Tổng Tài Si Tình: Xin Em Quay Về!

Chương 36: Kiếp má hồng



Cao Đình cô hãy chờ đấy... trò vui mới bắt đầu thôi. Ả mím môi ghim thù, ôm chặt người đàn ông lam bộ run rẩy, đây là nước cờ cao tay của ả, giả bệnh lấy lòng người đàn ông si tình này.

Lúc Hàn Trúc trở về biệt thự giam cầm Cao Đình thì đã nửa đêm thấy nữ nhân đang ngồi ở sofa xem tivi, cô bất giác quay qua nhìn hắn cười gượng.

Hắn đến gần hôn lên trán cô mỉm cười hài lòng:

"Có vẻ em ngoan hơn nhiều rồi đó!"

Cao Đình im lặng tiếp tục dán mắt xem tivi, trên màng hình là những hình ảnh của Chúc Tử Yên chụp chung với Hàn Trúc thời niên thiếu.

Hàn Trúc ngồi xuống thấy chúng giật mình nhìn Cao Đình.

"Đâu em có cái này?" Hàn Trúc nghiến răng tháo đĩa CD ra khỏi máy, cất kỹ vào hộp nhung trên bàn, quá trình và thái độ trân quý vật vô tri đó khiến Cao Đình đau lòng.

Hắn chợt thấy nhẫn cưới không trên ngón tay nhỏ, cả sợi dây chuyền lục bảo có hình Chúc Tử Yên cũng không hiện diện trên cô Cao Đình.

"Chúng đâu rồi!" Hàn Trúc siết chặt hai cổ tay bé đè xuống sofa gằn giọng: "Trả lời!!!"

Cao Đình trừng mắt căm phẫn tên đàn ông mà cô tin tưởng trong 3 năm, vậy mà hắn cất dấu mọi thứ liên quan đến cô bạn gái thanh mai trúc mã đã chết cách đây 8 năm. Ác hơn nữa là sợi dây chuyền ngọc lục bảo hắn tặng cô ngay ngày sinh thần, mặt ngọc chạm trổ tinh xảo bên ngoài, nhưng lúc nóng giận cô bứt ném xuống sàn vỡ ra là hình của Chúc Tử Yên.

Cô nghĩ có phải Hàn Trúc muốn mượn xác nhập hồn không? Hắn từng dặn cô không bao giờ được tháo sợi dây chuyền này ra, anh yêu em. Khốn nạn hắn yêu Chúc Tử Yên chứ không phải Cao Đình. Cô tuyệt vọng khi biết điều đó.

Hàn Trúc đúng là bệnh hoạn khi ân ái cũng từng gọi tên Tử Yên, thế mà cô không nhận ra hồn ma cô gái kia đã nhập vào thân thể cô.

Cao Đình hụt hẫng khi nhận ra Hàn Trúc chưa từng xem cô là Cao Đình, chứ không phải vì hắn không yêu cô...

Cao Đình cười mỉa mai: "Ha... tôi quẳng vào thùng rác rồi!"

Nghe đến vật mình tặng bị xem coi rẻ, khuôn mặt hắn bỗng trở nên âm trầm đáng sợ. Cao Đình chẳng run sợ hắn mà thay vào đó là bình thản, khiến hắn ức chế, mang cô ném lên giường muốn hành sự ân ái, mặc kệ sự kháng cự mảnh liệt, triệt để những mảnh vải bị xé rách nằm rải rác dưới sàn.

"Bỏ ra!" Cao Đình vung chân đạp vào hạ dưới của nam nhân, thừa cơ hắn xuýt xoa cậu nhỉ đau thốn, cô vọt khỏi khống chế của hắn, chạy thẳng ra cửa.

- "Bụp."

Chai rượu vang do Hàn Trúc ném trúng vào lưng trần mảnh khảnh của nữ nhân, cô khụy xuống sàn, cảm giác lưng bị rát đau, lồng ngực bị chấn động ôm ngực thở rít vài cái, khuôn mặt tái mét.

Hàn Trúc không cố ý ném trung Cao Đình, chỉ muốn ngăn cô chạy trốn hắn thôi.

"Em... cứ muốn anh bạo lực mới khuất phục sao?"

Hàn Trúc vừa nói vừa dùng bước chân âm khí bước đến nâng cằm cô: "Rốt cuộc em muốn cái gì?"

Cao Đình gạt tay nam nhân ra, quát to bằng giọng khàng đặt do khó thở: "Tôi hỏi anh mới đúng!"

Hỏi? Hàn Trúc híp mắt lạnh nhìn vào đôi mắt ngấn lệ trước mặt.

"Em đừng hỏi vớ vẩn!"

Cao Đình thu mình dưới sàn đôi mắt buồn tủi nhìn về vô định, tình cảm cô chắc chiêu bấy lâu đã khiến bản thân trở nên thảm hại, hỏi cái gì hắn cũng bác bỏ, chỉ có hắn mới được thẩm vấn cô thôi sao?

Một tên đàn ông hung hãng đang muốn tra tấn tinh thần một nữ nhân bằng những câu nói chí mạng ư?

"Trả lời anh...?"

"Cút..." Cao Đình nghe câu hỏi mệnh lệnh, lập tức cầm mảnh vỡ thủy tinh kề vào cổ tay mình, quát vào mặt Hàn Trúc.

"Em..." Hắn nhìn máu đỏ từ bàn nhỏ đang siết chặt mảnh thủy tinh, quét mắt thấy cơ thể trần đẹp đẽ đang run rẫy, hắn cởi áo khoát choàng che thân thể quyết rũ dục vọng của hắn đến vô thức nuốt nước miếng thèm thuồng, giây phút tay nhỏ thả lỏng miếng thủy hắn vung tay đánh ngất cô ngay.

Đến khi Cao Đình tỉnh lại thân thể chi chít dấu hôn, nam nhân nằm cạnh ngủ ngon lành, cô nhích thân thể đau nhứt, cảm giác có luồng d*ch nóng chảy ra nơi nụ hoa nhỏ.

Cô không tin được mình bị ngất mà hắn cũng có thể ăn sạch sẽ.

Từ ngày Chúc Tử Yên xuất hiện, Cao Đình đã không cho Hàn Trúc xả dục vọng trong người, chắc vì thế nên hắn không nhịn được nữa, dù gì hắn cũng là đàn đích thực gần nữ sắc không giao động thì chắc bị liệt d*uong.

Hàn Trúc mở mắt ra nhìn cô ngồi co ro, vết thương ở lưng máu vẫn còn rỉ ra, hắn vươn tay sờ nhẹ, cô rùn mình đau rát.

"Cao Đình, em đừng thái độ với anh, sẽ không bị thương. Anh không muốn làm em đau."

Cao Đình im lặng không hồi đáp, làm nay nhân vô cùng khó chịu, trước giờ chẳng ai dám làm phật ý hắn, thế nên người phụ nữ của hắn cũng không có quyền nghịch ý hắn.

"Em tự kiểm điểm lại những gì em làm đi!"

Dứt lời hắn mặc quần áo chỉnh tề, rời khỏi phòng.

Cao Đình nước mắt lăn dài trên đôi gò má, khóc không thành tiếng, bao nhiêu đau lòng dồn nén trong tâm, cô lê thân xác đầy vết tích đỏ, thấy bản thân đúng là rẻ mạt, nhơ bẩn, dưới ngàn giọt nước từ vòi sen vẫn không thể rột rửa hết.

Sau một tiếng đồng hồ xả nước lạnh, Cao Đình ngất lịm trong phòng tắm. Hàn Trúc trở lên phòng thấy liền bế cô ra giường, gọi bác sỹ đến khám chuẩn đoán bệnh nhân bị thiếu máu cộng với khóc quá nhiều căng thẳng dây thần kinh, ông kê ngay toa thuốc an thần.

Lúc này chuông cửa reo, Hàn Trúc ra ban công nhìn xuống thấy là Vân Dương, đôi lông mày nhíu lại.

"Khốn kiếp!... lại dám đến đây!"

Hắn nghiến răng liếc nhìn Cao Đình một cái, siết nắm đấm ra khỏi phòng đóng cửa một cái "rầm."