Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài

Chương 161



Chuyển ngữ: Trầm Yên

.--.- - -.--..- -.. -....-.--.-.......- --- -. --. -....- --- -. --....-.- -. --..---- ----. ---..

Tuy nhiên, tương tự những flag nổi tiếng như "Xong đơn này sẽ rửa tay gác kiếm", "Đánh xong trận này rồi về nhà", việc chờ tới chờ lui thường không đem lại kết quả tốt đẹp gì.

Y nói xong câu đó, gương mặt đối tác ngồi đối diện bỗng có vẻ rối rắm khó tả.

Đặc biệt khi Lận Thành Duật vẫn chưa gọi được cho Khương Tiêu. Ông ấy nhìn Lận Thành Duật lật tìm trong danh bạ, gọi sang cho bạn bè Khương Tiêu. Người ta nói với y rằng Khương Tiêu bị mất điện thoại, hơn nữa dạo gần đây bận chuyện nhà máy quá nên tạm thời không liên hệ được cũng là chuyện bình thường.

"Việc ai nấy lo đi." Người ở đầu dây bên kia nói với giọng điệu lạnh nhạt: "Chờ bao giờ cậu về rồi nói tiếp. Trong thời gian này, phiền cậu đừng quấy rầy Khương Tiêu."

Mặc dù đối phương nói bằng chất giọng khó chịu nhưng vẫn coi như một lời giải thích. Cuối cùng Lận Thành Duật cũng thả lỏng toàn thân.

Y đặt điện thoại sang một bên, vậy mà cảm xúc bồn chồn lo âu vẫn chưa có dấu hiệu thuyên giảm. Y đau đầu, ngón tay còn khẽ run run.

Chính y còn không rõ rốt cuộc nguyên nhân do đâu.

Thuốc ở bệnh viện tác động đến sao?

"Tiểu Lận này, bác không có ý gì đâu." Quan sát một hồi, đối tác không nhịn nổi, nói: "Công việc rất quan trọng, chỉ là cháu không cần thiết phải vậy mãi. Bác biết Khương Tiêu săn sóc hiểu chuyện, nhưng bình thường cháu vẫn phải quan tâm cậu ấy nhiều hơn. Mối quan hệ đã hơn mười năm, đôi khi cậu ấy cũng rất khó khăn."

"Vâng." Lận Thành Duật gật đầu: "Cháu sẽ mua quà anh ấy thích."

"... Ý bác không phải vậy."

Ông ấy chứng kiến tình cảm của Lận Thành Duật và Khương Tiêu lâu rồi, luôn cảm nhận được chút mâu thuẫn khó diễn tả trong đó.

Khỏi phải nghi ngờ. Khương Tiêu rất yêu Lận Thành Duật. Cậu làm mọi việc trong khả năng của mình với Lận Thành Duật. Song, có vẻ Khương Tiêu chủ động quá nên Lận Thành Duật không nhận ra tấm lòng.

Cậu làm rất nhiều chuyện chưa đến nơi đến chốn, chẳng hạn như thiếu sự bầu bạn, không đủ hiểu Khương Tiêu. Thêm vào đó, do xu hướng tính dục đặc biệt của hai người và xu hướng tính dục ấy lại rất mâu thuẫn trong bối cảnh xã hội hiện nay, thành ra chẳng biết có thể công khai hay không.

Nói chung, bọn họ không phải cặp vợ chồng bình thường, cũng không đăng ký kết hôn gì. Mười năm trước, hồi hai người mới đến bên nhau, dư luận vẫn còn khá bảo thủ, tuổi tác của cả hai lại trẻ, cũng từng thảo luận xem nên công khai hay không. Nhưng họ đã bên nhau nhiều năm như vậy, một số điều kiêng kỵ cũng không còn là vấn đề nữa rồi.

Nghe ông ấy nhắc đến đây, Lận Thành Duật cũng ngạc nhiên.

Y chưa từng nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này, cứ cho rằng đó là chuyện riêng của hai người. Y và Khương Tiêu ở bên nhau lâu vậy thì chỉ cần đôi bên biết thôi là được rồi.

"Nhưng ít nhất cháu cũng phải làm rõ cho cậu ấy chứ."

Dù gì cậu trai này cũng do mình một tay dẫn dắt, đối tác hơi bất đắc dĩ. Lận Thành Duật thực sự rất tài năng ở lĩnh vực kinh doanh, vậy mà sang đến tình cảm lại đúng là một kẻ ngu ngốc: "Tiểu Lận à, bác nói thật. Dạo trước, từng có một thời gian bác luôn cảm thấy Khương Tiêu mới là người theo đuổi, cháu lại quen như vậy rồi nên hai đứa mới về bên nhau. Bác nghĩ cháu không thích cậu ấy là bao, thậm chí sớm muộn gì cũng có ngày rời đi."

Khương Tiêu ở bên cạnh nghe, nghĩ thầm: Chẳng phải đúng là vậy sao?

Quả nhiên, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, người bên cạnh Lận Thành Duật nhìn nhận rất rõ rệt.

Thế nhưng Lận Thành Duật lại tỏ rõ sự khiếp sợ.

"Sao bác lại nghĩ như vậy?" Y nói chắc như đinh đóng cột: "Cháu sẽ ở bên Khương Tiêu mãi mãi."

Tiếp đó, Lận Thành Duật thấy đối phương lắc đầu: "Trước đây, bác thực sự không cảm nhận được. Mãi cho đến khi bác phát hiện ra một chuyện, từ đấy mới hiểu cháu thật lòng."

—— Khương Tiêu biết mật khẩu toàn bộ các tài khoản ngân hàng của Lận Thành Duật. Tất cả, bao gồm luôn công ty. Lận Thành Duật chỉ chừa lại một chiếc thẻ đen thường dùng, còn lại đều để hết ở chỗ Khương Tiêu.

"Đấy là thói quen của gia đình chúng cháu." Lận Thành Duật thấy không vấn đề gì, giải thích với ông ấy: "Tiền của cháu và Khương Tiêu được đặt chung cho cả hai cùng dùng."

Hai người đã cùng nhau trải qua những năm tháng khổ sở, toàn bộ tiền đều chung vào để tính toán chi tiêu cẩn thận. Khương Tiêu quản các khoản chi thì để tiền ở chỗ anh là điều hiển nhiên.

Lận Thành Duật chỉ hay sử dụng mấy mật khẩu cổ định, trong đó có sinh nhật Khương Tiêu đảo ngược, thậm chí mật mã két sắt cũng là sinh nhật Khương Tiêu đảo ngược, sao Khương Tiêu lại không biết cho được.

Tuy nhiên, đây lại chính là chỗ đối tác thấy mâu thuẫn.

Lận Thành Duật từng trải nghiệm cảm giác ngã từ trên cao xuống đáy vực trong trận chiến cuối cùng ở nhà họ Lận, điều này khiến cậu ấy luôn sẵn sàng khí thế đòi hết những gì đã mất đi về trong sự nghiệp. Đúng là cậu ấy cũng thành công, nhưng nói thẳng ra thì hình thức thể hiện độ thành công của sự nghiệp chính là tiền. Cậu ấy yên tâm giao hết tiền cho Khương Tiêu, thế rốt cuộc Khương Tiêu quan trọng hơn hay sự nghiệp quan trọng hơn?

Đưa ra một giả thuyết khá khó nghe, lỡ một ngày nào đó Khương Tiêu giận, cậu có thể ôm hết toàn bộ số tiền của Lận Thành Duật, đến mức khiến cậu ấy rơi vào trạng thái không một xu dính túi và công ty gặp cảnh nguy nan.

"Bác đang nghĩ gì vậy? Khương Tiêu sẽ không làm gì lung tung hay ngày càng quá đáng đâu." Lận Thành Duật nói, y vẫn chưa nhận thức được vấn đề đang nằm ở đâu: "Khương Tiêu không phải loại người như vậy."

Đúng là Khương Tiêu không phải. Từ góc nhìn của đối tác, ông ấy đã thấy rõ trong mắt, cũng ngầm đồng ý cho Khương Tiêu biết rất nhiều chuyện bí mật của công ty. Quen nhau mười mấy năm, ông ấy tin tưởng cách làm người của Khương Tiêu.

Chẳng qua, cứ tiếp tục như thế lại tạo thành một loại mâu thuẫn khác ở Lận Thành Duật.

Cậu ấy từng bị người thân phản bội nên việc không tin vào tình cảm đã trở thành một phần trong cậu ấy.

Ấy vậy mà cậu ấy lại tin tưởng Khương Tiêu. Đôi khi sự tin tưởng này còn đến độ chẳng thèm động não. Có một người cùng cậu ấy trèo lên từ đáy vực, hận không thể moi cả trái tim mình cho cậu ấy, mười lăm năm lòng này vẫn như xưa. Ai lại đi phát rồ phát dại nghi ngờ một người như vậy?

Song, lý trí của Lận Thành Duật lại không dễ tiếp nhận hành vi này của mình. Cậu ấy luôn cho rằng mình thích Khương Tiêu nhưng vẫn "có điều giữ lại", chắc chắn tuyệt đối rằng đó chính là một sự cân bằng khi tiếp thu bài học, có thế thì cậu ấy mới không chịu tổn thương thêm lần nữa.

Vừa tiết lộ hết mọi thứ về mình cho Khương Tiêu, vừa đinh ninh rằng "Mình không yêu anh ấy đến vậy". Đây là cách sống khá điên đảo mà Lận Thành Duật tự tìm được.

Nếu xoáy sâu vào, với tư cách là một người ngoài, thậm chí đối tác còn đưa ra được một kết luận khá bất ngờ:

—— Thực chất Lận Thành Duật rất yêu Khương Tiêu, yêu sâu đậm hơn cậu ấy tưởng tượng rất nhiều. Tình yêu này ắt hẳn đã thay đổi sự cẩn trọng và đa nghi trong xương tủy cậu ấy một cách tự nhiên, cứ vậy tin tưởng đối phương. Nếu thực sự có một ngày xích mích thì không phải Khương Tiêu không rời xa Lận Thành Duật, mà là Lận Thành Duật không rời xa Khương Tiêu.

Trên thực tế, sự cân bằng giữa hai người họ lại luôn do Khương Tiêu kiểm soát chứ không phải Lận Thành Duật.

Lận Thành Duật không nhìn rõ mâu thuẫn ấy, Khương Tiêu cũng vậy. Một người ngoài như ông từng nói bóng gió chỉ dẫn, có điều lớp "vỏ bọc" trong thâm tâm Lận Thành Duật dày nặng quá, kiểu gì cũng phải nhận một sự đả kích mãnh liệt thì mới bị phá vỡ.

Khương Tiêu lại chiều chuộng cậu ấy, khiến cậu ấy đã đến độ muốn lật cả trời về mặt tình cảm.

Về mâu thuẫn của hai người, Khương Tiêu tỉnh táo hơn chút, tuy nhiên anh cũng không hiểu rõ.

Đối với anh mà nói, sau bao năm trời, tiền không phải là thứ quan trọng nhất nữa, huống hồ đó còn là tiền của Lận Thành Duật.

Khương Tiêu là người kiếm được xô vàng đầu tiền. Dù về sau nhà máy đã qua giai đoạn phát triển huy hoàng thì anh vẫn có khoản tiết kiệm và mấy mảnh đất, căn hộ từng mua hồi trước. Bình thường anh cũng sống giản dị, chưa từng động vào tiền của Lận Thành Duật, và thực tế cũng không cần đến.

Thay vì nói cho anh mật khẩu thẻ ngân hàng, chi bằng cùng anh ăn một bữa, tâm sự những lời thật lòng với anh.

Tóm lại, Khương Tiêu có khả năng tự kiếm tiền.

Cách duy nhất thể hiện tình yêu sâu sắc của Lận Thành Duật tới quá trễ, vào đúng lúc Khương Tiêu không cần, cũng không cảm nhận được điều đó.

Qua thời gian dài, Khương Tiêu chỉ cảm nhận được sự dồn nén khi mối quan hệ của đôi bên không thể công khai, cùng với sự cô đơn Lận Thành Duật mang đến cho anh khi không về nhà. Số lần hai người giao lưu dần ít đi, Lận Thành Duật cũng không giải thích về những điều tai tiếng như thật mà là giả ấy, bản thân Khương Tiêu thì không biết rốt cuộc có chuyện đó hay không. Giả thuyết ngoại tình khiến Khương Tiêu thấy vừa hoang đường vừa mỏi mệt.

Dẫu thực sự không có chuyện đó, việc Lận Thành Duật không có hứng thú tình dục với những người khác, trái tim đóng kín của y chỉ cho mình Khương Tiêu đụng vào cũng trở thành chuyện không cách nào chứng minh. Khương Tiêu không tin y.

Tình yêu của Khương Tiêu bị bào mòn, Lận Thành Duật lại ngày càng không muốn xa rời anh trong thời gian này.

Thực chất, hai người họ đã yêu nhau từ lâu, chẳng qua tình yêu ấy giảm bên này, tăng bên kia trong quá trình chung sống. Thế nhưng không một ai phát hiện ra điều đó.

Tối hôm ấy, dường như Lận Thành Duật đã tiếp cận được một số điều kỳ lạ từ cuộc trò chuyện với đối tác của công ty.

"Vậy chờ về rồi cháu sẽ tâm sự nghiêm túc với Khương Tiêu." Y nói, nét mặt hơi ngơ ngác: "Nếu cháu thực sự khiến anh ấy khó chịu ở đâu... Cháu sẽ sửa. Lần đi công tác này chắc chắn là lần cuối."

Đối tác 60 tuổi coi Lận Thành Duật và Khương Tiêu như con cháu mình. Cả hai mới hơn ba mươi, đều trẻ trung. Nếu có thể giải quyết vấn đề thật thì sau này cả hai sẽ còn rất nhiều năm tháng bên nhau. Vì vậy, ông ấy vỗ vỗ vai y, không nói thêm gì.

Đó quả thực là lần cuối.

Cuối cùng, Lận Thành Duật cũng thấy được vấn đề. Hôm ấy trở về, y cũng ôm theo hy vọng muốn giúp mối quan hệ của hai người càng thêm tốt đẹp. Tuy nhiên, điều đó không còn cần thiết nữa.

Khương Tiêu đã lìa xa nơi đây.

Y tới chậm một bước, không còn ai cần phải đợi y hối cải.

Quả nhiên, dưới những đả kích mãnh liệt, lớp "vỏ bọc" của y đã dần bị phá vỡ. Y cảm nhận được sâu sắc rằng Khương Tiêu quan trọng với mình đến nhường nào —— bằng một cách thức đau thấu cõi lòng và chẳng thể cứu vãn.

Dướ tán cây ngân hạnh, Lận Thành Duật nhớ lại từ đầu đến cuối câu chuyện. Bác sĩ Liễu nhớ rất rõ thời gian Khương Tiêu gọi cuộc gọi ấy.

Khỏi cần phải kiểm tra, dù chỉ dùng phương pháp loại trừ, Lận Thành Duật cũng đoán được ngay ai đã nghe cuộc điện thoại đó.

Y vẫn không tài nào nhớ ra tên con gái của đối tác nước ngoài, cũng như khi y không thể nhớ đầy đủ họ tên thư ký Lâm. Y bỏ lỡ tín hiệu cầu cứu của Khương Tiêu tận hai lần, miệt mài tra ra thì cũng không trách được hai nhân vật nhỏ nhoi gây chuyện này.

Đến cả phản ứng sinh lý cũng được số phận định sẵn để dự báo cho y, nhắc nhở y rằng sức khỏe của người y yêu sâu đậm có điều lạ thường. Vậy mà hai lần cơn bồn chồn lo âu xuất hiện cũng không thể khiến y phát hiện ra vấn đề.

Một lần vào khi rời nhà, y không biết đó là lần cuối gặp mặt Khương Tiêu; một lần vào buổi tối khuya nơi đất khách quê người, y đã bỏ lỡ lần cuối gặp Khương Tiêu thật rồi.

Y vẫn như thường, là một tên tự cao tự đại trong chuyện tình cảm, ỷ Khương Tiêu thích mình mà không chứng thực, không quan tâm. Thế nhưng suốt mười lăm năm, y nào chỉ bỏ lỡ hai lần này?

Cuối cùng, mọi việc lần lượt sáng tỏ. Nỗi đau được trả lại cho y gấp bội và ngày một rõ ràng hơn.

Chính bởi rõ ràng y luôn yêu Khương Tiêu mà sai lầm tạo thành mới có vẻ càng khó thứ tha.

Mất đi người thương mới phát hiện tình yêu của mình là một chuyện nực cười cỡ nào chứ? Với y, những ngày tháng sau đó toàn trải qua trong địa ngục.

- ..-.. -....- --. - -....- --.-..-.- -....- -....- -....- -.-. --- -. -....-......-......-

Tác giả có chuyện muốn nói:

Không cách nào tẩy trắng Lận của đời trước được ha, tóm lại là đã làm sai quá nhiều. Cậu ta yêu Khương Tiêu thật, nếu không thì truyện này cũng không được viết ra. Trần thuật sự thật này không phải để tẩy trắng, giống như trên kia đã nói, rõ là yêu mà cậu ta còn làm vậy nên mới khó thứ tha hơn. Vì lẽ đó, hiển nhiên phải cho cậu ta theo đuổi lại vợ một cách vật vã rồi.

Khương Tiêu không thích cậu ta lại lần nữa vì thấy những cảnh này, tuyệt đối không, thấy rõ logic tình cảm không khớp luôn. Nhưng tôi muốn cho cậu ấy biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Thấy rõ quá khứ không phải nguyên nhân để hai người ở bên nhau, chỉ được xem là một trong số các tiền đề mà thôi.