Tổng Tài Yêu Thủy Tinh

Chương 8



Vật nóng của người đàn ông ngang ngạnh để giữa hai chân trần trụi. Nghê Thủy Tinh kinh hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên.

"Của anh... thật lớn..." Nửa ngày, cô thốt ra một câu như vậy.

"Ha ha..." Tiếng cười trầm thấp của người đàn ông tác động vào màng nhĩ của cô: "Càng lớn càng tốt, lát nữa tôi sẽ dùng nó làm cho em lên tiên." Giang Lăng tách hai chân của cô, nhắm ngay cửa huyệt, thoáng cái liền đi vào.

"A..." Nghê Thủy Tinh kéo chặt cánh tay người đàn ông, đốt ngón tay trở nên trắng bệch. Mặc dù tối hôm qua đã từng thân mật, nhưng dù sao cũng không thích ứng, bất thình lình bị xâm nhập làm cho cô không nói nên lời...

"Thả lỏng một chút." Giang Lăng cúi người, hôn Nghê Thủy Tinh một cách điêu luyện, thành thạo trêu chọc đầu lưỡi cô, không ngừng mút vào, làm cho cô lại thở hổn hển.

Cô cảm thấy như ý chí của mình đều bị tan chảy.

Đầu lưỡi hai người tựa như một ngọn lửa nóng, nhanh chóng bừng bừng lửa dục. Nước bọt ngọt ngào tương hỗ giao triền, theo đầu lưỡi rót vào trong khoang miệng. Nhiệt huyết sôi trào khiến toàn thân hai người nhanh chóng nóng lên.

"A... Giang Lăng... Ưm..." Nghê Thủy Tinh chỉ cảm thấy toàn thân mình đều nóng, vong tình* chìm đắm trong lồng ngực rắn chắc mạnh mẽ của người đàn ông. Hai tay bất tri bất giác quấn lên cổ anh, ôm lấy bờ vai anh, ghé vào tai anh phát ra những tiếng thở gấp ngọt ngào, tạo nên không khí triền miên trong phòng.

*vong tình: quên cả những điều thấy được trong lòng, ý nói dửng dưng trước cuộc đời, không còn vui buồn gì nữa

"Bên trong em nóng quá... Rất tuyệt..." Giang Lăng cắn răng chạy nước rút. Toàn thân cô mềm mại không xương, u huyệt như một cái đầm dào dạt xuân thủy, bao bọc toàn bộ vật nam tính của anh, khiến anh sảng khoái không nói nên lời.

"A... A... Chậm chút... Ưm..." Ánh mắt Nghê Thủy Tinh gần như đã say, ý loạn tình mê nhìn người đàn ông trước mắt, sóng mắt mềm mại như nước: "Chậm lại một chút... A... Chính là chỗ đó... Nga... Thật tuyệt... Thật thoải mái..." Lửa nóng dục vọng của cô không ngừng tăng nhanh, thân thể không còn nghe theo lý trí, chỉ theo bản năng cùng đưa đẩy theo luật động của người đàn ông.

Trong mật huyệt đã sớm ẩm nóng như nước. Chất dịch ngọt ngào từ nơi hai người kết hợp chặt chẽ dần dần chảy ra, khiến cả hai đều thấm ướt. Hai thân thể ma sát với nhau tạo ra tiếng vang dâm mỹ khiến cho người ta mặt đỏ tim đập.

"Chúng ta đổi tư thế." Từ tư thế kết hợp của hai người, Giang Lăng nghiêng người Nghê Thủy Tinh lại, sau đó giơ một chân của cô lên, gác trên vai mình, cúi người, đâm mạnh hơn vào cơ thể cô, tiếp tục ra vào nhanh hơn.

"A... A... A..." Loại tư thế giao nhau hình chữ thập này làm cho hai người càng kết hợp chặt chẽ hơn. Nghê Thủy Tinh liên tục thét chói tai, không chịu nổi kích tình quá lớn, khóc ồ lên: "A... Chậm một chút... Hức... Giang Lăng... thật kỳ lạ... Giúp... giúp em... A..."

Người đàn ông ra vào một lần so với một lần càng mạnh hơn, khiến cô thần hồn điên đảo, xương cốt mềm nhũn, không cách nào kiềm chế, cũng không thèm kiềm chế tiếng kêu phấn khích của mình.

Tiếng kêu "bạch bạch" quanh quẩn khắp phòng. Xuân triều tràn trề khắp thủy huyệt, dịch ngọt trong suốt dầm dề chảy ra.

Động tác người đàn ông càng thêm kịch liệt, bờ mông rắn chắc căng thẳng, vật nam tính cứng như sắt, nóng như lửa ở trong mật huyệt của cô ra ra vào vào. Mỗi một lần gần như đều rời khỏi toàn bộ, rồi lại vào lút cán, chạy nước rút trên diện rộng với tần suất cao, làm cho dòng khoái cảm lưu chuyển không ngừng.

"A... Nóng quá... Thật thoải mái... A... A..." Nghê Thủy Tinh khóc lớn, nơi riêng tư giống như bị tan chảy vì quá thoải mái: "Lăng... A... Giang Lăng... Nhanh một chút đi... Cho em..." Cô không ngừng lắc đầu, ánh mắt gần như mê loạn.

"Thật tuyệt... Thật lợi hại... Ưm..." Cô kêu gào lúc này chỉ khiến đổ thêm dầu vào lửa: "Lăng... Em không được... Giúp... giúp em..."

Nghe giọng nói mười phần mị hoặc của cô, trong lòng Giang Lăng tràn đầy cảm giác thành tựu.

dương v*t của anh dài kinh người, rắn như thỏi sắt lớn, kịch liệt ra vào trong mật huyệt mềm mại của cô, lần lượt đem cô lên trên đỉnh rồi lại khiến cô nặng nề rơi xuống.

Thiên đường và địa ngục cùng lúc giày vò, làm cho Nghê Thủy Tinh có cảm giác vừa thống khổ vừa vui thích. Toàn thân giống như bị sốt cao, run rẩy không ngừng.

"A... Ưm... Thật thoải mái... A... A... A..."

Cô ngày càng yêu kiều càng mị hoặc. Đường cong lả lướt mềm mại của thân thể phối hợp cùng động tác ra vào của người đàn ông, giống như mặt nước bị một cơn gió mãnh liệt thổi qua, cuộn sóng phập phồng dập dờn, phong tình vạn chủng.

"Ưm... A... A... Cứu em..."

Trong sự xâm lấn mang tính hủy diệt của người đàn ông, cô run rẩy như một con thỏ nhỏ bị lạc đường, trái lại càng khơi dậy thú tính tiềm tàng nằm sâu trong nội tâm của người đàn ông.

Anh muốn chà đạp cô, tàn phá cô, yêu thương cô, thương tổn cô... Anh cúi người, đầu lưỡi nóng hổi thỏa thích mút cần cổ non mềm của cô vào, tùy ý lưu lại một vết hôn. Anh muốn toàn thân cô đều lưu lại ấn ký của mình, khiến cho cô từ nay về sau chỉ thuộc về một mình anh.

Không sai, cô là của anh, chỉ có thể là của một mình anh!

"Ưm... Ư... Nóng quá... A... A..."

Hai người đều đổ mồ hôi như mưa hạ, da thịt lõa lồ thấm đầy mồ hôi tình dục, trong suốt lấp lánh.

Thân thể Nghê Thủy Tinh không ngừng co giật từng đợt. Căng thẳng rồi thả lỏng, sau đó, lại căng thẳng rồi lại thả lỏng...

Tiếng khóc yêu kiều, trộn lẫn cùng tiếng thở dốc nặng nề của người đàn ông, vang vọng giữa phòng ngủ to lớn.

"Ngừng lại... Em không chịu nổi... A... A... Ưm... Giang Lăng... A... A..."

Giọng nói Nghê Thủy Tinh đột nhiên tăng cao, thì ra đã sắp đến cao trào, con ngươi ngập nước một mảnh mê loạn khêu gợi.

"Thủy Tinh, em giỏi quá!" Biểu tình xinh đẹp của cô khi sắp đến cao trào, làm cho anh cũng không thể nào nhẫn nại thêm. Anh kịch liệt thở gấp, nặng nề, liên tục đánh vào mười mấy cái, sau đó, gầm nhẹ một tiếng, tựa như một cơn lũ chợt đến, rót toàn bộ tinh dịch vào trong cơ thể cô.

"A... Ưm..." Nghê Thủy Tinh nâng cao cơ thể xinh đẹp, ngón chân căng ra, cơ thể nâng cao, nhu thuận tiếp nhận nhiệt tình của người đàn ông. Từng đợt nhiệt lưu nóng hổi rót vào trong cơ thể cô, trái tim cuồng loạn như thể không còn là của mình nữa, nụ hoa mềm mại không chịu nổi nhiều nhiệt tình như vậy, bất giác la lớn lên, trước mắt bỗng tối sầm, rồi ngất đi.

Cao trào qua đi, Giang Lăng cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình, bỗng thầm kinh hãi. Anh chưa bao giờ có chuyện không khống chế được dục vọng của mình như vậy. Nhưng ở trước mặt cô gái nhỏ này, sự tự chủ mà anh luôn cao ngạo nhất thời tan rã, biến mất không còn dấu vết.

Đem cô ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi mềm mại, dừng ở bộ dáng đáng yêu của cô khi ngủ say, Giang Lăng không thể nào không thừa nhận, cô gái nhỏ này, không biết lúc nào đã lẻn sâu vào lòng anh, vững vàng mọc rễ nảy mầm trong lòng anh.

Nếu như là cô, có lẽ, anh có thể quên đi ác mộng mà mẹ anh mang đến cho anh, thử tin một người, yêu một người. Nếu như là cô,...

Chỉ là anh còn chưa xác định, bản thân mình có nguyện ý mạo hiểm phiêu lưu hay không, đổi cả đời để lấy một tình yêu khắc cốt ghi tâm.

*

Từ ngày đó trở đi, giống như có cái gì đó khang khác.

Nghê Thủy Tinh phát hiện, buổi tối Giang Lăng không về trễ, ngày ngày đều về ăn cơm đúng giờ, tận hết khả năng ở bên cạnh bà nội, làm cho bà vui vẻ. Chờ sau khi bà nội ngủ, anh liền nhiệt tình đòi hỏi cô không ngừng, mặc cô yếu ớt giãy dụa trong lòng anh, sụt sùi khóc cầu xin tha thứ, vẫn không dễ dàng buông tha cô.

Có lúc anh còn như chăm chú nhìn cô thật sâu, động tác mềm nhẹ, ôn nhu như vậy khiến cô gần như rơi lệ, làm cô cảm thấy mình như được yêu, nên anh mới đối đãi với cô như đồ sứ dễ vỡ, mới cẩn thận từng li từng tí như vậy.

Nhưng ngay lập tức, cô liền quở trách bản thân mình đang si tâm vọng tưởng. Anh và cô trong lúc đó, ngoại trừ cái hợp đồng lạnh lẽo kia, không bao giờ có cái khác nữa. Cô nhắc nhở bản thân mình lần nữa, cứ như vậy, đến khi ngày đó đến, cô mới không đau khổ, mới có thể yên lặng rời đi. Mặc dù cô không biết ngày này lúc nào mới đến, nhưng cô vẫn chờ, chờ anh chính miệng nói lời tạm biệt.

Loại ý nghĩ này làm cho đau đớn không chịu nổi. Nhưng nếu như trong mắt anh đã không có tình yêu, cứ ngu ngốc đeo bám cũng chỉ gây thêm phiền phức cho anh mà thôi.

Điều cô không muốn nhất, chính là gây thêm gánh nặng cho anh!

"Chào buổi sáng, cô chủ!"

Sáng sớm, chờ Nghê Thủy Tinh đi xuống, quản gia lập tức tiến lên chào hỏi.

Giang Lăng không có ở đây, nếu không phải là đi làm, thì hẳn là đi xã giao?

"Chào buổi sáng, bác Vương." Nghê Thủy Tinh mỉm cười, ngồi trước bàn ăn, người hầu đứng cạnh liền bước lên trước một chút.

"Bà nội đâu?"

"Tinh thần bà chủ hôm nay hình như không tốt lắm, bữa sáng cũng gọi chúng tôi mang vào phòng." Quản gia cung kính trả lời.

"Vậy sao?" Nghê Thủy Tinh trầm ngâm một chút: "Gọi điện thoại mời bác sĩ đến đây xem sao."

"Đã gọi rồi, bác sĩ Đường đang tới đây."

Đang nói, liền thấy một bóng người thon dài xuất hiện ở cửa.

"Vừa rồi tôi nghe thấy tên mình, không phải hai người nói bậy sau lưng của tôi chứ?" Đường Gia Bình cười đi đến.

"Gia Bình." Nhìn thấy khuôn mặt đoan chính, văn nhã của Đường Gia Bình, Nghê Thủy Tinh không khỏi cảm thấy thân thiết: "Tốt quá, bà nội hôm nay không khỏe..."

Đang nói đột nhiên bị cô giúp việc lao tới ngắt ngang, vẻ mặt hoang mang nói với Nghê Thủy Tinh: "Cô chủ, không xong rồi, bà chủ đã bất tỉnh."

"Cái gì?" Nghê Thủy Tinh thất kinh, vội vã cùng Đường Gia Bình lên lầu hai.

Đường Gia Bình trước tiên đo huyết áp, sắc mặt ngưng trọng, lập tức tiêm một mũi thuốc giảm huyết áp, sau đó nhanh chóng đưa bà vào bệnh viện.

Nhìn cửa phòng cấp cứu khép kín, lòng Nghê Thủy Tinh nóng như lửa đốt.

Mấy phút sau, trên hành lang vang vọng tiếng bước chân vội vã, trước mắt xuất hiện khuôn mặt đầy mồ hôi của Giang Lăng.

"Bà nội sao rồi?" Giang Lăng kéo Nghê Thủy Tinh, lực mạnh đến mức khiến cô suýt kêu lên.

Nghê Thủy Tinh nhịn đau, nói: "Bà đang nằm trong phòng cấp cứu. Anh đừng gấp, ngồi xuống nghỉ ngơi trước đi."

"Sao anh còn ngồi được chứ?" Giang Lăng hét lớn một tiếng, gấp gáp đi tới đi lui trước cửa phòng cấp cứu.

Ngày này rốt cuộc cũng tới sao? Nội tâm của anh gần như đã đóng băng rồi.

Nghê Thủy Tinh nhìn đèn đỏ trước phòng, lại nhìn đến khuôn mặt lạnh lùng thâm thúy của Giang Lăng, trái tim đột nhiên ẩn ẩn đau.

Đây là tín hiệu của sự chia lìa sao?

Cô không biết, chỉ biết là, ngực của cô rất đau, rất rất đau.

*

Một tiếng sau, Đường Gia Bình từ trong phòng cấp cứu đi ra, mở khẩu trang trắng xuống, thoạt nhìn rất mệt mỏi.

"Bà nội sao rồi?" Giang Lăng bước một bước dài lên hỏi.

Đường Gia Bình trầm mặc. Thoáng trầm mặc này khiến lòng Giang Lăng như bị dao cắt.

Đặt tay trên vai bạn thân, Đường Gia Bình khó khăn phun ra mấy chữ: "Nén bi thương, bên tim đột ngột tái phái dẫn đến não đột tử. Chúng tôi thật sự đã hết cách."

Một câu nói ngắn ngủi đã nói lên tất cả. Bọn họ thậm chí còn chưa kịp nhìn mặt bà nội lần cuối.

Nghê Thủy Tinh che miệng lại, nhào vào lòng Giang Lăng khóc thành tiếng. Giang Lăng ôm chặt nàng, toàn thân đau đớn như có một cơn thủy triều ấp đến cuốn trôi.

Anh đã mất đi người thân quan trọng nhất!

*

Một tuần sau, biệt thự Giang gia.

Nghê Thủy Tinh đứng trước cửa thư phòng, lo lắng nhìn cửa phòng đóng chặt, lo lắng người đàn ông bên trong có ổn hay không.

Từ hôm trước, sau khi trở về từ tang lễ của bà nội, Giang Lăng liền nhốt mình trong thư phòng, ít lộ diện. Cơm nước cũng là do người giúp việc mang vào, nhưng mỗi đem ra đều không thấy có dấu hiệu động tới.

"Cô chủ." Bác Vương quản gia bưng cơm trưa, do dự nhìn Nghê Thủy Tinh đứng ở cửa.

"Để con mang vào!"

Nghê Thủy Tinh nhận lấy bữa trưa, gõ cửa, không có tiếng trả lời, cô tự đẩy cửa đi vào.

Bên trong thư phòng một khoảng không tối mờ, sương khói tràn ngập, khiến người ta khó lòng hô hấp. Giang Lăng đưa lưng về phía cô, ngồi trên chiếc ghế da cao to phía sau.

"Anh không sao chứ?"

Người đàn ông không phản ứng chút nào.

"Dù thế nào thì cũng ăn chút gì đi, em..." Nghê Thủy Tinh dừng một chút: "Mọi người đều rất lo lắng cho anh."

Cô nhẹ nhàng đem bữa trưa đặt trên bàn sách.

"Ra ngoài!" Giang Lăng lạnh lùng nói, giọng nói khàn đặc, bóng lưng cô đơn khiến người ta nhìn qua đau xót biết bao.

"Nếu bà nội có linh thiêng, nhìn thấy bộ dạng này của anh cũng sẽ không vui." Nghê Thủy Tinh nói khẽ.

"Nói em ra ngoài!" Trả lời cô, là giọng nói lạnh lùng hơn so với vừa nãy, hoàn toàn đẩy người ta ra xa ngàn dặm.

Nghê Thủy Tinh trầm mặc đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại. Đột nhiên cô có cảm giác xúc động muốn khóc.

Cho dù là thời điểm như vậy, anh cũng không muốn cô ở bên cạnh, thà rằng tự mình vượt qua.

Anh không cần cô làm bạn, trong mắt của anh căn bản không có sự tồn tại của cô...

*

Lúc Nghê Thủy Tinh rời đi, ánh mắt bi thương rõ ràng như vậy, Giang Lăng đột nhiên có một loại xúc động muốn gọi cô lại, ở bên cạnh mình. Nhưng mở miệng ra rồi, anh lại không nói lời nào.

Anh rít một hơi thuốc, làn khói lượn lờ khiến cho ngũ quan như khắc của anh càng thêm u lãnh.

Anh không phải không biết cô đang lo lắng cho anh. Nhưng mà, anh của hiện tại, không quên được quá khứ, không thể làm như chưa có chuyện gì phát sinh, càng không có cách nào hứa hẹn tương lai với cô.

Nhất là bà nội anh yêu thương nhất vừa mất, trong lòng anh bây giờ chỉ có lạnh giá, không thể đối xử ôn nhu với cô, càng không rảnh để ý đến cảm thụ của người khác.

Gọi là tự tôn cũng tốt, kiêu ngạo cũng được, bây giờ anh đã bị thường, chỉ muốn tự mình trốn đi, lẳng lặng gặm nhấm vết thương, đợi thương thế khỏi hẳn, hy vọng thời gian trôi qua đau thương có thể lắng lại.

Còn cái khác, anh căn bản không rảnh quan tâm.

Chậm rãi dập tắt tàn thuốc, Giang Lăng cầm điện thoại, nhấn phím gọi cho thư ký riêng ở công ty, chậm chạp mở miệng nói: "Giúp tôi đặt vé máy bay đi Paris, càng nhanh càng tốt." Sau đó, anh dứt khoát cúp điện thoại.

Sáng sớm hôm sau, nghe tiếng cửa thư phòng vang lên, Nghê Thủy Tinh vẫn luôn chờ trên sô pha phòng khách bỗng giật mình tỉnh giấc, rồi nhảy dựng lên.

Là Giang Lăng! Anh ra ngoài rồi!

Cô mừng rỡ chạy tới: "Anh đói bụng sao? Có muốn ăn chút gì không?"

"Không cần." Giang Lăng lãnh đạm nói, khuôn mặt có chút gầy, vội vã khoác áo khoác ngoài, lấy máy tính xách tay rồi đi ra ngoài.

"Anh muốn đi đâu?" Nghê Thủy Tinh đến gần sau lưng anh.

"Đi Paris một khoảng thời gian, có một hội nghị cần phải tham gia."

Giang Lăng nhìn một chút, xoay người nhìn Nghê Thủy Tinh, trong mắt ánh cô nồng đậm lo lắng khiến nội tâm anh đau xót, anh chợt thấp giọng nói: "Chờ anh trở lại!"

Nghê Thủy Tinh ngẩng đầu nhìn người đàn ông, môi mấp máy, muốn nói lại thôi: "Dạ!"

Chờ anh trở lại...

Anh thực sự cần cô chờ anh trở về sao?

Nhìn bóng lưng cao to của anh đi vào trong xe, Nghê Thủy Tinh đứng trước cửa, rất lâu cũng không động đậy.