Tổng Tài Lạnh Lùng Muốn Cưới Tôi

Chương 50: Hôn lễ chia tay



Ngày cử hành hôn lễ đã đến.

Nhất Ngôn chọn tổ chức hôn lễ tại một bờ biển yên bình và xinh đẹp, diễn ra dưới ánh hoàng hôn. Anh yêu cầu người chuẩn bị tất cả hoa trang trí đều là hoa loa kèn trắng và cả hoa cầm tay của cô dâu. Anh muốn biến nơi này thành một biển hoa, loài hoa mà người anh yêu nhất vẫn luôn ưa thích. Khách mời đến đông đủ cả, còn có sự có mặt của Trình Phi và Nhi Nhi. Hai người ngồi cạnh nhau, còn ngượng ngùng mà cười nói.

Anh đứng ở trên bục, cứ vô cùng hồi hộp, tim đang nhảy múa loạn xạ trong lồng ngực vì vui sướng và hạnh phúc. Khoảnh khắc tiếng nhạc ngọt ngào vang lên, Kim Kỳ từ xa bước đến, cầm bó hoa loa kèn trắng cùng chiếc váy cưới trắng xinh. Cô đích thực là nàng công chúa của hôn lễ ngày hôm nay, là người mà anh vẫn luôn muốn dùng cả đời để yêu thương. Hai bé gái đi phía trước rãi hoa, còn liên tục nói những câu chúc phúc anh và cô.

"Chúc cho cô dâu chú rể, trăm năm hạnh phúc, đầu bạc răng long, bách niên giai lão, hạnh phúc đến già!"

Mọi người đồng loạt đứng dậy chúc mừng, Kim Kỳ như vỡ mà bật khóc. Còn Nhất Ngôn, khi nhìn thấy những giọt nước mắt ấy cũng vô cùng cảm động, không kìm lòng được mà hai mắt đỏ hoe. Anh bước đến, nắm chặt lấy tay cô rồi dìu cô lên bục. Đứng trước mặt cô và tất cả mọi người, Nhất Ngôn nói.

"Thời gian ở bên nhau, chúng ta đã trải qua không ít vui buồn. Anh hi vọng, khi em nhìn thấy những hình ảnh này, sẽ thấy được... tình yêu mà anh dành cho em lớn tới cỡ nào."

Hình ảnh được phát lên từ màn hình chiếu phía sau lưng anh. Nó ghi lại những khoảnh khắc vui vẻ cùng cô, có cả những bức ảnh anh cầu hôn cô ở Nhật, vô cùng ngọt ngào bà lãng mạn khiến nhiều người ngưỡng mộ. Kim Kỳ mỉm cười hạnh phúc, những giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt diễm lệ kia cũng là vì cô quá đỗi hạnh phúc mà thành. Khi đến đoạn phim cuối cùng, màn hình bỗng nhiên tắt làm Nhất Ngôn có chút khó hiểu, vì anh vẫn còn một đoạn phim đó chính mình ghi lại, muốn nói với cô vài điều.

Màn hình tắt rồi lại mở lên, một đoạn clip hiện ra là hình ảnh trong một căn phòng làm việc. Rồi một bác sĩ ngồi xuống trước mặt máy quay, đeo khẩu trang kín mít. Ông ta nói rõ từng câu một.

"Cô Kim Kỳ quả thực trước đây đã từng mang thai. Nhưng vì do va chạm quá mạnh, mất sức trong thời gian dài khiến cô ấy không giữ được đứa nhỏ..."

Nhất Ngôn bàng hoàng, trong lòng anh bắt đầu rối như tơ, sợ hãi đến nỗi khiến anh không kìm chế được mà nổi cáu.

"Tắt ngay. Tắt ngay cho tôi."

"Không được tắt. Tôi muốn... được nghe hết toàn bộ."

Kim Kỳ ngây ra, sắc mặt vô hồn nhìn Nhất Ngôn khiến anh hoảng loạn đến tột cùng. Giọng của bác sĩ lạ trong clip lại vang lên.

"Chính Lâm thiếu gia là người đã muốn tôi giữ bí mật này, xem như chưa từng có chuyện gì mà hãy thật bình tĩnh, lựa lời nói với cô ấy."

Những giọt nước mắt nóng hổi rơi trên gò má của Kim Kỳ. Nhưng đó đã không còn là nước mắt của hạnh phúc, của niềm vui, mà là sự kinh ngạc không nói nên lời khi biết được sự thật kinh hoàng này. Nhất Ngôn run rẩy, anh bước đến bên cạnh cô, đưa tay ra giữa lưng chừng muốn nắm bàn tay ấy.

"Kim Kỳ! Nghe anh giải thích!"

"Giải thích? Anh giải thích thế nào?"

Cô nhìn anh bật cười mà nước mắt tuôn rơi trong vô thức. Cô chưa từng nghĩ rằng, chuyện tình này lại có ngày kết thúc bằng cách này. Trong khi người ta chọn đích đến của tình yêu thay thế bằng một hôn lễ. Thì cô và anh, trong chính ngày hôn lễ của mình lại hóa thành ngày kết thúc tất cả.

Nhất Ngôn như một kẻ đáng thương, anh đứng trước mặt cô mà cứ ngỡ như cô có thể đi mất bất kì lúc nào. Anh run rẩy, anh lo sợ.

"Em phải nghe anh! Chính anh... chính anh còn không hề biết sự tồn tại của đứa bé. Anh..."

Chát!

Một cái tát đau thấu xương từ chính bàn tay từng ôm lấy anh tát vào. Thứ cảm giác đau điếng ấy khiến anh như chết lặng, không nói thêm được lời nào. Kim Kỳ quát vào mặt anh, mọi thứ trong cô bây giờ như sụp đổ. Hôn lễ trong mơ của họ bây giờ cũng trở nên tan nát và hỗn loạn.

"Đủ rồi. Vậy nên anh mới thương hại tôi, dùng những lời ngọt ngào đó để khiến tôi mê muội sao?"

"Hoá ra... hoá ra thứ mà người ta gọi là yêu, chính là thế này đây!"

Cô cười nhạt, nước mắt thấm vào khoé môi mặn chát như cõi lòng của cô lúc này. Không nói thêm gì, Kim Kỳ quay lưng bỏ đi. Nhất Ngôn hoảng sợ đuổi theo cô, anh vừa chạy đến vừa với tay ra, sợ cô sẽ vụt mất một lần nữa.

"Kim Kỳ! Đừng đi!"

Cô chạy đến phía lọ hoa thủy tinh để trang trí thì cầm lấy nó, đập vỡ tan tành. Mảnh thủy tinh vụn làm tay cô trầy xước, cô cầm lấy một mảnh rồi kề vào cổ mình. Lâm phu nhân bị cảnh tượng này doạ đến phát ngất. Nhất Ngôn như muốn phát điên lên khi thấy cô như vậy. Anh dừng bước, lùi ra phía sau rồi nói.

"Đừng! Đừng như vậy mà Kim Kỳ!"

Cô nhìn anh dứt khoát.

"Nếu anh còn bước thêm một bước nào nữa, tôi sẽ tự sát!"

...