã sắp xếp bữa ăn hôm nay rồi.” Lời nói của Lan Diệp đã cắt đứt dòng suy nghĩ của anh.

Bạch Dạ Kình nhìn cô, dứt khoát nói: “Đó là do suy nghĩ của bọn họ, tôi không hề có ý định kết hôn.”