Trả Lại Băng Gạc Cho Tôi

Chương 15: Đạn 7,62 milimet



Một chút ứ đỏ trên mặt Thiệu Khôn sau vấn đề liên quan đến “bạn trai” lại càng thêm đỏ.

Thiệu Càn Càn đánh.

Ba người an tĩnh ngồi song song, một lát sau, ở cổng đồn công an có bốn người đi tới, bốn người đều mặc âu phục giày da, vẻ mặt nghiêm nghị, hơn nữa nhìn cũng cảm thấy vô cùng không dễ chọc vào.

“Gia Thố.” Sau khi vào cửa, người đàn ông đi đầu nhìn về phía Lâm Gia Thố ngồi một bên.

Lâm Gia Thố ngước mắt nhìn anh ta, ngược lại cũng không đứng dậy, chỉ giương môi tới: “Tới rồi.”

“Ừm.”

“Đây chính là Thiệu Khôn, đây là chị gái của cậu ấy Thiệu Càn Càn.”

“Chào các cháu, ba vị này là luật sư chuyên nghiệp nhất của công ty, hy vọng có thể giúp đỡ các cháu.” Người đàn ông dẫn đầu nói chuyện rất lễ độ, nhưng sắc mặt cũng vô cùng lãnh đạm.

Thiệu Càn Càn đứng dậy, đưa tay bắt tay với anh ta: “A, chào anh, chuyện đó… cảm ơn mọi người.”

Ba vị luật sư?

Bày trận có phải là hơi lớn rồi không?

Thiệu Càn Càn không biết bước tiếp theo làm thế nào, thế là quay đầu nhìn về phía Lâm Gia Thố.

Trong khoảnh khắc Lâm Gia Thố ngước mắt vừa vặn đụng phải ánh mắt xin giúp đỡ của Thiệu Càn Càn, anh chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của cô, chỉ cảm thấy ánh mắt có chút ỷ lại có chút mê mang, khiến cho người ta tình mà… tâm tình rất tốt.

“Thiệu Càn Càn, để em trai cậu đi với bọn họ, chúng ta ngồi ở đây là được, đừng thêm phiền phức.” Lâm Gia Thố đưa tay kéo cổ tay của Thiệu Càn Càn, đem cô kéo ngồi xuống trên ghế.

Thiệu Càn Càn: “Nhưng mà…”

“Không vấn đề gì, đối với bọn họ mà nói đây chỉ là chuyện vô cùng nhỏ.” Ngừng nói, Lâm Gia Thố nhìn về phía người đàn ông dẫn đầu kia: “Thu Trì, giao cho chú.”

Người đàn ông được gọi là Thu Trì lạnh lùng nhìn anh một cái liền dẫn người đi vào trong, nhưng đi được một bước anh ta lại ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Lâm Gia Thố: “Lễ phép một chút, gọi là chú nhỏ.”

Lâm Gia Thố liếc mắt nhìn anh ta một cái, không thể phủ nhận.

Lâm Thu Trì cùng Thiệu Khôn còn có ba vị luật sư đi vào, Thiệu Càn Càn đầu tiên là nghe thấy tiếng chửi cao giọng của mấy phụ huynh kia, nhưng sau đó âm thanh dần dần yếu đi, cuối cùng, yên tĩnh như gà.

Mà so với bên trong phòng, vị trí mà Thiệu Càn Càn ngồi vẫn luôn rất yên tĩnh, trống trơn, chỉ có hai người là cô và Lâm Gia Thố.

Có lẽ là bên trong cuối cùng cũng yên tĩnh lại, cũng có lẽ là mất đi sự căng thẳng lúc mới đầu kia. Thiệu Càn Càn rốt cuộc chậm rãi phát hiện ra, hôm nay hình như cô và Lâm Gia Thố có chút quen thuộc rồi, cũng hình như là làm phiền đến anh rồi.

“Bạn học Lâm à.” Thiệu Càn Càn hắng giọng một cái, cảm thấy mình vẫn phải nói chút gì đó.

“Hửm?”

“Hôm nay cảm ơn cậu.”

Lâm Gia Thố nhìn cô một cái, sâu xa nói: “Không sao, đều là bạn học, giúp đỡ một chút cũng là bình thường.”

Thiệu Càn Càn mím mím môi, bị cảm động rồi!

Bạn nói xem, tại sao lại có người tốt như vậy chứ, bạn học bình thường cơ bản không giao lưu, bình thường đến không thể bình thường hơn cũng giúp đỡ như thế…

Nam thần quả nhiên là không có khuyết điểm.

“Có điều, luật sư là đột nhiên từ đâu tới vậy?”

Lâm Gia Thố: “Lâm Thu…ờ chính là chú nhỏ của tớ, cái người vừa rồi đi đằng trước ấy, vừa rồi tớ nói tớ gặp một chút phiền phức ở đồn công an, cũng nói đơn giản chuyện của em trai cậu một chút, bảo chú ấy đưa người tới.”

“Vậy chú nhỏ của cậu hình như rất lợi hại.”

Lâm Gia Thố cong môi cười một tiếng, không nói chuyện.

Thiệu Càn Càn nghiêng đầu, có chút hoang mang nói ra: “Không đúng, chú nhỏ của cậu sao nhìn trẻ tuổi như vậy.”

“Kết quả của việc ông nội già rồi mới có con, chỉ lớn hơn tớ vài tuổi.”

Thiệu Càn Càn: “… Ồ.”

Lâm Gia Thố nói sự việc có thể giải quyết rất nhanh, anh không nói dối.

Không bao lâu, Thiệu Khôn liền đi theo một luật sư trong số đó đi ra.

“Thế nào?” Thiệu Càn Càn lập tức tiến lên hỏi.

Sắc mặt Thiệu Khôn có vẻ vui sướng: “Em có thể về trước rồi.”

Thiệu Càn Càn: “Thật sao?”

“Đúng vậy Thiệu tiểu thư.” Người luật sư bên cạnh Thiệu Khôn nói: “Chuyện này thiếu chứng cứ, em trai cô cũng thuộc về diện trẻ vị thành niên, hơn nữa mấy người trong kia đã đồng ý hòa giải, cho nên cô có thể dẫn cậu ấy về trước. Sau đó, về trách nhiệm bồi thường giữa hai bên, chúng tôi bên này còn cần phải thương lượng lại một chút.”

“Bọn họ đồng ý hòa giải rồi?”

Lâm Gia Thố: “Không đồng ý cũng phải đồng ý, bọn họ nói kiện lên tòa án cũng chỉ là nói dọa cậu một chút thôi, bọn họ chỉ muốn tiền.”

Luật sư gật đầu: “Cậu yên tâm, chuyện tiếp theo chúng tôi sẽ xử lý, đến lúc đó sẽ cho cậu câu trả lời chắc chắn.”

“A… cảm ơn.”

**

Lúc đi ra khỏi đồn công an thì sắc trời đã không còn sớm nữa.

Lâm Gia Thố quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó nói với Thiệu Càn Càn: “Các cậu ở phía trước đợi tớ, tớ quay lại một chuyến.”

“Được.”

Buổi tối hôm nay Thiệu Khôn vẫn luôn rất đứng đắn, mãi đến khi Lâm Gia Thố quay người đi về phía Lâm Thu Trì cậu ta mới nắm chặt bả vai của Thiệu Càn Càn: “Má! Quá lợi hại rồi, người anh ấy mời tới thật là lợi hại, hai ba câu nói liền chặn họng khiến cho mấy bà thím kia sắc mặt tái xanh! Chị, chị nói anh ấy là bạn học của chị?”

Thiệu Càn Càn hất tay cậu ta ra: “Đúng vậy.”

Thiệu Khôn: “A… đều là người đồng trang lứa, sao mà nhìn lại thấy chênh lệch lớn như vậy?”

Thiệu Càn Càn lườm cậu ta một cái, cắn răng nói: “Chị cũng không hiểu, đều là đàn ông, sao mà nhìn lại thấy chênh lệch lớn như vậy?”

“…”

Thiệu Khôn: “Cho nên, vì sao hai người lại cùng nhau xuất hiện.”

“Cậu ấy đưa chị tới.”

“Đặc biệt đưa chị tới?” Thiệu Khôn giảm thấp âm thanh nói: “Chẳng lẽ là đang theo đuổi chị?”

Thiệu Càn Càn suýt nữa bị nước miếng của mình làm nghẹn: “Sức tưởng tượng của em có thể tốt hơn một chút được không! Lát nữa trước mặt người ta đừng nói lung tung như vậy!”

Thiệu Không: “Sss… Sao em cảm thấy ở trước mặt anh ấy chị gò bó như thế, hai người đều là bạn học mà.”

“Em thì biết cái gì.” Thiệu Càn Càn quay đầu nhìn về phía Lâm Gia Thố cách đó không xa.

Nói đến, cô cũng không biết vì sao trước mặt cậu ấy cô lại gò bó như vậy, rõ ràng tính cách của cậu ấy tốt như thế lại còn ôn hòa … có lẽ, nguyên nhân là bởi từ trước tới nay cô luôn xem anh là một nam thần xa không thể chạm tới?

Lúc này Lâm Gia Thố bị đẩy tới đàn tế thần đang đứng trước mặt Lâm Thu Trì vừa đi ra ngoài, rất tùy ý đưa tay đập vai Lâm Thu Trì một cái: “Cảm ơn chú.”

Lâm Thu Trì lướt qua anh nhìn Thiệu Càn Càn một cái: “Cô bé kia, bạn gái?”

Lâm Gia Thố sững sờ, sau đó giống như anh ta nói ra chuyện thú vị không tưởngnào đó cười hai tiếng: “Bạn học mà thôi.”

“Bạn học?” Lâm Thu Trì hừ lạnh một tiếng: “Bạn học bình thường còn cần cháu lo lắng không yên bảo chú dẫn người tới?”

Lâm Gia Thố suýt chút nữa trợn trắng mắt: “Này chú ý dùng từ, cái gì mà lo lắng không yên, không phải cháu chỉ thuận miệng nói thôi sao.”

“A, vậy sao, trước kia sao không thấy cháu thuận miệng như thế.”

Lâm Gia Thố nhíu mày lại, bất mãn nói: “Chú đây là giọng điệu gì vậy, giúp bạn học không phải là bản chất thiện lương của cháu sao? Chú đang hoài nghi cái gì vậy?”

Lâm Thu Trì sắc mặt lạnh lùng: Vô sự hiến ân cần*.”

(*Vô sự hiến ân cần: không tự nhiên mà quan tâm.)

Lâm Gia Thố: “???”

Lâm Thu Trì: “Giả vờ giả vịt.”

Lâm Gia Thố: “…”

**

Sau khi đưa tiễn Lâm Thu Trì, Lâm Gia Thố đưa Thiệu Khôn về trường.

Thiệu Khôn lần đầu tiên được ngồi trong loại xe thể thao này, trên đường đi, cậu ta nói không ngớt biểu thị sự vui sướng của bản thân. Cậu ta nói không ngừng, Lâm Gia Thố liền nói chuyện với cậu ta, hơn nữa dáng vẻ còn rất hào hứng.

Thế là hai người nói chuyện không ngớt về xe cộ, mà Thiệu Càn Càn thì yên tĩnh ngồi ở hàng sau, biểu thị không quá hiểu về sở thích lớn nhất của đàn ông.

Cuối cùng cũng tới cổng trường, Thiệu Khôn xuống xe, đứng ở cửa lưu luyến không rời: “Anh Gia Thố, lần sau chúng ta trò chuyện tiếp.”

“Được, nếu như em thích xe như thế, có thể trực tiếp gọi điện thoại cho anh, dù sao vừa rồi anh cũng cho em số điện thoại rồi.”

“Được được.”

“Được cái gì chứ.” Thiệu Càn Càn trừng mắt nhìn Thiệu Khôn một cái: “Nhanh đi vào đi, đừng có gây chuyện nữa.”

Thiệu Khôn hoàn toàn bỏ lơ cô, sau khi vẫy vẫy tay với Lâm Gia Thố thì quay người đi vào cổng trường.

Thiệu Càn Càn: “… …”

Mẹ nó, em trai ruột.

Đưa Thiệu Khôn về xong, Lâm Gia Thố và Thiệu Càn Càn liền quay về trường học, Thiệu Càn Càn không có ý định về ký túc xá, cho nên xuống xe ở dưới lầu chỗ nhà thuê.

Thiệu Càn Càn: “Hôm nay cảm ơn cậu.”

“Không cần khách sáo.”

“Vậy, vậy tớ đi trước?”

“Được, chú ý an toàn.”

Sau khi Thiệu Càn Càn đi, Lâm Gia Thố cũng không lập tức lái xe rời đi, anh ngồi ở vị trí lái, không nhanh không chậm lấy điện thoại ra.

Ấn mở Wechat, sau đó lại ấn mở khung chat duy nhất trong danh sách trò chuyện, bắt đầu dùng giọng điệu “em họ” gõ chữ: [Này, không phải đã nói tối nay chơi game sao, cậu dám đến trễ?]

Tin tức gửi đi không bao lâu đã có hồi âm: [Hôm nay em trai chị xảy ra chút chuyện cho nên mới không kịp thời trở về.]

Lâm Gia Thố bắt đầu giả vờ giả vịt: [Chuyện gì, vẫn tốt chứ?]

[Bây giờ tốt rồi, có người giúp đỡ.]

[Ai?]

[Nam thần nhà chị đó.]

Lông mày của Ngôn Gia Thố hơi nhướng, tiếp tục trả lời: [Ô nam thần giúp đỡ cơ đấy, cậu thì giỏi rồi, cảm ơn người ta chưa.]

[Mắc mớ gì tới em???? Chị đương nhiên là cảm ơn rồi, còn cần thằng nhóc nhà em nhắc nhở.]

[Tôi đây không phải là cảm thấy dáng vẻ không có học thức này của cậu không biết cảm ơn thế nào sao…]

[…]

[Thầy cô nói, cảm ơn người khác cơ bản nhất chính là mời người ta ăn một bữa cơm.]

[Thầy cô của tụi em còn dạy cái này?]

[Đúng vậy, vừa nhìn đã biết thầy cô của cậu không dạy cậu.]

[…]

Sau khi xem xong dấu chấm lửng trả lời của Thiệu Càn Càn tâm tình của Lâm Gia Thố rất tốt, lúc đầu muốn trực tiếp lái xe rời đi, nhưng lúc để điện thoại xuống lại đột nhiên mơ màng một lúc.

Anh đang làm gì vậy?

Ồ, muốn để cô mời ăn cơm.

Anh có bệnh sao?

Lâm Gia Thố đập vô lăng một cái, dáng vẻ có chút ảo não. Nhưng sau khi ảo não qua đi suy nghĩ kỹ lại một chút, giúp đỡ xong để cô mời ăn cơm là hoàn toàn hợp tình hợp lý, đúng, hợp tình hợp lý.

Sau khi nghĩ thông suốt rồi, Lâm Gia Thố nhìn gương chiếu hậu cười với bản thân mình một cái, sau đó đạp chân ga, biến mất ở cuối con đường giống như một cơn gió.

Trải qua một đêm giày vò như thế, sau khi Thiệu Càn Càn về đến nhà cũng không còn sức lực mở máy tính chơi game nữa.

Cô nằm ườn bên cạnh Thời Du Văn, kể với cô ấy tất cả chuyện không thể tưởng tượng nổi của buổi tối hôm nay.

Sau khi Thời Du Văn nghe đến Lâm Gia Thố mở miệng liền mời tới ba luật sư thì bưng lấy mặt Thiệu Càn Càn: “Chị nói, trước kia nghe em nhắc đến nam thần nhà em chính là cảm thấy em có bệnh thiếu nữ, bây giờ xem ra, đó quả nhiên là nam thần, có tiền có quyền đấy.”

Thiệu Càn Càn lắc lắc tay: “Đúng không! Chị nói xem thế giới này có phải là quá không công bằng không, người hoàn mỹ thật đúng là hoàn mỹ đến mức cái gì cũng có!”

Thời Du Văn: “Đúng đấy, cái này bảo những thường dân như chúng ta phải sống thế nào… ôi đúng rồi, em vừa hỏi chị có cần mời cậu ấy ăn bữa cơm?”

Thiệu Càn Càn lắc đầu: “Em cảm thấy vẫn là thôi đi, cảm giác như đang ôm đùi.”

Thời Du Văn dí đầu cô: “Có phải em ngốc không, cái đùi này không ôm thì chờ đến bao giờ, lại nói, không phải em ngày ngày nói mình thích người ta cỡ nào sao, lúc này đây không phải là cơ hội à.”

“Ôi ôi ôi ôi!” Thiệu Càn Càn từ trên ghế sô pha nhảy dựng lên: “Thích này không phải là kiểu thích đó, có sự khác nhau, em nói thích chính là giống như chị thích Dương Dương, Vương Tuấn Khải vậy.”

Thời Du Văn ngước mắt liếc cô một cái: “Chị muốn ngủ với Dương Dương và Vương Tuấn Khải.”

Thiệu Càn Càn: “… … …”

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Gia Thố: Dường như nghe thấy có người nói muốn ngủ với anh…