Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài

Chương 162



Chuyển ngữ: Trầm Yên

.--.- - -.--..- -.. -....-.--.-.......- --- -. --. -....- --- -. --....-.- -. --..---- ----. ---..

Giờ phút này, Khương Tiêu đang đứng quay lưng về phía Lận Thành Duật dưới tán cây ngân hạnh.

Anh thoát khỏi hồi ức, ngẩng đầu nhìn. Một trận gió thổi qua, lá vàng của cây ngân hạnh bị bứt khỏi cành, phiêu lãng giữa không trung tựa lông vũ màu vàng kim. Lá cây xuyên qua cơ thể trong mờ của anh, rơi xuống mặt đất, nắng chiếu xuống lá, hơi ánh lên màu lấp lánh.

Đẹp đẽ hệt như tưởng tượng của anh hồi trước.

Vốn tưởng là niềm tiếc nuối khi không thể ngắm cây ngân hạnh khá sang quý này của bệnh viện Cây Hạnh Phúc vào mùa Thu, vậy mà lại được bù đắp bằng một cách thức khó mà ngờ được.

Khoảnh khắc ấy chìm trong thinh lặng. Trong bệnh viện chỉ lác đác bóng người. Dù quay lưng về phía Lận Thành Duật, anh vẫn nghe thấy tiếng khóc nghẹn như thể đã điên lên của y.

Anh nghe Lận Thành Duật nói xin lỗi rất nhiều lần. - Xin lỗi, em thực sự rất nhớ anh.

Khương Tiêu có ơn với Lận Thành Duật, lại sống cùng nhau lâu vậy nên khi đi, anh cũng nghĩ rằng Lận Thành Duật phát hiện sẽ thấy không quen, hoặc nói là khó chịu.

Sống lại rồi dây dưa với y mười năm, Khương Tiêu vẫn không tài nào hiểu nổi, cớ sao phải kiên trì đến vậy? Anh cho rằng tiếc nuối đến mấy thì cũng sớm qua thôi, dù không cam lòng cỡ nào, thời gian cũng sẽ làm mai một.

Đến tận bây giờ anh mới biết... thì ra người này lại yêu mình.

Cậu ta dây dưa bao năm chính vì không chịu buông tay.

Khương Tiêu lặng lẽ thở dài.

Nếu ở đời trước, anh biết chuyện ấy trước khi chết, có khi lại dở khóc dở cười, thấy đời người thật châm chọc; vào giây phút cuối trước lúc ra đi, cảm xúc sẽ còn mãnh liệt, thầm nghĩ tại sao yêu nhau mà lại có kết quả như vậy.

Tuy nhiên, giờ phút này chứng kiến, anh lại khá bình tĩnh.

Khương Tiêu đã vững lòng hơn đời trước rất nhiều. Anh chỉ hơi ngạc nhiên và bất ngờ. Tiếp theo, một nơi nào đó phủ đầy bụi trong lòng bỗng được một chiếc bàn chải khẽ cọ qua, phủi đi lớp bụi bám trên đó, phủi sạch luôn những thứ dưới lớp bụi.

Trải qua hai đời, dường như cuối cùng anh đã rũ bỏ mọi tạp chất, toàn thân trở nên nhẹ tênh.

Bác sĩ nói khi đó anh không còn ý chí sinh tồn, Khương Tiêu cũng nhận.

Khi đó, anh cảm giác cuộc đời mình quá thất bại, sao lại sống thành nông nỗi này chứ? Sự nghiệp rối như mớ bòng bong, tình yêu bi kịch xong đời, bạn bè đã có tuổi và có gia đình riêng, anh không tiện quấy rầy nhiều, căn bệnh cũng không được chữa lành, chẳng bằng khỏi ở đây cho phí thời gian.

Thế nhưng sang cuộc đời thứ hai, cách anh nhìn nhận những chuyện này đã thay đổi hẳn.

Mặc dù nhà máy đóng cửa nhưng những kinh nghiệm anh tích lũy được không biến mất. Anh kiên định chịu khó, vẫn còn nguồn nhân lực, nếu dư thời gian thì phất lên lần nữa là chuyện rất đỗi bình thường. Quả nhiên sang cuộc đời mới, mọi chuyện đều suôn sẻ, thậm chí anh còn nhờ đó mà tác động được đến Lâm Đào Thanh, nhận về khoản đầu tư quan trọng cho Vô Hạn.

Các bạn ở hai đời đều nhớ nhung anh. Cô Trần kế toán nhà máy về hưu rồi vẫn quan tâm đến anh, bác sĩ Liễu chỉ gặp một tháng cũng tỏ ra bất bình thấy rõ vì anh. Anh đã có những mối quan hệ rất quý báu;

Về phương diện tình cảm thì không suôn sẻ như sự nghiệp. Tuy nhiên, ngoại trừ Lận Thành Duật là điều ngoài ý muốn thì anh đã từng nắm tay Lâm Hạc Nguyên và Phó Nhược Ngôn, biết cảm giác được người ta yêu là thế nào.

Khương Tiêu vốn tưởng mối tình đời trước thất bại là do mình cố chấp quá, ép Lận Thành Duật ở bên mình, song cũng không phải vậy. Anh chưa bao giờ đơn phương, mọi đau khổ phải chịu cũng không do mình cố chấp.

Thực ra mình chưa làm sai gì cả. - Khương Tiêu nghĩ. - Hai đời mình đều sống không tính là thất bại.

Anh chân thành với tình yêu, nỗ lực trong sự nghiệp, làm việc tốt giúp mọi người. Mọi điều trả giá đều có báo đáp, yêu người và được yêu, cuộc sống trước giờ luôn đầy ắp ý nghĩa.

Giờ phút này, anh bỗng nhớ tới lời mẹ.

Hạ Uyển Uyển đã từng nói với anh rằng yêu nhau rất dễ, bên nhau lại khó. Sự tiếp xúc giữa người với người thuộc về phạm trù huyền học, nếu hoàn toàn phù hợp với nhau thì là ấy may mắn khó có được; nếu không phù hợp thì có thể chia tay trong hòa bình cũng là một loại may mắn.

Sống cho hiện tại là được rồi.

Nếu trong chuyến du lịch, sự tác động của cảnh vật xung quanh khiến Khương Tiêu cảm nhận và thực sự sở hữu tâm cảnh lắng đọng như nước mà Hạ Uyển Uyển nói... thì giờ phút này, cuối cùng anh đã nhìn nhận rõ mọi chuyện mình từng trải qua.

Về việc Lận Thành Duật không nhận ra tình yêu của mình, chưa buông được gì thì chính y mới cảm nhận được.

Tóm lại, vào khoảnh khắc ấy, Khương Tiêu rất thư thái. Lận Thành Duật ở đó khóc không dừng nổi, Khương Tiêu trong mờ thì vô cùng vui vẻ nằm trên thảm lá ngân hạnh rụng. Tuy anh không thể di chuyển mấy thứ này nhưng vẫn có cảm xúc thoáng qua.

Phía dưới là thảm cỏ đó. Lúc này sẽ không ai trách Khương Tiêu giẫm lên mặt cỏ. Anh nằm tại đó, còn chầm chậm lăn vài vòng, siêu thỏa mái.

Sau lần ấy, Khương Tiêu phát hiện mình không phải kè kè bên Lận Thành Duật suốt nữa.

Anh có thể đi đến những nơi khác. Khương Tiêu sang thăm mấy người bạn của mình, phát hiện hai đời bọn họ đều sống khá tốt, đặc biệt từ khi Lận Thành Duật ngưng quấy rầy.

Sắp sang năm mới, cuối cùng Lận Thành Duật cũng tìm được mộ Khương Tiêu.

Tấm ảnh tươi cười trên mộ Khương Tiêu khiến lớp khiên chắn vốn đã mỏng tang của y lập tức vỡ vụn hoàn toàn. Khương Tiêu thấy y được đưa đến bệnh viện Cây Hạnh Phúc sau khi ngất xỉu. Thời gian y ở lại bệnh viện dài hơn Khương Tiêu nhiều.

Ba mươi Tết, Khương Tiêu mặc kệ y, tự bay về nhà.

Anh không mở được đèn trong nhà, song, ánh đèn ở khu chung cư khá sáng. Khương Tiêu ngồi xổm trong vườn ngắm những cái cây mình chăm.

Căn nhà này được người ta đến chăm sóc dọn dẹp định kỳ. Đám cây cối hoa cỏ chưa chết nhưng người khác chăm sóc không tỉ mẩn như anh nên mấy bông hoa hồng nhỏ trong nhà nở đến ỉu xìu.

Anh không ngờ Lận Thành Duật lại về vào lúc này.

Xem vẻ y vừa lén trốn từ bệnh viện về, đang mùa Đông mà toàn thân đầy mồ hôi lạnh. Khương Tiêu theo y đi vào, thấy y mở hết đèn trong nhà, sau đó chứng kiến y như thấy ảo cảnh gì đó, vội vàng chạy vào bếp nấu nướng. Tuy nhiên, vì đầu óc mông lung, y đã làm phòng bếp rối tung hết cả lên.

Khương Tiêu thấy y bưng một cốc socola nóng được làm lung tung đi tìm mình khắp căn nhà. Dĩ nhiên là không tìm được, y làm rơi vỡ cái cốc trên sân thượng, khóc lớn đến lạc giọng vào khoảnh khắc giao thừa.

Khương Tiêu không thích xem người ta khóc.

Anh quay gót rời đi, tiếp tục tới nhà kính ngắm hoa hồng của mình.

Song, kể từ hôm đó, Lận Thành Duật đã thay đổi đôi chút.

Sau khi về nước, y không lo liệu sự vụ công ty nữa. Chuyện của Khương Tiêu chính là đả kích nặng nề nhất với y. Dưới tình huống này, sao y đi làm tiếp được nữa, có còn nghĩa lý gì?

Đến việc sống trên cõi đời này thôi y cũng sắp không trụ nổi.

Chẳng qua, vào đêm giao thừa, y tìm thấy quyển sổ chép tay của Khương Tiêu trong bếp, bên trên chứa đầy ắp dấu vết của Khương Tiêu. Y đã có thêm một tia hy vọng.

Y lật đi lật lại quyển sổ ấy, nhớ rõ từng con chữ trên đó, muốn hấp thụ mọi hình bóng của Khương Tiêu.

Y chợt phát hiện ra trong căn nhà này có quá nhiều thứ Khương Tiêu để lại.

Y hết sức quý trọng.

Y chăm lo cẩn thận.

Kể từ hôm đó, cuối cùng đám thực vật Khương Tiêu tự tay gieo trồng cũng có người nghiêm túc chăm sóc.

Lận Thành Duật chưa từng làm những việc này nhưng y học. Bây giờ cũng có rất nhiều thời gian rảnh rỗi cho y học.

Thực ra chỉ cần bỏ tâm huyết là sẽ làm được tốt thôi.

Trước đây, Lận Thành Duật nói với Khương Tiêu rằng mỗi cây mỗi hoa ở biệt thự y tái thiết lập bên Liễu Giang đều do chính tay y trồng, Khương Tiêu không tin. Giờ xem vậy thì chắc là do có kinh nghiệm rồi.

Tuy nhiên, y đã ở lại căn hộ này rất lâu, hiếm khi ra ngoài. Khương Tiêu không thèm ở với y. Anh thường xuyên chuồn ra ngoài đi thăm bạn bè, còn dạo phố xem phim.

Khương Tiêu vốn là người có thể tìm niềm vui ở bất cứ nơi đâu. Anh còn lâu mới thấy chán, chơi đủ bên ngoài rồi mới về.

Anh cũng phát hiện Lận Thành Duật đã xây dựng một thói quen ăn uống rất quái lạ. Lúc thì nhịn ăn 1-2 ngày liền, lúc thì làm khẩu phần ăn cho hai người, ăn uống quá độ, rất thiếu lành mạnh.

Hiện giờ, y vẫn chưa biết nấu cơm, chỉ làm đồ ăn để lấp bụng thôi, ăn vào không chết là được. Vậy mà sau khi sống lại, y lại nấu được ra dáng ra hình theo thực đơn Khương Tiêu ghi chép.

Làm vậy không chết được. Đây chẳng qua chỉ là một cách thức tồn tại như cái xác không hồn của y mà thôi.

Lận Thành Duật lần theo từng ngóc ngách trong nhà, bắt đầu tìm ra rất nhiều đồ vật thuộc về Khương Tiêu. Mỗi khi tìm được một thứ lại như phát hiện một kho báu.

Đặc biệt, có một lần y tìm thấy một tấm ảnh chụp hồi trước của anh trong khe giá sách. Đó là ảnh Khương Tiêu chụp ở cổng nhà máy hồi nhà máy mới được xây dựng. Anh giơ tay hình chữ V, cười rất vui vẻ, tràn đầy năng lượng.

Y ngắm nhìn bức ảnh đó vài ngày liền, ngón tay cẩn trọng vuốt ve gương mặt tươi cười của Khương Tiêu.

Nhưng y vẫn là một con người, cũng biết mệt. Hôm đó, y thực sự không chịu nổi nữa, nằm nghiêng đầu ngủ thiếp đi trên giường, tay vẫn cầm tấm ảnh.

Y lục soát căn nhà cẩn thận đến độ chính Khương Tiêu cũng không tưởng tượng nổi. Anh nhớ được bức ảnh này, một bức ảnh mang tính kỷ niệm, rất ý nghĩa. Về sau không tìm thấy nó, anh còn tiếc nuối một thời gian.

Khương Tiêu biết mình không thể cầm vào đồ đạc trong trạng thái này. Tuy nhiên anh lại thấy hứng thú với bức ảnh, vô thức đưa tay ra, nào ngờ mình lại rút được bức ảnh từ tay Lận Thành Duật đang ngủ say.

Wow.

Việc đầu tiên anh làm khi lấy được ảnh chính là mang đến chỗ sáng hơn, phòng tối quá. Anh đi tới trước cửa sổ, vừa xem rõ một lát thì trạng thái này đã biến mất, cửa sổ còn đang mở nên gió thổi qua, cuốn tấm ảnh kia đi.

Khương Tiêu thử chạm vào những đồ vật khác nhưng lại không được.

Tôi không cố ý. - Khương Tiêu nghĩ. - Với lại nó là đồ của tôi mà.

Kết quả chính là Lận Thành Duật tỉnh dậy không tìm thấy bức ảnh đó.

Y không hiểu sao mới chợp mắt một lát đã lại không thấy Khương Tiêu của y nữa rồi, tìm khắp nơi trong nhà vẫn không thấy.

Khương Tiêu thấy y ngồi thẫn thờ trong phòng, khe khẽ nói gì đó.

"... Chẳng còn lại gì hết." Y lẩm bẩm: "Mình không xứng có được anh ấy."