Tổng Tài Ngược Thê: Yêu Không Lối Thoát (Cô Vợ Bị Bỏ Rơi Của Tổng Tài Hung Dữ)

Chương 146: Còn không phải là một đứa ngu ngàn năm



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Từ Uyển Nhan nghe thấy tiếng giày cao gót

dẫm trên mặt đất đi gần về phía cô ta, thì dùng vẻ

mặt không tốt mà ngẩng lên, đợi đến khi thấy rõ

người đến là Đường Hoa Nguyệt, vẻ thù hẳn trên

mặt cô ta thiểu điêu muốn biển thành thực chất

ngay lập tức.

Đường Hoa Nguyệt cao hơn cô ta gần nửa cái

đầu, Từ Uyển Nhan dữ tợn ngấng đầu nhìn người

phụ nữ đối diện cho dù bị thương cũng đặc biệt

xinh đẹp lòng người, trong lòng thâm mắt một

tiếng “Yêu tinh”!

Mặc dù Đường Hoa Nguyệt căn bản không

thèm che giấu thân phận của mình trước mặt Từ

Uyển Nhan, nhưng mà Từ Uyển Nhan vẫn vô thức

chỉ muốn gọi cô là “K”, cô ta rất hy vọng cô chỉ

đơn giản là một hacker có kỹ thuật cao siêu, chỉ là

một đồng bạn hợp tác mà Hoắc Anh Tuấn muốn

giành lấy, mà không phải phải là người phụ nữ có

nhiều gút mắc với Hoắc Anh Tuấn trong quá khứ

như vậy! Có như vậy thì Hoäc Anh Tuấn cũng sẽ

không mê muội mà nhớ mãi không quên cô tai

“Cô K” Từ Uyển Nhan cố chống đỡ mà nở ra

một nụ cười giả tạo: “Kỹ thuật không tốt thì sau

này cũng đừng lái xe nữa, bản thân chết sớm

cũng thôi đi, còn làm liên lụy người khác, thật

đúng là nghiệp chướng! Nếu như Anh Tuấn có sơ

xuất gì, thì cô cứ chờ xem đi!”

Đường Hoa Nguyệt nhướng mày, hơ, kiểu vừa

ăn cướp vừa ăn làng này thật đúng là sở trường

của Từ Uyển Nhan.

Cô khinh thường mà nói: “Dù tôi lái xe có tốt

đi chăng nữa thì cũng chịu không nỗi có người

độc ác cố ý đụng vào nhé, mà khoan hãng nói, cô

Nhi thật sự đã nhắc nhở tôi, xem ra tôi còn phải đi

điều tra thêm đằng sau cái tên tài xế gây tai nạn

kia có kẻ chủ mưu nào hay không nữa, nhất định

phải lôi kẻ xấu xa kia ra trước công lý mới được...”

Cô hài lòng nhìn khóe miệng của Từ Uyển

Nhan co quặäp kịch liệt một phen, không khỏi cười

nhạo thành tiếng: “Còn vê phần tổng giám đốc

Hoắc, ồ, lúc ấy tôi cũng rất kinh ngạc đấy, thật

không ngờ anh ta sẽ liều mình như vậy để cứu

tôi...Có điêu cô thì tính là cọng hành gì cơ chứ?

Hử? Cô thay anh ta suy tính như vậy, sao anh ta

lại không hề bằng lòng ở lại chờ cô một lát? Nói

năng hùng hồn đầy lý lẽ như thế, nếu như tôi nhờ

cô chuyển hộ quà thăm hỏi, thì e rằng ngay cả

cửa lớn của nhà họ Hoắc cô cũng không nhất

định đi vào được đúng chứ?”

“Cô! Cái đồ già mồm át lẽ phải này!” Từ Uyển

Nhan đưa ngón trỏ tay phải ra mà hung ác chỉ vào

Đường Hoa Nguyệt, tức giận không nhẹ.

Đường Hoa Nguyệt đánh lệch tay đang chỉ

trước mặt cô của Từ Uyển Nhan một cái “Bốp”:

“Từ Uyển Nhan, ghen ghét khiến người ta trở nên

xấu xí, câu nói này thật đúng là được thể hiện đến

vô cùng sâu sắc trên người cô đó. Tìm một tấm

gương mà soi lại cái bản mặt của cô đi, nếu như

tôi mà là Hoắc Anh Tuấn, khẳng định là ngay cả

một ánh mắt cũng không muốn lãng phí trên

người cô đâu.”

“Đường Hoa Nguyệt! Đừng tưởng là mạnh

miệng một chút thì tôi phải sợ cô! Cô còn mặt mũi

để nói tôi sao? Một đứa oán phụ lúc trước bị

người ta vứt bỏ mà thôi, cô thì có cái gì mà ngông

cuồng cơi Buồn cười thật! Cái thứ hacker “K” chó

má gì chứ, còn không phải mà một đứa ngu ngàn

năm!"





- ---------------------------