Tổng Tài Kết Hôn Chớp Nhoáng: Cô Vợ Ngọt Ngào Muốn Chạy Trốn

Chương 182-2: Thân thế



Sáng sớm hôm sau, Diệp Tu Văn về Mỹ.

Khi đến đây, anh ta rất lo, đẳng đằng sát khí.

Còn bây giờ, anh ta yên tâm rời đi, trái tìm cũng được bình yên.

Tu Quân được Mạnh Văn và người nhà họ Mạnh chăm sóc, Thiên Vận có thím Hứa và Bành Việt, hai cô em gái đều đang hạnh phúc, họ là cả cuộc sống của anh ta.

Chỉ cần họ sống yên vui thì anh ta không mong gì nữa.

Còn những chuyện khác, cứ để anh ta làm.

Diệp Tu Văn đặt tài liệu trong tay xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ - nơi biển mây mênh mông.

Một cốc cà phê được đặt nhẹ lên chiếc bàn trước mặt anh ta.

Diệp Tu Văn không ngoảnh lại: “Còn bao lâu nữa?”

“Ba tiếng hai mươi phút.” Một giọng nữ trong trẻo vang lên bên tai anh ta.

Diệp Tu Văn ngạc nhiên quay đầu lại.

Anh ta cứ tưởng đó là Thượng Quan Viễn, vì đây là máy bay riêng của anh ta, người ngoài không được bước lên, chưa từng có người phụ nữ nào tới gần anh ta cả, trừ Tống Vân Khanh và trợ lý Thạch Ny Na của cô.

Cô gái trước mặt anh ta mặc đồ công sở màu lam, để tóc ngắn gọn gàng, trên gương mặt xinh đẹp hình trứng ngỗng của cô ấy là đôi mắt to tròn và lanh lợi.

Trong mắt cô gái có vẻ tò mò và dò xét.

“Sao cô lại ở đây?” Trước giờ Diệp Tu Văn cứ gặp ai là sẽ nhớ mãi, anh ta mới gặp cô ấy một lần, khi ở trong bệnh viện, cô ấy đã thay mặt nhà họ Mạnh để mang đồ ăn tới cho Tu Quân, tên là Hứa Thần - cháu ngoại của ông cụ Mạnh.

Nhưng sao cô ấy lại xuất hiện trên máy bay. của anh ta?

Hướng Thần đặt cặp tài liệu trong tay lên bàn, ngồi đối diện Diệp Tu Văn một cách tự nhiên.

“Tôi là giám đốc điều hành mà Duệ Dật cử tới tập đoàn Thiên An, tên là Hướng Thần. Tổng giám đốc Diệp, sau này mong anh giúp đỡ nhiều hơn.” Hướng Thần nói với thái độ đúng mực.

Diệp Tu Văn nhíu mày.

Anh ta nhìn cô gái chỉ khoảng hai mươi tuổi trước mặt.

"Không có ai nói chuyện này cho tôi! Thượng Quan Viễn!” Diệp Tu Văn cao giọng.

'Thượng Quan Viễn xuất hiện ở cửa với một quả táo trong miệng, vừa ăn vừa nói: “Skye sắp xếp.”

Câu “Skye sắp xếp” này có thể khiến Diệp Tu Văn không hỏi gì thêm.

"Tổng giám đốc Diệp, vậy tôi sẽ tận dụng ba tiếng này để báo cáo công việc của tôi, anh có ý kiến gì không?” Hướng Thần không đài dòng, lập tức mở tài liệu ra.

Diệp Tu Văn nhìn cô ấy, tâm trạng bỗng tốt hẳn lên: “Tôi có ý kiến thì cô sẽ ngừng à?”

Hướng Thần không ngẩng đầu lên: " Không!”

Diệp Tu Văn không khỏi mỉm cười, sao tính cách của cô nhóc này giống Skye thế?

Thượng Quan Viễn đang gặm táo, bỗng khựng lại, giọng điệu và khí thế đó, rõ ràng là Skye thứ hai!

Diệp Tu Văn nhìn người trước mặt, không khỏi cười khẽ, đứt khoát khoanh tay, tựa lưng vào ghế, nghiêm túc nghe giọng báo cáo trong trẻo của cô ấy.

Thượng Quan Viễn nhai táo, phục Skye sát đất.

Xem ra cuộc sống tương lai của Diệp sẽ rất đáng xem.

Bùi Huy Huy nằm trên giường bệnh, chân anh ta vẫn luôn bị treo lên do gãy xương.

Nhưng hôm nay anh ta đã nghe bác sĩ nói, mai anh ta có thể ra viện rồi, do đó chân của anh ta cũng được hạ xuống.

Những việc mà anh ta gặp phải trong thời gian qua rất ly kỳ.

Anh ta bắt cóc con của một người ghê gớm, hang ổ bị diệt gọn, còn bị bắt.

Anh ta cứ tưởng lần này anh ta gây hoạ lớn rồi, anh ta chỉ hận bản thân không tìm hiểu rõ ràng trước khi làm.

Nhìn thôi cũng biết đám người mặc đồ đen kia không phải doanh nhân giàu có bình thường, anh ta sợ chết khiếp, nếu họ định giết anh ta thì có lẽ chỉ mất mấy phút thôi, không khác gì bóp chết một con kiến cả.

Anh ta đang nghĩ đến việc thương lượng bằng. tên của em rể, chỉ cần anh ta có cơ hội liên lạc với mẹ hoặc em gái, họ sẽ không nhìn anh ta chết.

Nào ngờ một cô gái xinh đẹp bỗng xuất hiện, nhìn anh ta một lát rồi bảo người khác tha cho anh ta, nhưng họ cũng chỉ cho anh ta sống thôi, chứ anh ta vẫn bị đánh gãy chân.

Cơn đau thấu tim gan đó khiến anh ta run rẩy mỗi khi nhớ lại, người mặc đồ đen trông rất gian tà kia đá cái chân gãy của anh ta, cảnh cáo: “Nhớ kỹ hai đứa bé hôm nay, chỉ cẩn sau này cậu đám động vào họ, tôi sẽ có cả trăm cách để khiến cậu sống không bằng chết, nhìn dáng vẻ sợ sệt của cậu, mới gãy chân đã đau thế này rồi, còn vui gì nữa.”

Nụ cười của anh ta khiến Bùi Huy Huy sợ mất mật, anh ta chưa bao giờ thấy người đàn ông nào đáng sợ thế này. Anh ta nghe thấy những người khác gọi đối phương là anh Phi Trì.

Tên và nụ cười của người đó đã hẳn sâu trong tâm trí anh ta, khiến anh ta rùng mình mỗi khi mơ thấy.

Anh ta được đưa tới bệnh viện để chữa trị vết thương, trừ bác sĩ và y tá cố định ra, còn có hai người mặc đồ đen canh cửa. Bác sĩ và y tá không nói chuyện với anh ta, hai người ở cửa cũng thế.

Bùi Huy Huy sắp phát điên rồi.

Bác sĩ nói, chân của anh ta không lành hẳn được vì xương đã vỡ nát, anh ta biết đây là lời cảnh cáo của Phi Trì với anh ta. Què chân vẫn đỡ hơn mất mạng, anh ta cũng bình thản đón nhận điều đó.

Nghĩ đến việc mình đang chịu đựng vì ai, anh ta cũng thấy đễ chịu hơn. Nếu anh ta vẫn có cơ hội tự do, chắc chắn anh ta phải kể công với cô ta mới được.

Anh ta loáng thoáng nghe thấy hai người mặc đồ đen ở cửa đang nói chuyện, những ngày qua anh ta đã cô độc tới mức sắp điên rồi, chẳng những không có ai nói chuyện với anh ta, mà anh ta còn không nghe thấy người khác nói.

Do đó anh ta cố gắng nhích cái chân bó thạch cao của mình, cũng may, vẫn cử động được.

Anh ta lặng lẽ nhích tới gần cửa với tốc độ chậm rãi, cố gắng nghe rõ cuộc trò chuyện của họ.

“Cuối cùng ngày mai nhiệm vụ nhàm chán này cũng kết thúc, có thể về đội rồi.”

“Đúng thế! Chắc chắn các anh em sẽ cười nhạo chúng ta vì nhận nhiệm vụ không cần tí kỹ thuật nào thế này, lãng phí bao ngày để trông một tên vô dụng,”

“Haizzz, tôi nghe nói thằng nhãi này cũng có lai lịch ghê gớm đấy?”

“Hừ! Ghê gớm gì chứ, chỉ là con của một doanh nhân giàu có thôi.”

Bùi Huy Huy sửng sốt, cố gắng che miệng, không dám phát ra tiếng.

Cuộc trò chuyện ngoài cửa vẫn tiếp tục.

“Chỉ là con trai của một doanh nhân thôi à?"

“Đã cử người đi nghe ngóng rồi, tốn bao công, tiếc rằng mẹ cậu ta rất cảnh giác, không chịu tiết lộ thông tin với ai cả, chỉ biết bố cậu ta rất giàu, đã bỏ rơi mẹ con cậu ta vì vinh hoa phú quý. Một mình mẹ cậu ta nuôi cậu ta khôn lớn, cũng rất khó khăn, nghe nói doanh nhân kia chỉ có con gái chứ không có con trai, không có ai thừa kế tài sản, chẳng biết sau này sẽ hời cho thằng nhãi nào nhỉ?"

“Ý anh là gì?

“Nếu không có con trai thì chỉ có thể cho con gái thừa kế tài sản thôi, đến khi cô gái đó lấy chồng, chẳng phải sẽ hời cho chàng rể kia à?”

“Ù, có lý đấy.”

“Ài, vây chẳng phải là quá thiệt cho thằng ngốc trong kia à?”

“Còn cách gì nữa, mẹ cậu ta không cho cậu ta biết bố cậu ta là ai, cậu ta làm gì được? Biết tìm ở đâu bây giờ?”

“Ài! Nói thế thì cậu ta cũng đáng thương đấy, rõ ràng là cậu chủ nhà giàu nhưng lại trở thành thằng lưu manh, còn bị anh Phi Trì nhớ mặt, sau này làm chuyện xấu gì thì cũng bị chúng ta biết đầu tiên.”

“Nếu tôi là cậu ta, tôi sẽ đi tìm bố mình, ai lại làm thằng lưu manh thay vì cậu chủ nhà giàu chứ?

“Làm gì có chuyện để thế? Nếu ông bố kia muốn nhận cậu ta và mẹ cậu ta, chẳng lẽ lại để cậu ta trở thành côn đồ à? Hừ!”

“Cũng đúng, ha ha, tôi hơi đồng cảm với tên nhãi này rồi đấy.”

“Được rồi, đồng cảm cũng giải quyết gì đâu, chẳng biết cậu ta có may mắn không.”

“Chậc chậc, dù sao cũng không liên quan đến chúng ta, mai cậu ta ra viện, chúng ta cũng phải báo cáo kết quả nhiệm vụ. Xin nghỉ hai ngày được không nhỉ? Đến Không Thành thư giãn hai ngày. điền

“Được luôn! Hôm trước tôi nghe nói Không Thành mới có một bartender rất giỏi, nhân dịp nghỉ, chúng ta có thể thưởng thức cho đã nghiền."

Sau đó hai người bắt đầu trò chuyện về việc đi uống rượu cho vui.

Bùi Huy Huy không nghe tiếp nữa.

Những lời mà hai người kia vừa nói cứ vang vọng trong đầu anh ta.

Anh ta là con trai của một doanh nhân giàu có à?

Người đó đã bỏ rơi anh ta và mẹ anh ta ư?

Lẽ ra anh ta phải là cậu chủ nhà giàu?

Giờ bố anh ta không có con trai, chỉ có con gái, không có ai thừa kế tài sản của ông ấy?

Bùi Huy Huy véo mạnh bên chân không bị

thương, đau! Đau quá!

Anh ta không nằm mơi Tức là những gì mà anh ta nghe được đều là thật à?

Anh ta là cậu chủ nhà giàu thật ư?

Mẹ ơi! Không ngờ anh ta lại là một cậu ấm, thì ra anh ta không phải phân chó thối hoắc, không phải vũng bùn nhão nhoét, anh ta... anh ta cũng là con nhà giàu!

Vậy có phải anh ta sẽ có đủ tư cách để sánh đôi với cô ấy không?

Thông tin này khiến anh ta mừng như điên.

Cái chân này bị thương cũng xứng đáng! Quá xứng đáng!

Anh ta nhón chân, phấn khích đi lại trong phòng bệnh.

Anh ta là cậu chủ nhà giàu!

Ngày mai, sau khi ra viện, anh ta phải bắt đầu đi tìm bố anh ta!

Anh ta phải lấy lại thân phận!

Anh ta phải nhận tổ quy tông!

Anh ta phải dũng cảm theo đuổi hạnh phúc của mình!

Ha ha ha! Ha ha ha!

Vừa nhìn thấy Bùi Huy Huy, Bi Lệ Hoa đã sửng sốt.

Bùi Huy Huy nhìn đáng vẻ của mẹ, cảm thấy vô cùng thân thiết, thì ra mẹ anh ta rất giỏi, anh ta nên biết ơn mẹ vì chỉ sinh mỗi một đứa con trai là anh ta suốt bao năm qua, còn cho anh ta một xuất thân tốt như thế.

Trong lúc ngẩn ngợ, Bùi Lệ Hoa như nhìn thấy Thẩm Nhạc Sơn hồi trẻ.

Giống quá!

“Mẹ! Biểu cảm của mẹ là sao thế? Lâu lắm không gặp con, chẳng lẽ mẹ không nhận ra con nữa rồi à?” Bùi Huy Huy nhìn mẹ, tập tễnh bước đến.

“Chân... chân con sao thế?” Bùi Lệ Hoa hoàn hồn, kinh ngạc nhìn chân Bùi Huy Huy.

“À, con bị gãy xương, nên mới không về trong thời gian đài như thế.” Bùi Huy Huy ngồi đại xuống ghế sofa.

Bùi Lệ Hoa chạy theo, định xắn ống quần của anh ta lên để xem chân anh ta. Bùi Huy Huy vươn tay ngăn cản: “Thôi, thôi, có gì để xem đâu, con khỏi rồi, nhưng sau này sẽ trở thành người thọt.”

“Hà? Thọt... thọt ứ?” Bùi Lệ Hoa hốt hoảng, cố gắng kéo ống quần anh ta lên, vô cùng đau lòng.

Bùi Huy Huy đẩy tay bà ấy ra. ““Để mẹ xem nào, sao... sao lại thọt? Hả? Đang yên lành mà...” Bùi Lệ Hoa sốt ruột.

Được rồi, con sống sót quay về là tốt lắm rồi, thọt cũng không tệ bằng chết đúng không?” Bùi Huy Huy phản đối.

“Hả? Chết? Huy Huy, con... con đừng dọa mẹ? rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Rốt cuộc con đã đi đâu trong thời gian qua? Sao mẹ không tìm được con vậy, con biết mẹ lo cho con lắm không hả? Con đã ngoài ba mươi rồi, có thể khiến mẹ bớt lo được không thế?” Bùi Lệ Hoa đánh vào ngực Bùi Huy Huy, mắt đỏ hoe.

Bùi Huy Huy chăm chú nhìn mẹ mình, tuy bà ấy đã có tuổi nhưng nét duyên đáng vẫn còn đó.

“Mẹ, bố con là ai?” Bùi Huy Huy chợt hỏi.

Bùi Lệ Hoa không nghe thấy, vẫn tiếp tục trách anh ta.

“Mẹ! Bố con là ai?” Bùi Huy Huy không khỏi cao giọng, giữ tay Bùi Lệ Hoa.

Bùi Lệ Hoa sững sờ, như vừa gặp sét đánh ngang tai.

“Con... con nói gì cơ?” Trong mắt Bùi Lệ Hoa xuất hiện vẻ hoảng hốt.

“Con hỏi, bố con là ai?” Bùi Huy Huy nhìn vào mắt Bùi Lệ Hoa.

Bùi Lệ Hoa né tránh ánh mắt của Bùi Huy Huy, ngã ngồi xuống ghế sofa.

“Mẹ, mẹ nói cho con biết đi, bố con là ai?” Bùi Huy Huy vẫn không bỏ qua cho Bùi Lệ Hoa.

“Con... con nghĩ gì mà lại hỏi thế? Chẳng phải mẹ đã bảo con rằng bố con đã chết từ lâu rồi Chết... chết vì tai nạn xe.” Bùi Lệ Hoa chột dạ nhìn sang hướng khác.

“Mẹ, con nhớ hồi trước mẹ bảo ông ấy chết vì bệnh nặng.” Bùi Huy Huy thản nhiên nói.

Bùi Lệ Hoa sững sờ, bà ấy không nhớ rốt cuộc bà ấy có nói thế không.

" Thật à? Mẹ có nói thế hả? À, là thế này, đầu tiên ông ấy gặp tai nạn xe, sau đó bị bệnh nặng vì tai nạn xe rồi chết.” Bùi Lệ Hoa lấy lại bình tĩnh.

Bùi Huy Huy khẳng định mẹ đang nói đối mình.

Mẹ con họ đã sống với nhau ba mươi mấy năm, ăn ý đến mức chỉ cần nhìn nhau là biết đối phương muốn nói gì.

Mẹ con họ nói đối như cơm bữa, đã bao giờ hoảng sợ vì nói đối đâu?

Nhìn đáng vẻ của mẹ anh ta, có vẻ lời nói đối này quá vô lý nhỉ?