Tổng Tài Đừng Có Khi Dễ Người

Chương 37: Cầu xin tha thứ



Thượng Quan Nam Trì nhanh chóng bưng bát cháo khác lên cho Ôn Tiểu Nhã. Anh mang bát cháo đến trước mặt Ôn Tiểu Nhã, nhỏ giọng nói:

"Tiểu Nhã, thực xin lỗi, vừa nãy anh lại làm tổn thương em. Em có thể tha thứ cho anh không?"

Ôn Tiểu Nhã không trả lời, nói đúng hơn là cô không nói chuyện được. Dù sao lúc bóp cổ cô, Thượng Quan Nam Trì đã sử dụng lực rất lớn, cho nên hiện tại những cơn đau vẫn không ngừng truyền đến cho cô.

Thượng Quan Nam Trì thấy Ôn Tiểu Nhã không trả lời liền buồn rầu. Anh dùng thìa múc cháo trong bát, sau đó đưa lên miệng cô. Ôn Tiểu Nhã thấy thìa cháo liền quay sang nhìn anh, nhưng cô ấy tuyệt nhiên không mở miệng ra.

Hết cách, Thượng Quan Nam Trì đành nhẹ giọng cầu xin cô:

"Tiểu Nhã, em ăn một chút đi, nếu không lát nữa cả em và bảo bảo đều đói. Anh sai rồi, anh thật sự làm sai rồi! Em có thể tha thứ cho anh không?"

Ôn Tiểu Nhã nhìn Thượng Quan Nam Trì chăm chú. Anh đường đường là một tổng tài, ở bên ngoài đều là người khác cầu anh, có bao giờ phải hạ mình với người khác. Vậy mà giờ đây, vị đại tổng tài ấy lại cúi đầu xin sự tha thứ từ cô.

Ôn Tiểu Nhã kìm nén dòng nước mắt sắp chảy của mình, lạnh lùng đáp:

"Cổ tôi bây giờ rất khó chịu nên anh cứ để ở bàn đi. Đợi lát nữa tôi ổn rồi sẽ tự mình ăn."

Nghe lời Ôn Tiểu Nhã, Thượng Quan Nam Trì đem bát cháo để lại bàn. Tiếp đó anh đến bên sofa, ngồi xuống bên cạnh ôm Ôn Tiểu Nhã:

"Tiểu Nhã, anh rất xin lỗi. Cho dù bây giờ em đem anh ra trút giận anh cũng đồng ý. Anh đối xử với vợ và con mình như vậy, thật sự ngay cả thú cũng không bằng."

Ôn Tiểu Nhã vừa khóc vừa nói:

"Tôi cũng có sai. Tôi biết rõ anh rất muốn có con, vậy mà tôi còn cố ý chọc giận anh. Anh cứ yên tâm, dù là tôi phải chết, tôi nhất định cũng sẽ sinh ra đứa nhỏ này cho anh."

Thượng Quan Nam Trì đau lòng hôn cô:

"Tiểu Nhã, em biết anh không phải là ý này. Anh thật lòng yêu em, mà anh cũng sẽ không để em phải vì con mà liều mạng. Không có con chúng ta có thể có lại, nhưng nếu không có em, anh phải đi đâu tìm đây."

Ôn Tiểu Nhã cười lạnh:

"Anh đừng nói nữa. Anh còn không phải là muốn một người giúp anh sinh con à? Tôi nói sẽ sinh con thì nhất định sẽ sinh, anh không cần nói mấy lời đó làm gì." Nói xong Ôn Tiểu Nhã đứng lên đi ra cửa.

Thượng Quan Nam Trì giữ cô lại, hỏi:

"Em lại đi đâu?"

Cô đáp:

"Tôi trở về. Anh cứ yên tâm, lời tôi nói được thì nhất định làm được."

Anh vẫn tiếp tục cầu xin:

"Tiểu Nhã, em đừng giận anh nữa nhé. Anh biết anh làm sai rồi."

"Anh không sai, là tôi sai rồi. Tôi không nên không biết lượng sức mà yêu anh."

Cô thương tâm nói.

Thượng Quan Nam Trì nghe thế thì cao hứng nói:

"Tiểu Nhã, lời này của em là thật sao? Em cũng yêu anh phải không? Anh cho rằng em không yêu ta, chỉ có anh một mình yêu thương em."

Cô cười cười, quay sang nói với Thượng Quan Nam Trì:

"Không đâu, bây giờ tôi thay đổi suy nghĩ rồi, tôi sẽ không yêu anh nữa. Chúng ta cắt đứt quan hệ đi" Nói xong Ôn Tiểu Nhã liền mở cửa xuống lầu.

Mà lần này, Thượng Quan Nam Trì chỉ nhìn theo bóng lưng rời đi của Ôn Tiểu Nhã chứ không giữ chặt cô lại nữa.

__

Trong phòng khách, ông bà nội và Thượng Quan Uyển Nhi đều đang ngồi trên sofa. Hẳn là mọi người đều biết chuyện của cô và Thượng Quan Nam Trì rồi nên mới ngồi đây chờ sẵn. Thấy họ, Ôn Tiểu Nhã cũng không chào hỏi mà trực tiếp đi đến cửa.

Thượng Quan Uyển Nhi liền chạy theo ngăn lại:

"Chị dâu, chị đây là muốn đi về ạ?"

Ôn Tiểu Nhã gật gật đầu. Cô không muốn mở miệng nói chuyện, sợ rằng vừa cất tiếng nước mắt sẽ không nhịn được tuôn ra.

Thượng Quan Uyển Nhi lo lắng:

"Đã trễ thế này, chắc chắn sẽ không còn xe trên đường đâu."

Ôn Tiểu Nhã bình tĩnh đáp:

"Không có việc gì."

Bà nội nói:

"Tiểu Nhã, bà biết là Nam nhi không đúng, nhưng đã trễ thế này, cháu trở về thật sự không an toàn. Nếu cháu kiên quyết muốn về, bà mong con ở lại nghe bà nói một chút, rồi bà để Uyển Nhi đưa cháu về."

Ông nội ngồi cạnh cũng khuyên:

"Tiểu Nhã, nghe theo bà nội con đi!"

Ôn Tiểu Nhã thấy ánh mắt của ông bà nội liền không đành lòng. Cuối cùng gật đầu nói:

"Vâng, cháu nghe theo sắp xếp của ông bà ạ."

Bà nội cao hứng kéo Ôn Tiểu Nhã đến sofa ngồi, hỏi:

"Cháu ăn chút gì nhé? Bà biết vừa rồi cháu không có ăn cháo đâu."

Ôn Tiểu Nhã cũng thấy hơi đói bụng, rốt cuộc cô còn chưa ăn cơm, đã thế còn phải cãi nhau với Thượng Quan Nam Trì. Ôn Tiểu Nhã liền gật đầu nói:

"Vâng ạ"

Bà nội quay đầu nói với ông:

"Ông già, ông đi hâm lại đồ ăn cho Tiểu Nhã đi!"

Ông nội đáp rồi nhanh chóng bước vào bếp.

Ôn Tiểu Nhã vội bảo:

"Sao có thể để ông nội nấu cơm cho cháu ăn, để cháu tự mình làm được rồi!"

Thượng Quan Uyển Nhi cười hì hì, nói:

"Chị dâu, không có vấn đề gì. Ông nội làm cơm ăn rất ngon, mà mấy người Diễm nhi đều đi ngủ hết rồi."

Ôn Tiểu Nhã ngượng ngùng nói:

"Vậy thì làm phiền ông nội ạ."

Bà nội cười cười:

"Thật là đứa nhỏ ngốc! Chúng ta đều là người một nhà, còn phiền với không phiền gì chứ."

Ngừng một chút, bà nội bắt đầu nói:

"Tiểu Nhã, Nam nhi trước kia có kết giao một người bạn gái. Mặc dù ngay cả chuyện cưới hỏi cũng bàn xong rồi, nhưng cô ả kia vừa nghe nói Nam nhi không có đủ tiền, liền theo mấy người bạn ra nước ngoài phát triển. Đến bây giờ cũng không có tin tức gì."

Thượng Quan Uyển Nhi khẽ nói:

"Bà nội, bà ở đây mỗi ngày nên mới không biết tin tức của cô ả. Thật ra năm thứ hai sau khi cô ả rời đi, bọn con đều đã biết được cô ta đi làm người mẫu. Cô ta rất tích cực làm việc, nhưng mà mãi vẫn không nổi tiếng. Mấy năm gần đây cô ta mới nổi lên."

Bà nội bảo:

"Mặc kệ ả có phải người mẫu hay không, chúng ta không nói tới ả nữa, nói về Nam nhi đi. Sau khi cô ả kia rời đi, tính tình Nam nhi liền thay đổi. Nó liều mạng kiếm tiền, đem công ty ngày một mở rộng. Cả ngày Nam nhi chỉ có công việc, không nói chuyện bạn gái, cũng không tin người khác. Thằng bé cảm thấy mọi người đều không đáng tin, cũng chỉ có ba người anh em kia mới chịu được tính cách này của nó."

Bà nội nhìn Ôn Tiểu Nhã, rồi tiếp tục:

"Tiểu Nhã, bà kể chuyện này vì muốn cháu biết bản tính của Nam nhi không xấu, nó chỉ là không giao lưu với phụ nữ nhiều nên mới không biết cách ứng xử thôi. Mà Nam nhi cũng rất sợ cháu bỏ nó đi, bà có thể thấy được nó yêu cháu nhường nào qua từng hành động của nó."

Thượng Quan Uyển Nhi cũng góp lời:

"Chị dâu, em thấy anh trai em rất yêu chị. Sở dĩ anh em làm vậy là vì anh ấy sợ mất đi chị. Trước kia anh em cho dù là bị người ta bỏ rơi, anh ấy cũng không làm chuyện gì khác người. Vậy mà hiện tại anh ấy chỉ nhìn chị và người đàn ông khác ăn cơm là đã tức giận ghen tuông.

Tiểu Nhã, chị vô cùng quan trọng với anh trai em, giống như máu trong tim thịt trên người vậy. Vì thế mà lúc biết chị muốn rời đi, anh ấy đã bị kích động. Anh trai em chỉ muốn chị ở lại, nhưng cách biểu đạt của anh ấy lại có vấn đề, khiến cho mọi chuyện thành ra như vậy. Nếu chị cũng yêu anh ấy, chị có thể tha thứ cho anh ấy không? Dẫu sao hai người cũng có con rồi, chị sẽ không để đứa nhỏ không có gia đình hoàn chỉnh chứ?"

Ôn Tiểu Nhã nói:

"Cháu cùng Nam Trì ở bên nhau, mỗi giây phút đều khiến cháu vô cùng sợ hãi. Cháu sợ bản thân làm sai, sợ anh ấy không vui, sợ anh ấy tức giận. Cháu cảm thấy mệt mỏi lắm! Giống như vừa nãy cháu nói sai một câu, Nam Trì liền muốn cho cháu biến mất khỏi trần gian, vậy cháu làm sao còn dám ở bên anh ấy đây? Nếu về sau ngày ngày đều như vậy, cháu thật sự không chịu được!"

Lúc này ông nội đã chuẩn bị cơm xong. Ông đi từ dưới bếp lên, gọi Ôn Tiểu Nhã vào ăn cơm. Thấy vậy bà nội bảo:

"Vậy bà lên lầu xem Nam nhi làm gì?"

Thượng Quan Uyển Nhi lập tức đứng lên:

"Bà nội, cháu đi cùng bà."

Rồi hai bà cháu nhanh chóng tới phòng của Thượng Quan Nam Trì. Vừa bước vào, hai người đã thấy Thượng Quan Nam Trì đang đứng ở ban công hút thuốc, bà nội bước nhanh tới, hỏi:

"Nam nhi, cháu thật sự muốn cho Tiểu Nhã đi sao? Nếu thật sự là vậy, bà liền để Uyển Nhi đưa con bé trở về. Dù sao bây giờ đã rất muộn, Tiểu Nhã một mình trở về thật sự không an toàn."

Thượng Quan Nam Trì đau khổ đáp:

"Bà nội, bà xem cháu phải làm thế nào đây? Con cầu cô ấy không cần đi, cũng xin lỗi cô ấy rất nhiều, thế nhưng ý nghĩ của Tiểu Nhã vẫn không đổi. Bản thân cháu không có cách nào giữ Tiểu Nhã lại đây. Cho dù tối hôm nay cháu có giữ được cô ấy lại, ngày mai Tiểu Nhã vẫn sẽ đi. Cháu không muốn cô ấy khó xử, vậy nên cháu để Tiểu Nhã tự do đi!"

Bà nội tức giận bảo:

"Bà nhất định sẽ bị các cháu làm tức chết mất! Tiểu Nhã nói con bé cùng cháu ở bên nhau sẽ phải lo lắng đề phòng cả ngày. Con bé sợ bản thân nói sai, làm sai sẽ chọc cháu tức giận ra tay khiến Tiểu Nhã biến mất khỏi trần gian."

Thượng Quan Uyển Nhi cũng khuyên:

"Anh à, thật ra chị dâu cũng rất yêu anh, thế nên anh đừng suy nghĩ lung tung nữa. Nếu anh cho rằng chị dâu không yêu anh, vậy sao lần trước anh làm tổn thương chị dâu, chị ấy vẫn tha thứ cho anh. Lần trước anh đối xử quá đáng với chị dâu thế nào, hẳn là không cần em nhắc lại cho anh nhỉ? Lại nói, nếu chị dâu không yêu với anh, chị ấy sẽ nguyện ý mang thai con của anh sao? Tất cả những chuyện em vừa kể đều nói lên tình cảm mà chị dâu dành cho anh. Vậy nên anh suy nghĩ cho tốt đi! Nghĩ xong rồi chúng ta liền đi xuống dưới."

__

Editor: Trịnh Tô Nguyệt

Cập nhật 13.6.2021 tại dembuon