Tổng Tài Đừng Có Khi Dễ Người

Chương 38: Luyến tiếc



Bà cùng Thượng Quan Uyển Nhi xuống tới lầu, nhìn thấy Ôn Tiểu Nhã cũng ăn no.

Ôn Tiểu Nhã nói: "Bà nói Thượng Quan Uyển Nhi đưa cháu về, giờ đi được không ạ?"

Bà nội nói: "Đương nhiên là có thể. Uyển Nhi nếu chị Ôn Tiểu Nhã đã muốn về cháu liền đưa chị về đi! Sau đó quay về cửa hàng một chút, nhưng đừng ở khuya quá, sợ không an toàn."

Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Bà, cháu biết rồi. Cháu sẽ đưa chị dâu về ngay" Nói xong cô đỡ Ôn Tiểu Nhã rời đi.

Lúc này Thượng Quan Nam Trì từ trên lầu đi xuống, nói: "Tiểu Nhã, em thực sự không thể tha thứ cho anh sao?" Ôn Tiểu Nhã không trả lời, thật ra cô cũng không muốn rời xa Thượng Quan Nam Trì, dù sao thì anh và cô đã có con với nhau. Và cô còn rất yêu Thượng Quan Nam Trì nên tâm tư rất mâu thuẫn.

Cô vừa rồi nghe bà nội dịu dàng nói, cảm giác cũng không phải thật sự chán ghét Thượng Quan Nam Trì. Cho nên cô không nói chuyện, tức là Thượng Quan Nam Trì đã có cơ hội giữ cô ấy ở lại.

Thượng Quan Nam Trì thấy Ôn Tiểu Nhã không nói chuyện, sau đó đi qua chỗ cô nói: "Tiểu Nhã, em muốn anh làm thế nào thì mới tha thứ cho anh. Chỉ cần em có thể tha thứ cho anh, em bảo anh nhảy vào chỗ chết anh cũng làm."

Ôn Tiểu Nhã tức giận nói: "Anh nghĩ em độc ác đến vậy sao? Anh chết ai sẽ nuôi con của anh? Em không có khả năng nuôi."

Sau khi nghe được những lời của Ôn Tiểu Nhã, bà nội cũng thở phào nhẹ nhõm.

Thượng Quan Uyển Nhi nhìn về phía Thượng Quan Nam Trì hỏi: "Anh, em có cần đưa chị dâu về không?" Thượng Quan Nam Trì: "Em cố ý làm trái ý anh sao?"

Thượng quan Uyển Nhi nói: "Em nói đùa thôi mà. Anh cứ từ từ nói, em đi ngủ." Nói xong cô liền đi.

Thượng Quan Nam Trì nói: "Tiểu Nhã, anh thật sự xin lỗi. Anh lần sau sẽ kiềm chế bản thân, không chọc giận em nữa. Nếu có tức giận, anh cũng sẽ trút giận thay em."

Ôn Tiểu Nhã có chút buồn cười gật gật đầu. Thượng Quan Nam Trì nói: "Đi, lên lầu ngủ đi. Em cả ngay đi làm chắc chắn rất mệt."

Bà nói: "Nam Trì, vì Tiểu Nhã đang mang thai, đừng để con bé đi làm. Tiền cháu kiếm ra là đủ cho con bé rồi. Không cần phải vác bụng bầu to đi làm mới được tiền."

Ôn Tiểu nhã nói: "Bà, hiện tại còn chưa xác định có phải đang mang thai hay không! Đang nói nếu là thực sự mang thai, cháu hiện tại cũng có thể đi làm mà! Đi làm cũng không mệt, cháu ở nhà mãi chán lắm."

Bà nói: "Ngày kia Nam Trì đưa cháu đi kiểm tra một chút. Nếu là sự thật. Thì nói sau!"

Ôn Tiểu Nhã gật đầu nói: "Được ạ, ông bà cháu thực sự có chút muồn ngủ, cháu xin phép."

Ông nói: "Cháu đi ngủ trước đi, mai còn đi làm." Thượng Quan Nam Trì lôi kéo Ôn Tiểu Nhã lên lầu.

Bà nói: "Nam Trì thực sự rất đau lòng." Ông nói: "Bà không cần phải suy nghĩ nhiều, Tiểu Nhã sẽ hiểu tình cảm Thượng Quan Nam Trì dành cho con bé. Mọi chuyện chẳng phải sẽ ổn sao? Tiểu Nhã thật là một cô bé ngoan hiếm có."

Bà gật đầu nói: "Hy vọng chúng nó vẫn luôn hòa thuận. Muộn rồi, chúng ta cũng nghỉ ngơi đi" nói xong ông bà cũng đi ngủ

Lầu 3, Thượng Quan Nam Trì nói: "Tiểu Nhã, em đi tắm rửa đi, anh mang quần áo cho em."

Ôn Tiểu Nhã nói: "Em tự cầm được rồi, anh đi nghỉ đi!"

Thượng Quan Nam Trì nói: "Vậy được rồi! Em cẩn thận một chút." Ôn Tiểu Nhã gật gật đầu, sau đó đi tắm.

Thượng Quan Nam Trì nhắm mắt lại ngồi ở trên sô pha chờ Ôn Tiểu Nhã, hôm nay anh cũng rất mệt. Vốn dĩ trong khoảng thời gian này anh định tăng ca đến mệt thì về nhà sẽ không có thời gian nghĩ đến Ôn Tiểu Nhã. Ôn Tiểu Nhã hứa sẽ hòa giải với anh tối nay, anh thực sự rất vui, nhưng không ngờ bọn họ lâu ngày gặp lại, trước mắt đều ổn cả, nhưng vì lời nói mà cãi nhau như thế này.

Anh cũng cảm thấy hơi mệt. Anh đang nghĩ thì ngủ quên mất, đợi khi Ôn Tiểu Nhã đi ra sau khi tắm xong, thấy Thượng Quan Nam Trì đã ngủ trên ghế sô pha. Ôn Tiểu Nhã nhìn Thượng Quan Nam Trì đang cau mày trong khi anh ấy ngủ. Cô ấy cũng rất đau lòng, bởi vì cô ấy đã làm cho Thượng Quan Nam Trì lo lắng rất nhiều. Cô cho rằng cho dù sau này có chuyện gì xảy ra, cô nhất định sẽ không để mất Thượng Quan Nam Trì.

Sau đó cô đỡ Thượng Quan Nam Trì nằm ở trên sô pha, đi đến tủ quần áo cầm một chiếc chăn giúp Thượng Quan Nam Trì đắp. Trong lòng thực sự rất yêu anh, cô hôn lên trán Thượng Quan Nam Trì và lên giường ngủ.

Nhưng cô chuẩn bị rời đi, Thượng Quan Nam Trì níu tay cô lại. Ôn Tiểu Nhã hỏi: "Anh không phải ngủ rồi sao? Chẳng lẽ anh là giả bộ ngủ."

Thượng Quan Nam Trì nói: "Anh đúng thật là đã ngủ rồi. Nhưng em đã động vào anh. Nên anh đã tỉnh giấc"

Ôn Tiểu Nhã nói: "Thực xin lỗi anh, em làm anh thức giấc mất rồi." Thượng Quan Nam Trì nói: "Không việc gì, anh cũng phải đi tắm, em chờ anh trở lại ngủ tiếp, anh có chuyện muốn nói với em."

Ôn Tiểu Nhã nói: "Được! Vậy anh mau đi đi! Em ở chỗ này chờ anh."

Thượng Quan Nam Trì đi rồi, Ôn Tiểu nhã cũng cảm thấy làm ở chỗ này nhàm chán. Cho nên cô thuận tay mở ra ngăn kéo nhìn xem, nhưng cô nhìn toàn bộ ngăn kéo đều là tràn đầy ảnh. Cô lấy ảnh ra xem, cô nghĩ cô là người thừa.

Bởi vì trên ảnh chụp đều là Thượng Quan Nam Trì cùng một cô gái. Trên ảnh chụp Thượng Quan Nam Trì đều là che chở cho cô gái. Cô gái nở nụ cười hạnh phúc, một số bức hình cho thấy hai người yêu nhau. Dù nhìn thế nào thì cô cũng cảm thấy họ là một cặp trời sinh, họ thực sự rất tài năng và đẹp đôi

Ôn Tiểu Nhã càng xem càng cảm thấy chính mình như người thứ ba. Nhìn vào cô gái trong bức ảnh, nhìn lại chính mình, đó thực sự là một sự khác biệt rất lớn.

Lúc này Thượng Quan Nam Trì tắm rửa xong ra tới, nhìn đến Ôn Tiểu Nhã đang xem những bức ảnh này. Anh muốn nổi giận theo bản năng nhưng đã kìm lại được.

Thượng quan nam trì nói: "Tiểu Nhã, sao em lại tự tiện mở ngăn kéo vậy."

Ôn Tiểu Nhã nói: "Em cảm thấy nhàm chán, cho nên liền thuận tay mở ra xem, không nghĩ nó là ảnh của anh, trông thật đẹp mắt. Cho nên không cầm lòng được mà lấy lên xem. Em thực sự xin lỗi vì đã tự tiện mở tủ."

Thượng Quan Nam Trì lúc đầu còn có chút tức giận, nhưng khi thấy Ôn Tiểu Nhã làm sai, liền nói: "Không sao, em muốn xem cũng được!"

Ôn Tiểu Nhã nói: "Em cũng xem xong rồi, chẳng qua thật sự thực hâm mộ cô gái kia."

Thượng Quan Nam Trì nói: "Hâm mộ cô ấy cái gì?" Ôn Tiểu Nhã nói: "Hâm mộ cô ấy xinh đẹp, cũng hâm mộ cô ấy có thể cùng anh yêu đương như vậy."

Thượng Quan Nam Trì nói: "Không cần hâm mộ cô ấy, em vẫn là hâm mộ chính em đi! Em trong lòng anh so với cô ấy, em xinh đẹp hơn rất nhiều lần. Hơn nữa em hiện tại em đã là người phụ nữ của anh rồi, còn hâm mộ cô ấy làm cái gì?"

Ôn Tiểu Nhã cẩn thận đem ảnh bỏ vào trong ngăn kéo, trong lòng cảm thấy thất vọng.

Thượng Quan Nam Trì nói: "Đi, ngủ đi thôi!"

Lên đến giường, Thượng Quan Nam Trì nói: "Tiểu Nhã, sáng mai anh và em đến bệnh vện kiểm tra, nếu là em thực sự có thai, em không cần đi làm chẳng phải tốt sao? Anh không muốn em phải vất vả."

Ôn Tiểu Nhã nói: "Cho dù thật sự có cũng không sao. Đi làm cũng không mệt. Hơn nữa, hiện tại bụng chẳng phải vẫn chưa lớn sao? Bụng to không đi được không? Em không muốn ở nhà mỗi ngày và chờ anh trở về. "

Thượng Quan Nam Trì nói: "Em nghe lời được không? Em và đứa trẻ đều quan trọng với anh, và anh không muốn bất cứ điều gì xảy ra với bất kỳ."

Ôn Tiểu Nhã nói: "Nam Trì, anh cho em đi làm đi, em bảo đảm em và con đều sẽ tốt, cũng bảo đảm chờ đến khi bụng to em liền không đi."

Thượng Quan Nam Trì nói: "Được thôi, em thật cứng đầu. Ngủ thôi."

Nói xong anh ôm Ôn Tiểu Nhã tiến vào mộng đẹp.

_____

Editor: Haien243

Cập nhật 13.6.2021 tại dembuon.vn