Tống Tiên Sinh Hôm Nay Lại Giăng Lưới Sao?

Chương 2: Lớn lên trông rất đẹp



Vì thường xuyên bị chơi nên đồng xu kia đã bị mài sáng, từ đầu ngón tay bắn lên, làm cho người ta hoa cả mắt.

Đột nhiên, đồng xu bị ném lên, sau khi xoay vài vòng ở trên không trung, mau chóng bị người đàn ông thu lại vào lòng bàn tay.

Hắn nhìn chằm chằm vào mu bàn tay của mình trong một thời gian dài, hỏi: "A Thành, cậu đoán... Đây ngược hay chính? ”

A Thành có chút không hiểu ý của hắn, nhưng vẫn nói vẫn nói, "Chính. ”

Người đàn ông nhíu mày, khóe miệng nhếch lên một nụ cười quỷ dị, hướng cậu ta mở bàn tay ra.

A Thành nhìn đồng xu hướng ngược lại, mi tâm chỉ hơi nhíu lại liền buông ra.

"Tôi hiểu rồi, tiên sinh."

Bởi vì là ngày Nhà giáo nên trên đường phố có không ít người cầm hoa tươi trên tay, lúc đi ngang qua một cửa hàng hoa, Ninh Vãn Thư đi vào mua một bó hoa bách hợp.

Học sinh của cha cô đều tặng hoa cho ông vào mỗi năm, Ninh Vãn Thư sợ quý bà nhà mình thèm thuồng cho nên dứt khoát mỗi năm đều mua cho bà một bó.

"Con về rồi."

Nghe thấy giọng nói của cô, quý bà ở trong nhà bếp đáp lại.

Ninh Vãn Thư thay giày đi vào, nhìn thấy bó hoa bày trên bàn.

Hấp dẫn ánh mắt của cô đầu tiên, mà bó hoa cẩm chướng rất khổng lồ, nhiều đóa có nụ hoa chớm nở, kiều diễm ướt át, vừa nhìn đã biết là tỉ mỉ lựa chọn ra.

"Còn có thể là ai a, học sinh của cha con đó, đã nhiều năm như vậy, hiếm lắm mới có người còn nhớ rõ."

Quý bà nhà cô cởi tạp dề bên hông xuống: "Mau đến giúp mẹ một chút, lát nữa người ta sẽ tới."

Cha của Ninh Vãn Thư là giáo sư khoa tài chính, danh tiếng luôn không tệ, cho dù đã nghỉ hưu, vẫn thường xuyên có sinh viên đến thăm.

Ninh Vãn Thư trước kia ở nơi khác học tập, năm ngoái mới trở về làm việc.

Đây là lần đầu tiên thấy học sinh của cha ông đến nhà.

Nhận lấy chén đĩa trong tay mẹ, "Có cần con tránh không?"

"Đều là người một nhà, tránh cái gì?" Quý bà tháo xong tạp dề, lúc này mới chú ý tới hoa bách hợp ở cửa: "Ai nha, hoa bách hợp này ai tặng?”

"Đương nhiên là con gái yêu nhất của mẹ rồi."

"Mẹ cũng không phải là giáo viên, tặng cho mẹ hoa làm gì?"

Quý bà miệng nói không cần nhưng trên mặt ngược lại vui vẻ giống như bó hoa bách hợp kia vậy.

Ninh Vãn Thư theo mệnh lệnh của quý bà thu hồi hoa tươi trên bàn, nhìn thấy trong khe hoa cẩm chướng cắm một tấm thiệp.

Đầu ngón tay khẽ dừng lại, mở thiệp ra thấy một dòng chữ nhỏ nhắn kia.

Cả hai mắt liền tối sầm lại.

Được một tấc tiến một thước!

Khi cô đang định gọi điện thoại, cánh cửa đã được mở ra.

"Cha con có phải đã trở về không?"

Giáo sư Ninh đúng là đã trở lại, chẳng qua phía sau còn có một người không được hoan nghênh mà thôi.

Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt tràn ngập tà khí đầy vẻ khiêu khích.

"Đến đây ngồi mau đi. "

Quý bà cười tủm tỉm chào đoán hai người, "Cô có làm mấy món ăn đơn giản, cũng không biết có hợp khẩu vị của Tiểu Tống hay không.”

"Lời này của sư nương nói là không đúng, có thể ăn được đồ ăn do sư nương nấu là vinh hạnh của con."

[*]Sư nương: Là vợ của thầy giáo dạy mình, bên Trung gọi thế nên mình để vậy nha. Nếu dịch sang Việt Nam thì từ sát nhất là thím giáo còn thông thường có nhiều chỗ gọi cô luôn.

Ninh Vãn Thư nhìn bộ dáng nịnh nọt của hắn, căn bản không giống với người lúc trước.

"Đứa nhỏ này miệng thật ngọt."

"Nó … chỉ thích ba hoa."

"Con nói đều là nói thật, sư nương."

Quý bà nhà tôi bị hắn chọc cười không ngớt.

"Đây là con gái của sư nương sao? Lớn lên trông rất đẹp.”

Tống Cảnh Tự chống cằm, lúc hai ông bà già kia không nhìn thấy liền chớp chớp mắt với cô.

Đôi mắt đó không lúc nào là không câu người, làm cho Ninh Vãn Thư hoài nghi kiếp trước của hắn có phải là nhện tinh hay không.

Hắn nhắc nhở, lúc này quý bà mới nhớ tới tôi.