Tổng Tài Ngược Thê: Yêu Không Lối Thoát (Cô Vợ Bị Bỏ Rơi Của Tổng Tài Hung Dữ)

Chương 147: Bê bối của Từ Uyển Nhan



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cô ta đã nôn nóng đến cực điểm, đôi môi

cũng bị chính mình căng thẳng căn đến rách da,

Từ Uyển Nhan đột nhiên nhớ đến câu nói không

rõ ý tứ mà Đường Hoa Nguyệt đã nói với cô ta

trước khi rời khỏi bệnh viện kia...Nhất định là cô

ta! Là con ả ti tiện kia muốn trả thù cô ta!

“Á!..” Từ Uyển Nhan suy sụp mà kêu †o, giao

diện điện thoại dừng ngay tại một tấm hình cũ đã

lâu, người con gái trong bức ảnh đang mở to đôi

mắt đầy mờ mịt, đứng trước cổng của khoa phụ

sản.

Từ Uyển Nhan điên cuồng mà ném những thứ

mà tay có thể với tới xuống hết dưới đất, mới có

thể làm thoáng dịu đi nỗi sợ hãi và phẫn nộ trong

lòng cô ta, chuông điện thoại lại bỗng nhiên vang

lên, cả người cô ta sợ hãi bưng kín đầu.

Tiếng chuông đặc biệt này lúc thường ngày

sẽ khiến cho Từ Uyển Nhan vừa vui vẻ vừa hả hê,

nhưng vào giờ phút này lại thật giỗng như một

thanh loan đoan đặt trên cổ cô ta làm cho cô ta

lạnh đến phát run.

Nhưng điện thoại của Hoäc Trình Viễn, cô ta

không dám không bắt.

Gắng gượng bấm nút nhận cuộc gọi, giọng

đàn ông vừa nghiêm khắc vừa già dặn ở đầu bên

kia ập xuống mắng cô ta một tiếng, Từ Uyển Nhan

lập tức tuôn ra hai hàng nước mắt.

“Chú Viễn ơi..." Cô ta nói với giọng run rấy mà

biện giải cho chính mình: “Chú nghe cháu giải

thích, căn bản không giống như những gì mà bọn

truyên thông không có lương tâm kia viết! Khi đó

cháu đã đủ tuổi rồi! Mà lại bị người ta dụ dỗ lừa

gạt, không phải là cháu tự nguyện đâu! Hu hu hu,

khi đó điều kiện của cháu cũng không tốt, xảy ra

loại chuyện này cháu cũng không biết tìm ai xin

giúp đỡ cả...Cháu xin lỗi mà...”

“Đủ rồi!” Hoắc Trình Viễn nặng nề vỗ vào bàn

trà, làm cho Từ Uyển Nhan ở đầu bên kia điện

thoại bị dọa sợ: “Cô không cân giải thích mớ

chuyện vụn vặt này với tôi!”

Hoắc Trình Viễn từ trước đến này đều là

người hòa ái dễ gần khéo hiểu lòng người, Từ

Uyển Nhan tuyệt vọng mà nghĩ đến, ông ấy nhất

định là đang cực kỳ tức giận, nếu không thì tuyệt

đối sẽ không nổi giận đùng đùng như vậy.

Hoäc Trình Viễn ở bên kia nặng nề hít thở hai

lần, bình tĩnh trở lại mà nói: “Cô nghĩ kỹ nên làm

sao giải thích với Hoắc Anh Tuấn đi. Giá cổ phiếu

của GS vừa mới ổn định lại chưa được mấy ngày,

nếu như công ty lại vì cô mà chịu tổn thất, theo tôi

thấy thì nó sẽ không giơ cao đánh khẽ với cô đâu.”

Từ Uyển Nhan khóc lóc thút thít, liên tục phụ

họa, cũng cam đoan rằng bản thân nhất định sẽ

dùng hết sức để đền bù chuyện này, Hoắc Trình

Viễn mới tức giận mà cúp máy.

Trước đó Từ Uyển Nhan đi giao thiệp khắp

nơi, thật đúng là có không ít người trong quyển sổ

ghi thông tin này có năng lực giúp đỡ cho, thế

nhưng mà người bằng lòng giúp đỡ thì thật sự là

ít ỏi không được bao nhiêu, đứng trước danh lợi

còn có ai thật lòng làm bạn bè đâu.

Cô ta ráng chống đỡ đến ba giờ rạng sáng,

đến khắp nơi cầu ông xin bà, dùng hết vốn liếng

toàn thân, cuối cùng khó khăn lắm mới làm giảm

độ nổi của tin tức này đi một chút, bản tin cũng bị

xóa mất bảy tám phần.

Sức cùng lực kiệt ngã xuống giường, Từ Uyển

Nhan lại không muốn nhắm hai mắt lại, trong đầu





- ---------------------------