Tổng Tài Đại Nhân Siêu Lợi Hại

Chương 239: Lại lên trang nhất (1)



Dường như Lan Diệp đã sớm đoán được anh sẽ trả lời như vậy, không một chút bất ngờ, cũng không đau lòng, ngược lại cười rộ lên: “Không sao, anh không có ý định kết hôn là tốt, em chỉ sợ anh có ý định kết hôn...”

Nếu có ý định kết hôn, mà đối tượng kết hôn không phải là cô ta. Đây mới là điều cô ta lo lắng nhất.

“Thực ra ngày đó khi nhìn thấy anh và Tống Duy Nhất đi trên thảm đỏ, trong lòng em cảm thấy rất không cam lòng. Thẳng thắn mà nói, em không kém cô ta ở bất cứ phương diện nào. Nhưng... Sự thật chứng minh, anh và Tống Duy Nhất không có duyên phận.” Lan Diệp là một người thẳng tính, cô ta không hề che dấu ý nghĩ trong lòng mình. Khi nói đến câu cuối kia, niềm vui không dấu được qua giọng nói.

Không phải Bạch Dạ Kình không nhìn ra tâm tư của cô ta. Lúc hai người còn ở trong chiến đội lục, cô ta đã từng tỏ tình với anh trước mặt các anh em trong chiến đội lục. Lúc đó anh cũng không chừa cho cô ta một chút mặt mũi nào, từ chối cô ta ở trước mặt tất cả mọi người, làm cô ta tức giận đến phát khóc.

“Cô đã hiểu lầm, tôi không phải không có duyên phận với Tống Duy Nhất.” Bạch Dạ Kình ngước mắt lên nhìn cô ta, ánh mắt nhàn nhạt, không có lấy một tia cảm xúc, lời nói cũng rất nhẹ nhàng: “Tôi và tất cả phụ nữ đều không có duyên phận.”

Lan Diệp khẽ giật mình.

Lời từ chối này quá rõ ràng rồi.

Cô ta nhìn anh chăm chú, ánh mắt tối sầm lại: “Anh có biết anh vẫn tàn nhẫn như trước không?”

Bạch Dạ Kình không trả lời cô ta, mà chỉ tập trung nhìn điện thoại. Lại một lần nữa mở đến dãy số quen thuộc kia. Lúc này, Lan Diệp đã nhìn rõ hai chữ “Tinh Thần” trên màn hình. Đây rõ ràng là tên của một cô gái. Tinh Thần, rốt cuộc là ài? Cô ta nghĩ, có lẽ cô ta phải đi điều tra người này mới được. Có câu biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng.

Cuối cùng anh cũng không bấm gọi đi.

Đến biệt thự nhà họ Lan, lái xe cung kính mở cửa xe. Theo phép lịch sự, Bạch Dạ Kình cũng xuống xe để đưa tiễn. Lan Diệp cũng không dây dưa nhiều, nói tạm biệt với anh, thế nhưng vừa đi được hai bước, lại quay đầu lại, đi đến trước mặt anh.

“Anh có nhớ anh còn nợ em cái gì không?” Lan Diệp nghiêng đầu hỏi. Lúc cô ta nhìn anh, ánh mắt sáng long lanh, như một cô gái nhỏ đang ngưỡng mộ anh.

Bạch Dạ Kình không trả lời. Đột nhiên cô ta cúi người, hôn nhẹ lên má anh một cái. Sắc mặt anh lạnh xuống, muốn đẩy cô ta ra thì cô ta đã kịp thời lùi lại phía sau, cười nhìn anh: “Anh đừng tức giận! Đây là anh nợ em. Lúc ấy em bị tổn thương sâu sắc, nếu anh không đồng ý cho em hôn anh một cái thì làm sao em có thể vực dậy tinh thần, làm sao anh có thể lấy được danh hiệu chiến vương chứ? Món nợ mười năm trước, bây giờ mới thanh toán với anh, em không thu tiền lãi đã là may lắm rồi.”

Lãnh Phi ở bên bật cười.

Bạch Dạ Kình tức giận lườm anh ta, rồi mới nhìn Lan Diệp: “Cô đi vào đi, tôi còn có việc.”

“Ừ, tạm biệt.” Lan Diệp vẫy tay, nhìn anh lên xe. Trước kia cửa xe đóng lại, cô ta còn trịnh trọng nói thêm: “Ngài tổng thống, từ hôm nay trở đi, em muốn chính thức theo đuổi anh. Về sau mong anh chiếu cố nhiều hơn.”

Bạch Dạ Kình trực tiếp đóng cửa xe lại, làm như không nghe thấy những lời cô ta nói.

Lãnh Phi đồng tình với Lan Diệp ở bên ngoài. Ngài tổng thống đúng là vô tình mà.

“Thưa ngài, cô Lan Diệp đối với ngài thật đúng là si tình.” Lãnh Phi vẫn nhìn thấy bóng dáng Lan Diệp qua kính chiếu hậu.

Bạch Dạ Kình nhắm mắt dựa vào ghế nghỉ ngơi, nghe thấy anh ta nói vậy, ánh mắt đảo qua: “Nếu cậu thích thì đến lấy đi.”

...

Lúc Bạch Dạ Kình về đến phủ tổng thống, Hạ Đại Bạch đang trong phòng tắm của trẻ, đang ngâm nga hát, có vẻ rất thoải mái.

Anh đi vào đứng ở cửa nhìn Hạ Đại Bạch một lúc lâu. Tên nhóc này, vui vẻ như vậy, không biết hôm qua bảo bối nhà anh đã phải chịu bao nhiêu khổ vì anh.

“Ba.” Hạ Đại Bạch quay mặt ra, nhìn thấy anh thì lanh lảnh gọi anh.

Người hầu đang tắm cho cậu bé lúc này mới phát hiện, vội vàng cung kính đứng dậy. Anh chỉ nói với Hạ Đại Bạch: “Tăm xong đi rồi ra ba có chuyện muốn nói với con.”

...

Bạch Dạ Kình ngồi trong thư phòng đọc tài liệu. Điện thoại để trên bàn. Lúc này đã hơn bảy giờ rồi mà điện thoại của anh vẫn không hề đổ chuông. Vừa rồi anh dùng máy riêng gọi đến dãy số kia, nhưng vẫn còn tắt máy.

Anh im lặng liếc nhìn điện thoại, có một chút nôn nóng.

“Tiểu Bạch.” Hạ Đại Bạch vừa tắm rửa xong, tóc vẫn còn ướt mở cửa vào.

Anh nhíu mày: “Tại sao không sấy khô tóc đi, trời lạnh như vậy.”

“Không phải ba bảo có chuyện muốn nói với con sao? Nói xong con lại đi sấy cũng không muộn.” Cậu bé chạy lại chỗ anh, nghịch ngợm lắc cái đầu tròn vo của cậu bé, làm bắn hết giọt nước lên người anh. Bạch Dạ Kình vươn tay bắt được cậu bé: “Chờ con sấy khô tóc thì ba dẫn con đi tìm mẹ con.”

Đã muộn như vậy, chắc cô đã về nhà rồi.

“Bây giờ đi tìm Đại Bảo?” Hạ Đại Bạch lắc đầu: “Đại Bảo nói, mấy ngày tới để con ở đây với ba, đừng qua đó.”

“Tại sao?” Bạch Dạ Kình không rõ. Con trai rất quan trọng với cô, tối qua anh lại một lần nữa cảm nhận được, hơn nữa còn cảm thận một cách sâu sắc. Làm sao cô có thể cam lòng để con trai ở chỗ anh chứ?

“Ba không biết sao?” Hai mắt to tròn của Hạ Đại Bạch nhìn anh: “Đại Bảo đi công tác rồi, đi nước Y.”

Sắc mặt Bạch Dạ Kình trầm xuống: “Đi lúc nào?”

“...” Hạ Đại Bạch lắc cái đầu nhỏ: “Không biết. Nhưng lúc chiều có gọi điện đến đây tìm con. Lúc này có lẽ mẹ đang ngủ rồi, mẹ bảo hôm nay muốn ngủ thật lâu.”

Cô cứ như vậy đi nước Y sao? Không rên một tiếng?

“Số điện thoại của cô ấy đâu, cho ba.”

Hai bàn tay bé nhỏ của Hạ Đại Bạch ra vẻ bó tay: “Là điện thoại công cộng, cho nên con cũng không gọi được cho mẹ.”

Sắc mặt người nào đó càng kém hơn.

Nước Y và nước S chênh lệch tám giờ. Có lẽ bây giờ cô vẫn còn bị lệch múi giờ.

...

Ngày hôm nay Hạ Tinh Thần cũng không ngủ ngon lắm. Hôm sau khi mặt trời đã lên cao, cô bị tiếng đập cửa bên ngoài đánh thức.

Sau khi sửa sang qua lại chính mình thì cô chạy ra mở cửa, Dư Trạch Nam đang đứng ở ngoài cửa.

“Mới sáng sớm có chuyện gì sao?” Hạ Tinh Thần uể oải ngáp một cái, dáng vẻ vẫn còn buồn ngủ. Trên người mặc một bộ váy ngủ màu lam bằng tơ tằm, tuy rất bảo thủ nhưng với dáng vẻ lười biếng như vậy, ở trong mắt Dư Trạch Nam, lại cảm thấy... Rất có mùi vị phụ nữ, rất gợi cảm, vô cùng... Quyến rũ.

“Này, anh bị ngốc à?” Hạ Tinh Thần thấy anh ta không hề nhúc nhích, quơ tay trước mặt anh ta.

Dư Trạch Nam phục hồi tinh thần, ho nhẹ một tiếng, nhằm che dấu sự bối rối của mình. Cố tình lớn giọng kêu lên: “Có người nào như em không, em là người phiên dịch của tôi, tôi đã dậy rồi mà em còn ngủ nướng! Mau xuống dưới tầng ăn sáng với tôi.”

Hạ Tinh Thần lẩm bẩm. Cái người này đúng là, rõ ràng biết ngôn ngữ mấy nước, vậy mà hết lần này đến lần khác bắt cô đến tiếp khách.