Tống Tiên Sinh Hôm Nay Lại Giăng Lưới Sao?

Chương 3: Âm hồn không tan



"Nhìn cô này, vui quá nên cũng quên giới thiệu, đây là con gái cô - Ninh Vãn Thư."

Tống Cảnh Tự nhìn chằm chằm cô, "Có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi không?”

"Ồ?" Giáo sư Ninh tò mò nhìn hai người, "Hai đứa từng quen nhau à?”

Ánh mắt không có ý tốt của Tống Cảnh Tự khiến trong lòng Ninh Vãn Thư có dự cảm xấu.

"Anh nhớ ra rồi!"

Quả nhiên, miệng chó không mọc được ngà voi, "Em là bạn gái của Cảnh Tề!”

Ninh Vãn Thư: "!”

Đối mặt với biểu tình nghi ngờ của cha mẹ, Ninh Vãn Thư nhất thời không biết nên bắt đầu nói từ đâu.

"Cha mẹ..."

Cô vốn định tìm được thời gian thích hợp để nói với cha mẹ, thì bị hắn quấy rầy, thế là kế hoạch hoàn toàn rối tung lên.

"Thầy, cô, hai người có thể hỏi con..."

Từ lúc hắn đem ánh mắt đặt ở trên người Ninh Vãn Thư, lời nói ra cũng không có một câu nghe xuôi tai.

Tống Cảnh Tự còn muốn nói cái gì, Ninh Vãn Thư cũng không để ý nhiều như vậy, rầm một tiếng đặt ly trong tay lên bàn.

Một tiếng nặng nề kia trực tiếp làm hai người già ngây người.

Thật khó để tưởng tượng con gái nhu thuận và hiểu biết của họ, cũng sẽ có một mặt thất lễ như vậy.

"Anh Tống nói nhiều như vậy, chắc là khát nước rồi nhỉ?"

Có thể ép cô thành như vậy, Tống Cảnh Tự được coi như là người đầu tiên đó.

Tống Cảnh Tự cũng rất bất ngờ trước phản ứng của cô, hiện tại liền không trêu đùa cô nữa, "Em à, em thật đúng là... lịch sự quá.”

"Đã lớn như vậy rồi, còn không biết lễ phép."

"Không sao, mấy cô gái nhỏ vẫn nên có tính tình như vậy mới có chút đáng yêu."

Một bữa cơm này, Ninh Vãn Thư đứng ngồi không yên, thật vất vả đợi đến một giờ rưỡi, cũng không để ý đến lễ tiết gì, cô nói bệnh viện còn có việc liền đi trước.

Nếu còn ở lại, cô khó bảo đảm mình sẽ không làm chút chuyện khác người.

Tống Cảnh Tự này quả thực giống như một quỷ hồn đòi mạng, cô đi tới đâu hắn đi theo tới đó, khó đối phó đến mức khiến người ta tức giận.

Ninh Vãn Thư thật sự là không rõ, A Tề có tính tình tốt như vậy, làm sao lại có một người anh trai như vậy?

Thật ra buổi chiều cô có việc là thật.

A Tề của cô trở lại rồi!

Ước tính thời gian cũng sắp đến rồi, Ninh Vãn Thư có chút sốt ruột chạy về phía chiếc xe.

Chỗ đậu xe tương đối gần bên trong nên khoảng cách có một chút xa.

Ninh Vãn Thư vừa xem điện thoại di động vừa đi bộ, không hề chú ý tới Tống Cảnh Tự đứng bên cạnh cây cột ở xa xa.

Đợi đến khi cô lấy chìa khóa ra chuẩn bị lấy xe, thì thắt lưng đột nhiên bị một cánh tay quấn lấy, trong nháy mắt đó cô đã bị đè lên cột bên cạnh xe.

Cô ngước mắt lên nhìn, nhìn thấy mắt phượng có ý cười.

"Gấp gáp như vậy, là muốn đi gặp ai?"

Tôi đưa tay chống lên người hắn, kéo dài khoảng cách giữa hai chúng tôi ra.

Ninh Vãn Thư bị động tác của hắn làm cho sợ, "Anh điên rồi à! Tôi chính là người của em trai anh..."

"Phải không?"

Ngón tay ấy gạc tóc mái rơi trên thái dương của cô sang, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khó phân biệt tốt xấu, "Vậy thì thế nào?”

Hình như anh đặc biệt thích biểu tình kinh ngạc và hoảng sợ của cô, ý cười nơi khóe môi chưa từng biến mất.

Tại sao hắn luôn không cảm thấy Tống Cảnh Tề là bạn trai của cô?

"Mau buông tôi ra!'"

Hai người dây dưa như vậy, bị người ta nhìn thấy thì phải nói rõ kiểu gì, đây còn là gara ngầm nhà cô.

"Như thế nào, sợ người ta nhìn thấy à?"

Người đàn ông nhìn chằm chằm vào mắt cô và buộc cô phải nhìn thẳng vào chính hắn.

Đôi con ngươi màu đen kia có đủ mười phần đùa giỡn, điều này làm Ninh Vãn Thư chán ghét không thôi.

"Tống tiên sinh, chẳng lẽ anh thích phụ nữ có chồng sao?"

Cô tự hỏi mình không có gì qua lại với Tống Cảnh Tự, cách thức quen biết của hai người cũng chỉ giới hạn vào một lần Ninh Vãn Thư xem bệnh cho hắn mà thôi.

Vừa biết quan hệ giữa hắn và A Tề, Ninh Vãn Thư còn cố ý tự an ủi mình một lần.

- -----Chuyện ngoài lề------

Sửa đổi truyện một lần nữa.

Vẫn nên nói một câu.

Nam chủ không cặn bã nam chủ không cặn bã nam chủ không cặn bã.