Tổng Tài Lạnh Lùng Muốn Cưới Tôi

Chương 49: Bình yên hay bão tố?



Mẹ của anh đứng giữa vô cùng khó xử, kể cả khi Kim Kỳ đứng cạnh anh, cô cũng cảm nhận được sự rạn nứt trong mối quan hệ này. Nhưng anh không muốn nói nhiều với ông, vẫn nên để cô thấy thoải mái mà dưỡng thai nên đã phớt lờ mà đưa cô vào nhà.

Thấy Kim Kỳ đã ngủ say, Nhất Ngôn nhẹ nhàng vén chăn cho cô, chậm rãi rời khỏi phòng đi xuống lầu. Vừa đi xuống gần tới phòng khách vài bậc thang, anh nghe được cha mẹ mình đang nói chuyện.

"Kim Kỳ có thai rồi ông à! Tôi thấy Nhất Ngôn nhà mình rất vui."

Lâm phu nhân không giấu nổi sự vui mừng, mỗi khi nhắc đến cô và cái thai trong bụng thì liền nở nụ cười hạnh phúc. Bà nói thêm.

"Từ ngày có con bé, Nhất Ngôn thay đổi nhiều lắm. Nó đã cười nhiều hơn trước, hoạt ngôn hơn trước."

Lâm lão gia cầm ly trà lên nhấp một ngụm, hương khói mờ ảo vẫn còn nghi ngút. Ông im lặng một hồi lâu rồi nói.

"Vậy cũng tốt. Dù sao trước đây, tôi cũng đã sai lầm một lần rồi, không thể để xảy ra lần hai được."

Nhất Ngôn cười nhạt.

Trong đầu ông cũng từng có suy nghĩ hối hận sao? Trước đây khi ông muốn tôi từ bỏ Triệu Mỹ Ngọc để theo sự nghiệp, có lẽ ông chỉ đúng mỗi chuyện ấy. Nhưng chuyện của Kim Kỳ, từ lâu đối với tôi đã là thứ không thể nào quên được. Liệu ông có từng sống trong dày vò và dằn vặt khi chính tay hại chết cháu mình không? Còn tôi, tôi vẫn đang sống trong nỗi thấp thỏm từng ngày. Kim Kỳ liệu có còn yêu tôi được như bây giờ khi biết sự thật không chứ?

Lần mang thai này, Kim Kỳ bị nghén thấy rõ, vậy nên so với lần trước cô không phát hiện cũng là lẽ thường tình. Khi thì muốn ăn đồ ngọt, khi thì lại là đồ chua. Nhất Ngôn hoàn toàn chiều ý cô mà làm theo mọi chuyện.

Chiều hôm ấy.

Lâm lão gia rời khỏi nhà cùng tài xế riêng của ông, nói rằng muốn gặp một người bạn lâu năm. Nhất Ngôn thì đưa Kim Kỳ đi dạo ở công viên.

"Gần đây con cứ hành em mãi thôi, hại anh cũng khổ sở theo! Cực cho anh quá!"

Cô vừa nói vừa nhìn anh xót xa, nhưng anh lại nhìn cô rất dịu dàng và ấm áp.

"Khờ quá! Đó là con của chúng ta mà, anh phải cùng em chăm sóc chứ!"

Về phía Lâm lão gia, ông ta đi đến một nhà hàng đã đặt bàn từ trước, gặp gỡ một người mà ông ta cho rằng rất quan trọng. Người đó bước vào, ăn mặc vô cùng sang trọng và toát lên sự quyến rũ, không ai khác đó chính là Triệu Mỹ Đoá. Cô ta ngồi chễm trệ xuống ghế đối diện, tháo kính râm ra đặt ở trên bàn rồi nhìn ông ta.

"Ông gọi tôi ra đây có chuyện gì? Từ khi chị tôi chết, Triệu gia và Lâm gia đã không còn quan hệ gì nữa."

Lâm lão gia cười khẩy rồi uống một ngụm cà phê nóng. Đặt tách cà phê xuống bàn, một nụ cười bí ẩn lộ ra trên đôi môi. Dáng vẻ này, hệt như trước đây khi ông ta cho người bắt Kim Kỳ và muốn trừ khử cô. Ông ta vốn không hề có ý tốt, cũng không hề thay đổi suy nghĩ đó. Suy cho cùng, Kim Kỳ chỉ là một chướng ngại ngăn cản con đường phát triển sự nghiệp của Nhất Ngôn. Trong mắt ông ta, những vật ngán đường thì thường phải loại bỏ, càng sớm càng tốt.

Nhìn Triệu Mỹ Đoá đang khó chịu, Lâm lão gia chậm rãi nói.

"Đừng vội. Lẽ nào cô cứ vậy mà bỏ qua? Cô không muốn trả thù cho chị của mình sao? Chính Kim Kỳ đã xuất hiện chen vào giữa kia mà?"

Mỹ Đoá nhìn ông ta đầy nghi hoặc.

"Ý ông là sao? Chẳng phải ông luôn đứng về phía con trai ông sao?"

Ánh mắt ông ta dần trở nên sắc lạnh, nhất là khi nhắc đến Kim Kỳ, giống như muốn ép cô vào đường cùng vậy.

"Đó chỉ là đối với Nhất Ngôn thôi. Cô nên nghĩ cho thật kĩ, nếu cô muốn trả thù, tôi có một cách."

Hai ngày sau.

Nhất Ngôn đưa Kim Kỳ đi thử váy cưới. Vì bụng cô bây giờ vẫn chưa to lên, nên đây là thời điểm thích hợp để cử hành hôn lễ. Hai người bước vào phòng thử đồ cùng một lúc, chỉ cách nhau một tấm rèm che màu trắng. Kim Kỳ vừa cởi váy hoa ra để chuẩn bị mặc váy cưới thì chiếc rèm bên cạnh bất ngờ bị hất lên. Nhất Ngôn xuất hiện làm cô đỏ cả mặt, vội vàng lấy váy hoa lên che lại. Anh khẽ cười, đi đến ôm lấy eo cô, chạm vào làn da mềm mại rồi nói.

"Có lẽ em đẹp nhất vẫn là lúc này nhỉ?"

Kim Kỳ xấu hổ đỏ cả mặt, hai tai cũng nóng bừng bừng. Cô đánh yêu với anh, cười ngượng ngùng.

"Có lẽ em đẹp nhất vẫn là lúc này nhỉ?"

"Cái tên lưu manh!"

"Em đẹp lắm!"

Anh cười, nghiêm túc lại rồi mặc váy cưới vào giúp cho cô. Chiếc váy vừa thắt nơ trắng ở eo xong thì hoàn tất, Kim Kỳ đẹp lộng lẫy như một nàng công chúa mà không cần trang điểm bước lên lễ đường. Nhất Ngôn dịu dàng vuốt ve gò má trắng hồng, mân mê chiếc cằm nhỏ xinh của cô rồi nhìn cô thật gần. Hai chóp mũi chạm nhau, nhìn đôi môi căng mọng của thật khiến cơn thèm khát trong anh lại cuộn trào.

Giọng anh nhẹ nhàng, trầm dịu bên tai.

Anh cúi người xuống, hôn ghì lên đôi môi ấy, cảm nhận dư vị ngọt ngào ứa ra, hệt như vừa cắn một miếng vào quả đào mộng nước, ngon ngọt.

...