Tổng Tài Kết Hôn Chớp Nhoáng: Cô Vợ Ngọt Ngào Muốn Chạy Trốn

Chương 183: Kế hoạch



“Được rồi, mẹ, chỉ có mẹ con ta thôi, người thông minh không nói vòng vo nữa. Nếu con đã hỏi thế, chắc chắn không phải hỏi suông. Mẹ, hay mẹ nói cho con biết đi, không chừng chúng ta có thể suy tính vì cuộc sống sau này đấy?” Bùi Huy Huy nói một cách tự tin.

Nhìn nụ cười lưu manh trên mặt con trai, Bùi Lệ Hoa không khỏi ngẩn người.

Con bà ấy phải chịu khổ với bà ấy từ nhỏ, không học hành nên hồn, cũng thiếu quyết đoán, giờ đã hơn ba mươi tuổi rồi nhưng vẫn chưa lập gia đình, trở thành một tên côn đồ trẻ, chẳng lẽ sau này vẫn cứ thế rồi trở thành một tên côn đồ già ư?

Thằng bé là con của ông ta!

Ông ta sống trong giàu sang, ăn sung mặc sướng, còn con trai của ông ta thì sống như. chó.

Còn các con gái của ông ta thì sao?

Cùng một đòng máu, tại sao con trai ông ta lại phải xoay sở dưới bùn?

Bà ấy đã mất niềm tin vào tình yêu từ lâu rồi, bà ấy muốn trả thù ông ta, chứ không muốn bắt đầu lại với ông ta nữa. Nhưng con trai bà ấy thì không được! Thằng bé là con trai ruột của ông ta, phải được thừa kế mọi thứ của ông ta.

Bà ấy không cần ông ta bồi thường, nhưng. ông ta phải bồi thường cho con trai của họ!

Bà ấy không chỉ muốn con trai không cần lo cơm ăn áo mặc cả đời, mà còn muốn anh ta đứng, trên người khác, trở thành cậu chủ nhà giàu đúng. nghĩa! Bà ấy muốn con trai quay về với thế giới của mình!

Bùi Lệ Hoa nhìn con trai bằng ánh mắt nghiêm túc.

“Có... có phải con biết gì rồi không? Bà ấy ngập ngừng hỏi.

Thấy có hy vọng, Bùi Huy Huy lập tức ngồi thẳng dậy: " Mẹ, có phải bố con rất giàu không? Nghe nói ông ấy không có con trai à? Cũng không có ai thừa kế cơ nghiệp đồ sộ của gia đình đúng không?”

Bùi Huy Huy lập tức hào hứng: “Thật ạ? Thế thì tốt quá rồi, mẹ, sao mẹ không đi tìm ông ấy?

Bùi Lệ Hoa không khỏi thở dài.

“Sao vậy? Ông ấy bội tình bạc nghĩa với mẹ, không muốn nhận con ạ?” Bùi Huy Huy cảm thấy không đúng lắm.

Bùi Lệ Hoa lắc đầu: “Ông ấy không biết đến con.”

So cơ? Không biết đến con ạ?” Bùi Huy Huy. sửng sốt, sau đó mừng rỡ.

“Vậy chúng ta còn chờ gì nữa? Mau đi nhận ông ấy thôi? Bố con là ai thế? Là doanh nhân nào. ạ? Mắt Bùi Huy Huy sáng rực.

Nhìn đáng vẻ kích động của con trai, Bi Hoa nuốt những gì mà mình định nói xuống.

Bà ấy nghiêm túc nhìn con trai: “Huy Huy, chuyện này không đơn giản thế, nếu muốn thành công, con phải nghe lời làm theo yêu cầu của mẹ!

Bùi Huy Huy thoáng sửng sốt, thấy mẹ nghiêm túc thế, anh ta vô thức gật đầu.

Nhìn dáng vẻ của con trai, Bùi Lệ Hoa thầm thở đài, bà ấy hiểu tính con trai nhất.

“Huy Huy, con nghe mẹ nói, giờ ông ấy đã có vợ con rồi, cũng không nhớ mẹ là ai, nếu chúng ta cứ đến thẳng đó, chưa bàn tới việc ông ấy có nhận chúng ta không, vợ ông ấy là một kẻ tiểu nhân nham hiểm, chỉ sợ chúng ta không nhận được thứ mà chúng ta nên có, còn bị bà ta hãm hại, đo đó con phải nghe lời mẹ nói, hiểu chưa?”

Bùi Huy Huy cũng nghiêm túc hẳn lên: “Mẹ! Mẹ nói cho con biết đi, bố con là ai ạ? Nếu không được thì con sẽ đẫn mấy anh em tới tận nơi, con quen mấy người bạn là phóng viên, con không tin họ không sợ bị đưa lên báo! Họ dám không cho mẹ con ta bước vào cửa à? Không có chuyện đó đâu! Tiểu Bùi này không dễ trêu nhé!”

Bùi Lệ Hoa đặt tay lên vai anh ta: “Huy Huy! Con thế này thì sao mẹ yên tâm được? Con nhớ kỹ, manh động là ma quỷ! Mẹ hỏi con, con muốn kiếm mấy đồng từ chỗ ông ta, hay đường hoàng nhận tổ quy tông thế?”

“Đương nhiên là nhận tổ quy tông rồi! Sao con lại từ chối thân phận cậu chủ nhà giàu chứ?” Bùi Huy Huy hùng hồn nói.

Bùi Lệ Hoa nghiêm túc đáp: “Vậy con phải nghe mẹ, không được hành động thiếu suy nghĩ! Ông ta có hai đứa con gái, giờ con là con trai duy nhất của ông ta. Huy Huy, nghe mẹ nói, mẹ muốn ông ta phải cầu xin hai mẹ con ta về nhà! Mẹ muốn đuổi ả hồ ly tỉnh trơ trẽn kia đi!” Vừa nghĩ tới Ngô Mạn Lệ, Bùi Lệ Hoa lại hận tới mức nghiến răng, bà ấy phải cho người phụ nữ xấu xa kia gặp quả báo! Bà ấy phải đòi lại mọi thứ của mình từ Ngô Mạn Lệ!

Bùi Huy Huy cắn răng: “Vâng! Mẹ! Con sẽ nghe mẹ, mẹ nói thế nào thì con sẽ làm như thế, mẹ bảo con làm gì cũng được! Chúng ta phải quay về chỗ của chúng ta, con muốn vượt lên trên người khác!”

Bùi Lệ Hoa kéo tay con trai, cười khẩy.

Lúc này, Thẩm Nghị đang uống rượu với Vệ g Phủ trong phòng riêng của Thanh Hòa Hiên.

Sự đứt khoát của Tống Vân Khanh khiến ông ta bất an.

Không ai biết rõ hơn ông ta về chuyện ông ta đã giở trò gì với Tống Thị, cũng không có ai hiểu rõ những gì mà ông ta đã làm với Tống Vân Khanh hơn ông ta.

“Anh Thẩm định làm gì thế?” Vệ Đồng Phủ đã quen biết ông ta nhiều năm, đương nhiên biết Thẩm Nghị đang lo chuyện gì.

'Thẩm Nghị ngửa đầu, uống cạn rượu trong ly: “Có vẻ lai lịch của con nhãi chết tiệt kia không tầm thường, tôi chỉ sợ nó ghi hận chuyện năm đó, không chịu bỏ qua!”

Vệ Đồng Phủ sửng sốt: “Ý anh là Vân Khanh đã nhớ lại rồi à?”

Thẩm Nghị lắc đầu: “Không phải chuyện đó, tôi đang nhắc đến việc tôi bắt nó nhường Mộ Hi Thần cho Nhã Văn năm đó, nó sẽ ghỉ hận.”

Vệ Đồng Phủ khẽ thở phào: “Chuyện đó không sao đâu, nghe nói nó và Mộ Hi Thần đã có hai đứa con rồi còn gì?”

Sắc mặt Thẩm Nghị rất u ám.

Nếu bảo ông ta không hối hận thì đó là giả dối.

Nếu biết có ngày hôm nay, ông ta đã tốt với cô hơn rồi, như thế thì bây giờ ông ta vừa có một cô con gái giỏi giang, vừa có một cậu con rể xuất chúng.

Đều đo ông ta quá tham lam, muốn đành mọi thứ cho Nhã Văn nên mới mắc sai lầm, bỏ hết trứng vào một giỏ, kết quả là không nhờ cậy được Tống Vân Khanh, còn Nhã Văn thì không đủ năng lực.

“Anh Thẩm, thật ra tôi thấy anh không cần lo lắng, cho đù Vân Khanh tiếp quản thì sao? Giờ phần lớn tài sản của Tống Thị đã được chuyển sang Sáng Nguyên rồi, các cổ đông cũng dao động từ lâu, cho dù giao cả Tống Thị cho nó thì sao chứ? Cho dù nó căm hận đến mấy, chẳng lẽ nó có thể đuổi anh và Nhã Văn đi à? Nó chịu được việc mất mặt chắc? Dù sao nó cũng phải e đè về hướng của dư luận, đúng không? Nếu anh và Nhã Văn không rời khỏi Tống Thị thì không phải lo, sau bao năm, người của Tống Thị toàn do anh cất nhắc, sợ gì chứ?” Vệ Đồng Phủ phân tích cho Thẩm Nghị.

Đương nhiên Thẩm Nghị cũng hiểu những điều mà Vệ Đồng Phủ nói, ông ta đã chuẩn bị suốt bao năm qua rồi.

Nhưng hôm đó sau khi gặp Tống Vân Khanh, ông ta lại thấy vô cùng bất an, Tống Vân Khanh bây giờ khiến ông ta e đè, ông ta hơi sợ cô.

Dáng vẻ kiêu ngạo và sắc sảo của cô quá giống Tống Lan Nhược, khiến ông ta vô thức muốn cúi đầu phục tùng.

Người phụ nữ khiến ông ta vừa yêu vừa hận đó là cái gai trong lòng ông ta, đã cắm rễ ở đó bao năm, mỗi khi chạm vào, ông ta lại thấy đau không chịu nổi. Ông ta không thể nói cảm giác này với bất cứ ai, càng không nói cho bất cứ ai biết rằng ông ta yêu Tống Lan Nhược.

Ông ta thà bị người khác cho rằng ông ta cưới Tống Lan Nhược vì Tống Thị, thà bị cho là kẻ bội bạc, là người đàn ông hám lợi, chứ không muốn ai biết ông ta yêu Tống Lan Nhược hết.

Nếu ông ta yêu Tống Lan Nhược, ông ta sẽ trở nên thấp hèn.

Ngay cả ông ta cũng coi thường bản thân mình, do đó ông ta thà chết thay vì thừa nhận rằng ông ta yêu Tống Lan Nhược, cũng vì thế mà ông ta ghét nhìn thấy Tống Vân Khanh.

Khi nghe tin cô chết, ông ta đã thở phào, trên đời này không còn ai gợi nhắc mối nhục kia cho ông ta nữa, đúng là quá tốt rồi!

Nhưng cô lại quay về, tâm trạng của ông ta rất phức tạp, một mặt, ông ta lợi dụng Tống Vân Khanh để tối đa hóa lợi ích, mặt khác, ông ta không muốn nhìn thấy mặt cô.

Sau khi từ biệt Vệ Đồng Phủ, Thẩm Nghị gọi xe về nhà, khi cách Ngô Đồng Viên một đoạn, ông ta kêu đừng xe, muốn xuống xe đi dạo cho tỉnh rượu.

Giờ đã khuya, rất ít người đi trên đường, Thẩm Nghị bước đi một cách chậm rãi, thông thường ông ta luôn ngồi xe khi đi qua con đường này nên ít khi chú ý tới phong cảnh hai bên đường.

Trời hơi lạnh, Thẩm Dịch không khỏi xoa hai cánh tay.

Tiếng nói chuyện vang lên sau lưng ông ta.

“Mẹ, sao mẹ không chịu nói cho con biết bố con là ai thế?” Đó là giọng của một người đàn ông, trẻ.

“Huy Huy, mẹ đã một mình nuôi con khôn lớn, chẳng phải chúng ta vẫn rất hạnh phúc à? Sao. con cứ phải cố chấp với việc có bố hay không?” Còn đây là giọng nữ dịu dàng và quyến rũ.

Giọng nói này thực sự rất hay, Thẩm Nghị rung động, trong ký ức của ông ta cũng có một người phụ nữ nói chuyện nhẹ nhàng và đáng yêu như thế. Chuyện này khiến ông ta bất giác lắng nghe giọng nói sau lưng mình.

“Nhưng mẹ làm thế cũng không công bằng với bố, ít nhất cũng nên cho ông ấy biết về sự tồn tại của con đúng không?”

Tiếng thở dài khe khẽ vang lên, như lông vũ mềm mại cọ vào trái tim Thẩm Nghị.

"Năm đó, bố con nghĩ mẹ sẽ phải chịu khổ khi đi theo ông ấy, nên mới rời xa mẹ, mẹ hiểu rằng ông ấy chỉ mong mẹ tìm được một người tốt hơn ông ấy. Những người yêu nhau là như thế, luôn nghĩ cho đối phương, mẹ thừa nhận, khi ấy mẹ rất tức giận và đau lòng, mẹ cứ đi tìm ông ấy mãi. Sau đó mẹ nghe được tin tức về ông ấy, định ôm bụng tới tìm ông ấy thì biết ông ấy sắp kết hôn với một cô chủ nhà giàu rồi, mẹ đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn không làm phiền ông ấy. Mẹ chỉ mong ông ấy sống tốt, chỉ cần ông ấy hạnh phúc, cho dù không phải vì mẹ, mẹ cũng cam lòng. Con ngốc à, nếu sau này con yêu ai thì con cũng sẽ hiểu lựa chọn của mẹ thôi.”

“Mẹ, con xin lỗi, sau này con không hỏi nữa đâu, mẹ yên tâm, con sẽ tôn trọng lựa chọn của mẹ, không có bố thì thôi, sau này con sẽ hiếu thảo với mẹ.” Giọng người đàn ông nghe rất trìu mến và dịu đàng.

Nghe thấy thế, Thẩm Nghị rất cảm động, không nhịn được mà quay người lại, rất muốn nhìn hai mẹ con này.

Nhưng khi ông ta quay lại thì chỉ thấy cặp mẹ con đang tựa vào nhau bên vệ đường đã giơ tay gọi xe, ông ta chỉ thấy bóng lưng bước lên xe của họ.

Người phụ nữ có vóc đáng nhỏ nhắn và bóng, lưng duyên đáng mềm mại, không thể biết được tuổi, bóng lưng đó trông rất quen!

Người con trai kia có đáng người cao lớn, cơ thể cũng vạm vỡ, nhưng hình như một bên chân có vấn đề, hơi cà nhắc.

Thẩm Nghị ngơ ngác đứng ở ven đường, nhìn chiếc taxi kia chạy đi.

Ký ức nào đó trong lòng ông ta chậm rãi sống lại.

Giọng nói mềm mại kia rất quen thuộc, hình như còn địu đàng hơn giọng nói trong trí nhớ của ông ta.

Không hiểu sao, những lời mà người phụ nữ kia nói lại khiến ông ta xúc động.

Rất lâu trước kia, có một cô gái hết sức địu dàng, coi ông ta như mạng sống.

Nhưng cuộc sống quá khó khăn, ông ta muốn thành công, muốn phất lên, do đó ông ta đã rời xa bà ấy, cưới Tống Lan Nhược, từng bước lên mây, bỏ lại bà ấy nơi xó xinh.

Khó khăn lắm ông ta mới có vị trí vững chắc, nhưng sức khỏe của Tống Lan Nhược lại yếu dần, thế là ông ta nhớ tới bà ấy.

Ông ta nghĩ, nếu Tống Lan Nhược chết, ông ta sẽ đường hoàng ở bên bà ấy, dù sao ông ta cũng vẫn còn tình cảm với bà ấy.

Nhưng ông ta không tìm thấy bà ấy. Ngô Mạn Lệ - người bạn cuối cùng của bà ấy đã mang vòng, tay mà ông ta tặng bà ấy đến gặp ông ta, nói rằng. bà ấy đã kết hôn, vì áp lực cuộc sống, bà ấy đã lấy một người ở vùng khác, rời khỏi quê hương, cao. chạy xa bay rồi.

Trong khoảng thời gian đó, ông ta rất buồn, nhưng Ngô Mạn Lệ đã ở bên ông ta, chăm sóc và an ủi ông ta từng li từng tí.

Sau đó mọi chuyện diễn ra một cách tự nhiên, họ có Nhã Văn, một đứa bé có thể theo họ của ông ta, được ông ta nâng niu như báu vật.