Tổng Tài Đại Nhân Siêu Lợi Hại

Chương 71: Có cô ấy ở đây thật an tâm



Bạch Dạ Kình bỗng đưa tay giữ cô lại, cô dừng bước cúi đầu nhìn anh.

“Ở lại bên cạnh tôi một lát.” Giọng của anh rất nhỏ, nắm chặt tay cô hơn một chút. Giọng điệu hoàn toàn không giống kiểu ra lệnh như ngày thường, giống cầu khẩn hơn. Giữa hai hàng chân mày xen lẫn vẻ mệt mỏi và bất đắc dĩ, khiến người ta đau lòng.

Người đàn ông này vẫn luôn đứng trên cao quan sát chúng sinh, hiện giờ cầu khẩn thế này lại càng làm người ta không đành lòng.

“Vậy tôi ngồi đây một lát, anh ăn trước đi.” Hạ Tinh Thần ngồi xuống bên cạnh anh.

Sắc mặt anh ôn hòa hơn chút, hỏi cô: “Cô ăn chưa?”

“Vẫn chưa. Mệt quá rồi, không muốn ăn gì.”

Bạch Dạ Kình gọi Lãnh Phi lấy cho cô một đôi đũa. Kết quả là hai người một đĩa, bình tĩnh mà ăn.

Cô nhớ ra chuyện gì đó, không nhịn được mỉm cười. Anh ngước mắt lên nhìn ngắm nụ cười của cô, vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt tiêu tan không ít: “Cười gì vậy?”

“Không phải anh ưa sạch sẽ sao, giờ không chê tôi nữa à.”

“Không phải tôi đã trả lời cô rồi sao.” Hai người rất gần nhau, khi anh ghé mắt nhìn cô, dường như trán của hai người đã chạm vào nhau. Ánh mắt anh thâm sâu như biển cả, toát ra vẻ mờ ám, rơi xuống trên cánh môi cô. Bị anh nhìn như vậy, Hạ Tinh Thần cảm thấy trái tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, cắn môi, chỉ nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh: “Nước miếng của cô, tôi đã nếm qua vài lần rồi.”

Hạ Tinh Thần đỏ mặt, trừng mắt nhìn anh, lùi ra sau, da mặt người này dày thật.

Bạch Dạ Kình nhếch môi: “Ăn xong chưa?”

Hạ Tinh Thần không quan tâm đến anh, đặt đũa xuống. Anh cũng đặt đũa xuống, nhẹ nhàng nghiêng người nằm trên đùi cô. Cô sửng sốt, tim đập loạn cúi đầu nhìn anh, nhưng anh lại điềm tĩnh nhắm mắt lại, hai tay khoanh trước ngực, lười biếng nói: “Tôi ngủ mười phút, mười phút sau gọi tôi dậy.”

Cho nên, tên này xem đùi cô như cái gối mà nằm, hơn nữa lúc nãy còn cầu khẩn người ta, giờ giọng điệu lại kiểu mệnh lệnh này, thật đáng ghét.

Đang thầm oán trách, người đàn ông nắm lấy tay của cô đặt lên trán mình.

“Đầu hơi đau.”

Anh nhẹ giọng nỉ non, chân mày cau chặt, tựa như cứ nắm lấy tay cô thế này thì có thể giảm bớt đi nỗi đau vậy. Có cô ở đây, đau đớn thật sự giảm đi rất nhiều, thật kỳ diệu.

Lúc nãy còn oán trách anh, nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng anh thế này, Hạ Tinh Thần lại mềm lòng thở dài: “Tôi giúp anh xoa xoa.”

Ngay cả giọng nói cũng tự nhiên nhẹ đi rất nhiều, anh không nói gì ngầm chấp nhận.

Cô rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh, day huyệt thái dương cho anh.

Ngón tay cô mềm mại, dùng sức cũng không nặng không nhẹ, tất cả đều vừa vặn, rất thoải mái. Bạch Dạ Kình chỉ cảm thấy đau đớn giảm bớt, ấn đường cũng dần dần giãn ra. Lúc này cuối cùng cả người mới hoàn toàn thả lỏng, cảm thấy bầu không khí thế này vô cùng thoải mái, khiến anh vừa an tâm lại lưu luyến.

Chưa đến một phút anh đã ngủ thiếp đi, xem ra là cực kỳ mệt mỏi.

Trong lòng Hạ Tinh Thần không rõ là mùi vị gì, cái gọi là đứng ở trên cao rất lạnh, anh càng đứng cao, sự bất đắc dĩ và vất vả cũng càng nhiều.

Vì vậy, người đàn ông thế này thật sự cần một người phụ nữ có thể cùng anh chia sẻ mọi chuyện.

Tống Duy Nhất sẽ là người đó sao?

Nghĩ đến cô ta, ánh mắt Hạ Tinh Thần hơi tối đi. Chẳng qua, những chuyện này không phải là điều cô nên nghĩ đến, lắc đầu, xua tan những suy nghĩ linh tinh kia đi, cô cầm lấy áo khoác anh cởi ra ở bên cạnh cẩn thận đắp lên người anh.

Bạch Dạ Kình nửa mê nửa tỉnh, nắm lấy tay cô đặt lên ngực.

Dưới lòng bàn tay là nhịp tim mạnh mẽ của anh. Trong lòng Hạ Tinh Thần dâng lên từng đợt sóng, rất lâu, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt bình tĩnh an yên của anh, khó mà dời đi.

Mười phút sau, Hạ Tinh Thần phải gọi anh dậy.

Bạch Dạ Kình tỉnh rất nhanh, từ trên đùi cô ngồi dậy, áo khoác trên người anh trượt xuống thảm. Hạ Tinh Thần khom lưng nhặt lên: “Anh đi rửa mặt trước đi.”

“Ừm.”

Lúc này Lãnh Phi từ ngoài bước vào: “Thưa ngài.”

“Sao?”

Lãnh Phi liếc nhìn Hạ Tinh Thần, muốn nói lại thôi. Cô là một người thông minh, vội vàng đứng dậy: “Tôi đi xuống trước.”

“Có chuyện gì cậu cứ việc nói, ở đây không có người ngoài.” Bạch Dạ Kình lên tiếng.

Lãnh Phi đành nói: “Cô Tống đã đến rồi.”

Bạch Dạ Kình hơi khựng lại, hung hăng trừng mắt nhìn Lãnh Phi. Lãnh Phi dùng ánh mắt kêu oan, là Tổng thống ngài kêu cậu ta nói mà.

Nghe đến hai từ cô Tống, bước chân Hạ Tinh Thần càng nhanh hơn. Nhìn bộ dạng đó, Bạch Dạ Kình cau mày: “Hạ Tinh Thần.”

Cô làm như không nghe thấy, đi ra ngoài.

Lãnh Phi đưa tay chặn lại: “Cô Hạ, ngài ấy gọi cô.”

“À, ừm chuyện gì?” Cô giả vờ như giờ mới biết, xoay người lại. Ánh mắt Bạch Dạ Kình quét một vòng trên khuôn mặt cô, từ sô pha đứng lên: “Tối mai đừng sắp xếp chuyện gì, tôi có chuyện quan trọng tìm cô.”

Chuyện quan trọng của anh là chuyện gì, Hạ Tinh Thần không đoán được. Nhưng ngày mai mới đúng là sinh nhật anh, có lẽ muốn cô và con cùng anh đón sinh nhật một cách chân chính.

Hạ Tinh Thần xuống tầng, lại lao vào công việc, nhưng thỉnh thoảng cứ thất thần. Cô đi theo Bộ trưởng Bộ Tài chính cùng vài quan chức cấp cao khác ở sảnh phụ, không hề nhìn thấy Bạch Dạ Kình nữa, cũng không nhìn thấy Tống Duy Nhất.

Lúc nghỉ giải lao, cô thở dốc từ trong sảnh phụ đi ra, không ngờ sẽ gặp phải Hứa Nham.

“Vẫn ổn chứ, bệnh cảm đã khỏi chưa?” Hứa Nham đưa cho cô một ly nước trái cây.

Cô gật đầu: “Khỏi khá nhanh. Hôm đó thật sự cảm ơn anh.”

“Đừng nói cảm ơn với anh nữa.” Hứa Nham mỉm cười.

Hai người tựa vào hành lang dài, bồi bàn đi tới đi lui, bước chân vội vàng, khá náo nhiệt. Chỉ đáng tiếc, trong giây lát hai người không có nói chuyện. Hứa Nham có rất nhiều lời muốn nói, nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Hạ Tinh Thần uống hết nước trái cây, lúc phải quay về sảnh phụ, Hứa Nham lại chợt mở miệng: “Cô Tống cũng đến rồi, em có biết không?”

Sợi dây trong tim cô siết chặt lại, chỉ giả vờ không hiểu: “Cô Tống nào?”

“Vừa rồi trong sảnh chính nhảy điệu Waltz với ngài Tổng thống, rất đẹp.” Hứa Nham nhìn cô: “Mọi người trong sảnh đều vỗ tay nói rằng họ rất xứng đôi.”

Hạ Tinh Thần chỉ cảm thấy nước trái cây hút vào trong miệng vô cùng đắng chát. Một lúc sau, cô ngẩng đầu lên nhìn Hứa Nham mỉm cười: “Đáng tiếc, em làm việc ở bên đây, bỏ lỡ điệu nhảy đẹp như vậy.”

Ánh mắt Hứa Nham càng thâm sâu: “Sau này còn có cơ hội, có lẽ em hiểu rõ hơn anh.”

Dừng một lát, lại bổ sung thêm một câu: “Bọn họ sắp kết hôn rồi.”

Nụ cười trên mặt Hạ Tinh Thần không hề phai nhạt, chỉ nhẹ nhàng đặt chiếc cốc trong tay trên một cái đĩa của bồi bàn: “Em không nói với anh nữa, bên trong rất bận, em chỉ có thời gian một phút nghỉ ngơi, anh cũng đi làm việc của anh đi.”