Trà Hoa Nhài

Chương 20: Chia tay



"Ai đưa sổ đầu bài sang 11 chuyên Lý nhờ cô ký dùm tao với, nãy tao quên mất." Lớp trưởng cắm cúi làm bài tập Toán trên bàn, hô lớn.

"Để tao đi cho." Gia Linh cười tươi rói.

Gia Linh ngó đầu vào cửa lớp, đảo mắt tìm hình bóng ai đó, nhưng không thấy anh đâu. Em thở dài thườn thượt, xụ mặt bước vào trong.

"Em học hành kiểu thế mà xem được đấy à?" Tiếng mắng vang lên khiến em hơi giật mình quay đầu ngước sang bàn giáo viên.

Đập vào mắt em là hình ảnh Đăng Khoa đang cúi đầu chịu trận.

Em trợn tròn mắt kinh ngạc, không hiểu sao lớp trưởng 11 chuyên Lý, cũng là người thành tích xếp hàng đầu lớp lại có ngày bị la rầy như thế này.

"Dạo gần đây em gặp chuyện gì sao? Thành tích thì tụt dốc không phanh, ngồi trong lớp suốt ngày thả hồn đi đâu ấy, em có còn quan tâm việc học không vậy?" Cô lắc đầu ngao ngán.

Nhìn thấy Gia Linh lấp ló đằng sau lưng, cô đành xoa trán: "Nếu kết quả kiểm tra học kỳ của em vẫn tiếp tục như vậy thì cô sẽ mời phụ huynh. Về chỗ đi."

Đăng Khoa không đáp, chỉ im lặng quay xuống định về chỗ, nhưng lại bất chợt chạm mặt với em.

Gia Linh gật đầu thay cho lời chào rồi thu tầm mắt ngay. Em nhanh chóng nhờ cô ký sổ đầu bài, sau đó chạy về lớp, trong lòng mang theo rất nhiều tâm sự.

- --

Mấy ngày gần đây, tần suất Gia Linh bắt gặp Quốc Duy hút thuốc nhiều hơn hẳn. Có thể do em đi chơi với anh thường xuyên hơn, hoặc do anh cũng chẳng che giấu việc mình hút thuốc nữa.

"Tao tưởng mày tỉnh xong suy nghĩ về tương lai, mà mới được mấy ngày xong mày lại qua đây như cơm bữa thế à?" Quang Đạt liếc mắt nhìn con bé ăn mặc chỉn chu đang trang điểm ngay trong phòng mình.

"Tạm thời em chưa định hướng được, nên tìm hiểu anh Duy mới là ưu tiên hàng đầu ạ." Gia Linh tập trung chuốt lông mi, lơ đễnh đáp.

"Mất mấy ngày thế mà không nghĩ được á?" Quang Đạt rót một cốc nước, nhướng mày.

"Quan trọng là em vẫn chả có hứng thú với cái gì, và em chỉ nghĩ đến mỗi mình anh Duy thôi ạ." Em nhún vai.

"Lo học đi đấy." Quang Đạt một lần nữa nhắc lại câu quen thuộc để cảnh cáo em mình.

"Anh nghĩ tình yêu có thể ảnh hưởng đến việc học như thế nào ạ?" Gia Linh ngưng động tác, dường như vừa sực nhớ đến điều gì đó.

"Kéo mày xuống đáy hoặc đưa mày lên đỉnh, nếu mày nhận thức rõ ràng thì yêu có thể trở thành động lực, nhưng nếu vì nó mà mày từ bỏ bản thân thì yêu là tự đào hố chôn mình."

"Tình cảm sâu đậm quá thì khi chia tay, em có giữ được tỉnh táo không nhỉ." Gia Linh nhếch môi.

"Tốt nhất giữ chừng mực, yêu quá chỉ khổ vào thân thôi." Quang Đạt cốc đầu em họ, cẩn thận khuyên nhủ con bé.

"Vâng ạ." Gia Linh cười tươi rói, chào anh Đạt rồi thong thả bước ra khỏi căn phòng nhỏ ấm áp.

Quốc Duy đứng bên bờ tường, lười biếng rít một hơi thuốc.

Mùi đắng của khói thuốc phảng phất trong không khí lấn át đi hương trà tỏa ra trên người anh, nó lập tức khiến Gia Linh nhăn mày, khựng lại che mặt vì khó chịu.

"Đi thôi." Quốc Duy ném mũ bảo hiểm cho em, gương mặt bày ra biểu cảm khó đoán.

Gia Linh hơi sững người, nhưng cũng nhanh chóng đội mũ rồi trèo lên xe anh.

"Em ăn gì không?" Quốc Duy hỏi bâng quơ.

"Qua quán cà phê hôm bữa nhé, ở đó có bánh ngon lắm ạ." Em ngồi cách anh một khoảng, cong môi cười.

Anh không trả lời, phóng thêm một lát rồi dừng xe bên quán.

"Cho em một trà hoa nhài, với một tiramisu nhỏ nhé ạ."'

"Lấy mình một Latte." Quốc Duy gọi món, uể oải xoay cổ tay.

"Anh mệt ạ? Có chuyện gì sao ạ?" Gia Linh lo lắng tiến đến gần anh.

"Không sao, không phải chuyện em cần lo đâu." Quốc Duy nhướng mày, không nhìn thẳng vào mắt em.

Gia Linh giật mình lùi lại, cúi đầu xoa mu bàn tay.

Ánh trăng mờ nhạt ghé ngang qua ngắm nhìn những người dưới mặt đất, khẽ chiếu sáng vẻ mặt tủi thân đến vô cùng của em. Không khí suốt buổi cà phê diễn ra cực kỳ căng thẳng. Cho dù anh nói chuyện vẫn rất hòa hoãn, biểu cảm trên gương mặt chẳng thể hiện ra chút cáu giận nào, nhưng dường như lại không hề vui vẻ với cuộc gặp mặt này.

Quốc Duy lấy bật lửa ra, bình thản châm thuốc.

"Anh hút nhiều thế không tốt đâu ạ." Gia Linh mím môi nhắc nhở.

"Sao trông nghiêm trọng thế, em định báo thầy hay mời phụ huynh?" Anh cười giễu.

"Không ạ, chỉ là em nghĩ anh nên quan tâm đến sức khỏe của mình."

Anh tặc lưỡi, dập thuốc rồi đứng bật dậy bước về phía xe, mặc kệ Gia Linh lật đật chạy theo sau.

"Bỏ đi." Anh bỗng dừng lại, quay đầu, "Chúng ta vẫn nên chia tay thôi."

Gia Linh ngước lên, vẻ mặt không che giấu được sự bất ngờ.

"Hai tuần, khá lâu rồi đấy." Quốc Duy bình thản vuốt tóc.

"Sao ạ?" Gia Linh chôn chân tại chỗ, dường như không chấp nhận được những lời mà anh vừa nói ra.

"Chúng ta chia tay nhé?" Anh kiên nhẫn lặp lại một lần nữa.

Em im lặng một lúc thật lâu, sau đó mới lắc đầu khó hiểu: "Tại sao? Anh thấy em phiền ạ? Nhưng rõ ràng là...", tới đây, cổ họng con bé bỗng chốc nghẹn lại.

"Em nghĩ anh thích em, đúng không?" Quốc Duy nghiêng đầu thở dài, "Em đã biết anh là thằng như thế nào rồi còn gì."

"Em không biết, anh có bao giờ nói với em đâu." Gia Linh nắm chặt tay, hét toáng lên, đầu óc em trống rỗng, dường như chẳng còn đủ tỉnh táo để chỉnh lại câu từ của mình nữa.

"Nói chung là anh không còn thích em nữa, níu kéo cũng vô dụng. Anh khuyên em tốt nhất đừng nên phí thời gian, chúng ta nên cắt đứt tại đây rồi." Anh nhún vai.

Từng câu, từng chữ anh nói ra đều như những mũi dao sắc bén đâm sâu vào trái tim của Gia Linh. Con bé xoa mu bàn tay liên tục, dường như không thể hiểu được những gì vừa diễn ra.

Mãi sau một khoảng lặng tưởng chừng như dài cả thập kỷ, em mới có thể bắt kịp với thực tại. Gia Linh nén hàng đống những suy nghĩ đang chồng chéo trong đầu, đưa tay lên xoa mặt thật mạnh.

Nhưng có lẽ em không ngừng được cảm xúc đang tuôn trào trong mình, khóe mắt xinh đẹp của em bỗng chốc lại thấm đẫm những giọt nước chực chờ rơi. Bả vai Gia Linh run lên vì tủi hờn, em nghẹn ngào khóc nấc, thân thể dường như chẳng muốn cử động. Chỉ như thế thôi là đã đủ để biết, tâm can của em giờ đây đang bị giằng xé đến nhường nào.

"Em đã làm gì sai vậy?" Gia Linh ngước đôi mắt nai ngấn nước của mình lên, chiếu thẳng chúng về phía anh.

"Tại sao bắt buộc phải có ai đó là người sai trong chuyện này? Chia tay là hết tình cảm, đúng sai với anh không quan trọng." Quốc Duy ngừng động tác, ném cho em một ánh lườm sắc lẹm.

Mặc kệ cổ họng mình nghẹn đắng, Gia Linh bắt đầu khó khăn gằn từng chữ, mang theo tâm trạng đau đớn và tuyệt vọng đến mức cùng cực: "Anh Duy, em không hiểu vì sao chúng ta không thể tiếp tục mối quan hệ này. Anh không có chút tình cảm nào với em sao? Nếu thế thì rốt cuộc tại sao anh lại quen em, anh muốn gì ở em vậy?"

"Anh thấy anh không cần giải thích gì với Linh cả." Giọng nói trầm thấp lúc nào cũng mê hoặc em giờ đây bỗng chốc lại trở nên lạnh nhạt và xa lạ đến mức đáng sợ, "Dù sao cũng không còn quan hệ gì nên anh khuyên em lần cuối cùng, lo suy nghĩ cho tương lai của mình ấy, đừng có suốt ngày học đòi ăn chơi theo mấy đứa bất cần đời ở ngoài kia, chẳng hay ho gì đâu.". Truyện Quan Trường

"Anh thì đỡ hơn em sao?"

"Không phải chuyện của em." Quốc Duy quay đầu, liếc sang chiếc taxi đậu bên đường, "Taxi anh đặt đấy, em về sớm đi.", rồi mới phóng xe chạy trong bầu trời gió lồng lộng.

Gia Linh khép mắt, một màu đen vô vọng hiện ra bao trùm tất cả những cảm xúc phức tạp xen lẫn trong tâm hồn em. Con bé cứ đứng thẫn thờ dưới những đám mây lơ lửng, thả hồn vào một nơi xa xăm ở tận cuối chân trời.

Không ai ngờ được rằng, buổi tối mộng mơ ngày hôm ấy bỗng chốc lại trở thành thời điểm kết thúc của một mối quan hệ yêu đương ngắn ngủi tưởng chừng như vô cùng ngọt ngào giữa hai cô cậu học trò.