Tổng Tài Đại Nhân Siêu Lợi Hại

Chương 72: Tổng thống có phiền phức



Ánh mắt Hứa Nham chuyển đậm, thêm vào càng nhiều phức tạp. Nhìn bóng lưng cô quay đi, anh ta vẫn muốn nói gì đó nhưng lại nghẹn họng, một chữ cũng chẳng thốt nên lời.

Anh ta chỉ không hy vọng cô giống như con thiêu thân lao đầu vào đống lửa, càng không hy vọng cô ngã đến thịt nát xương tan. Nhưng hôm nay, anh ta đâu còn lập trường để nhắc nhở cô nhiều như vậy?

Hạ Tinh Thần cảm thấy chưa khi nào khổ cực như đêm nay. Sau khi qua giai đoạn thực tập, sau này thỉnh thoảng sẽ có khối lượng công việc như thế này, cô cũng đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, nhưng đêm nay cô vô cùng khó chịu.

Bản thân cô cũng không biết tại sao lại như vậy, lồng ngực cứ luôn buồn bực, mãi đến lúc xong việc đi ra khỏi sảnh quốc hội hóng gió, sự bức bối trong lồng ngực vẫn chưa tan đi.

Trì Vị Ương hỏi: “Trễ thế này rồi, có muốn ở lại chỗ tớ đêm nay không?”

“Thôi đi, người toàn mùi rượu, phải về tắm.”

Trì Vị Ương cũng không nói gì nữa, cả hai chặn một chiếc xe, trực tiếp rời đi.

Lúc Hạ Tinh Thần trở về phủ Tổng thống, đêm cũng đã muộn rồi, đám người quản gia vẫn còn chờ ở sảnh.

Cô cởi áo khoác, người hầu lập tức đón lấy. Cô hỏi: “Cậu chủ ngủ chưa?”

“Đã ngủ từ sớm rồi ạ.”

“Thế.” Cô ngẩng đầu hướng mắt về phía trên lầu: "Anh ấy đã về chưa?”

“Ngài ấy nói đêm nay sẽ không về ạ.”

“Ồ.”

Hạ Tinh Thần không hỏi gì nữa, chỉ chậm rãi đi lên lầu. Trong đầu cô quanh quẩn những lời đêm nay Hứa Nham nói với cô hồi lâu.

Bọn họ sẽ kết hôn.

Đúng vậy, sau này bọn họ sẽ kết hôn.

Cô tắm xong, nằm trên giường trằn trọc thật lâu.

Hôm sau.

Sáng sớm, cô ăn sáng cùng con trai, đôi mắt to tròn trong veo của Hạ Đại Bạch nhìn cô.

Cô phát hiện ra: “Không ăn cơm đi, nhìn mẹ làm gì?”

“Tâm trạng mẹ không tốt.”

“Không có.”

“Con nhìn ra được.”

“Thật sự không có.” Hạ Tinh Thần không muốn thừa nhận tâm trạng bản thân không tốt, vì lý do gì mà tâm trạng cô lại không tốt.

Hạ Đại Bạch cầm thìa múc cháo: “Phụ nữ ương ngạnh không đáng yêu đâu, lại coi con là trẻ con lên ba à.”

Hạ Tinh Thần nhéo vành tai nhỏ của cậu bé: “Mẹ biết con không phải ba tuổi, con sắp được năm tuổi rồi.”

“Hôm nay sinh nhật Tiểu Bạch, mẹ đã nghĩ ra sẽ tặng quà gì chưa?” Hạ Đại Bạch hỏi.

“Anh ấy chẳng thiếu cái gì cả, cũng chẳng để ý mẹ có tặng quà hay không, vậy nên, cứ chúc một câu sinh nhật vui vẻ là được rồi.”

“Qua loa thế!” Hạ Đại Bạch phản đối: “Ba sẽ giận đó.”

“Giận thì giận, mặc kệ anh ấy.” Cô thờ ơ nói.

Hạ Đại Bạch hoài nghi liếc nhìn cô, sau đó khẳng định nói: “Tâm trạng mẹ không tốt là có liên quan đến Tiểu Bạch.”

“Không phải.”

“Cãi nhau với Tiểu Bạch chứ gì. Đừng lừa con nữa, con nhìn ra được hết.”

“Ăn xong rồi đi rửa tay, phải đi học rồi.” Hạ Tinh Thần bỏ bộ đồ ăn xuống, bế cậu bé xuống từ ghế trẻ em. Hạ Đại Bạch lè lưỡi, nhìn thấy sắc mặt của cô thì không dám nhiều lời nữa. Dù sao cậu nhóc cũng nhìn ra được, hôm nay tâm trạng của Đại Bảo thực sự rất rất kém.

Hạ Tinh Thần vốn chẳng muốn chuẩn bị quà gì cho anh, nhưng đến buổi chiều lại không tự chủ được mà đi trung tâm mua sắm.

Đây là trung tâm thương mại lớn nhất thủ đô, mỗi một nhãn hiệu ở đây đều là những nhãn hiệu đẳng cấp quốc tế. Cô nghĩ ngợi, chỉ có thể mua một chiếc áo sơ mi làm quà cho Bạch Dạ Kình.

Thật ra anh rất ít khi mặc quần áo của những hãng này, mỗi thứ đồ trên người anh, từ vật nhỏ như cà vạt, khuy áo, đến những thứ lớn như áo quần, tất cả đều là đồ do nhà thiết kế riêng may. Nhưng những thứ như vậy, đừng nói cô không mua nổi, cho dù muốn mua, nhà thiết kế riêng của anh cũng sẽ không phục vụ.

Hạ Tinh Thần một thân một mình đi dạo trong trung tâm thương mại. Ngay lúc này, điện thoại của cô vang lên, nhìn màn hình là Hứa Nham gọi đến.

“Alo.”

“Hôm nay đúng lúc anh có việc đi tới bệnh viện Bối Tư Viễn, có muốn tới thăm ba của em một chút không?” Hứa Nham hỏi.

“Được vào rồi sao?”

“Bệnh tình hiện tại cũng coi như ổn định, anh đưa một vị lãnh đạo tới. Đến lúc đó, em có thể nán lại phòng theo dõi một lúc chắc không thành vấn đề.”

“Tốt quá, vừa hay em cũng không bận việc gì.” Hạ Tinh Thần nhìn gian hàng trước mặt. Mặc dù buổi tối có hẹn với Bạch Dạ Kình, nhưng hiện tại mới hơn bốn giờ, vẫn còn sớm. Có thể đến bệnh viện thăm ba, đương nhiên là chuyện tốt.

“Em ở đâu, anh đến đón em.”

Hạ Tinh Thần cũng không từ chối, trực tiếp nói địa chỉ. Chỗ này rất gần phòng làm việc của Tổng thống, cũng tiện đường đi bệnh viện Bối Tư Viễn, chắc sẽ không mất thời gian đâu.

Tắt điện thoại, cô bước vào một cửa hàng. Áo sơ mi bên trong chủ yếu là hai màu đen trắng, kiểu dáng đơn giản phóng khoáng, nhưng nhìn cũng rất thoải mái.

Cô liếc một cái liền nhìn trúng một chiếc màu đen, cầm nhãn giá lên xem thấy đắt vô cùng, cũng phải bằng tiền lương mấy tháng của cô.

Cầm chiếc áo trên tay, lúc đang định đưa cho người bán hàng cô bất chợt nghe thấy một âm thanh quen thuộc từ bên ngoài truyền đến.

“Muốn hẹn cô một lần đúng là khó quá, từ sau khi về nước đến tận bây giờ chúng ta mới gặp nhau.”

Quả nhiên là Hạ Tinh Không.

Hạ Tinh Thần ngẩng đầu nhìn qua theo bản năng, chỉ thấy cô ta cùng một cô gái khác tay trong tay bước vào, mà cô gái kia lại chính là.

“Vừa về nước, nhiều bạn bè phải gặp quá, cho nên cũng khá bận.” Trả lời Hạ Tinh Không chính là Tống Duy Nhất.

Hạ Tinh Thần không ngờ sẽ gặp Hạ Tinh Không và Tống Duy Nhất, thế giới này đúng thật là nhỏ.

Cô không nhìn nữa, cầm chiếc áo theo người bán hàng đi thanh toán. Hạ Tinh Không vừa nhìn thấy bóng dáng đã nhận ra cô, một tia khoái trá vụt qua nơi đáy mắt.

Thật đúng là không có chỗ nào không gặp, hơn nữa lại đúng lúc cô ta đi cùng Tống Duy Nhất.

“Duy Nhất, chúng ta đến cửa hàng này xem chút đi. Không phải cô muốn chọn quà sinh nhật cho bạn trai sao?”

“Cửa hàng này có gì mà đẹp chứ, bạn trai tôi không mặc mấy loại quần áo như thế này.” Tống Duy Nhất liếc qua, vô cùng coi thường. Đồ bọn họ mặc đều là đồ cao cấp, cho dù là hàng hiệu cũng đều phải qua gia công cải tiến rồi mới mặc, tránh để đụng hàng.

Hạ Tinh Thần ở bên trong nghe được lời này của Tống Duy Nhất, cũng hiểu được cái gọi là “bạn trai” của cô ta chắc chắn chỉ Bạch Dạ Kình, bỗng nhiên cảm thấy bản thân chọn áo sơ mi cho anh đúng là hành vi rất ngu xuẩn, rất nực cười.

“Thôi bỏ đi, tôi không mua chiếc áo này nữa.”

Cô nói với nhân viên phục vụ.

“Chị, sao lại không mua nữa?” Hạ Tinh Không từ phía sau vôi bước đến gần, nói. Cầm chiếc áo lên xem, nhìn qua kích thước: “Chắc không phải chị cũng mua chiếc áo này tặng sinh nhật bạn trai đó chứ?”

Tống Duy Nhất vốn không muốn vào cửa hàng này, vừa quay ra nhìn đã thấy Hạ Tinh Thần.

Mới đầu chỉ thấy quen mắt, sau đó nhớ tới đã gặp qua người con gái này ở phủ Tổng thống.

“Hạ Tinh Không, cô ấy là gì của cô?”

“Chị ấy à?” Hạ Tinh Không nở một nụ cười đi qua, vô cùng thân thiết mà cầm tay Hạ Tinh Thần: “Chị ấy chính là chị gái tôi, nhưng cô có biết hiện tại chị ấy đang ở chỗ nào không?”

Hạ Tinh Thần nhíu mày, lạnh lùng đẩy tay cô ta ra, thản nhiên liếc nhìn Tống Duy Nhất, xem ra Bạch Dạ Kình có chuyện phiền lòng rồi.