Trả Lại Băng Gạc Cho Tôi

Chương 16: Đạn caliber 12



Về việc có nên mời Lâm Gia Thố một bữa cơm để cảm ơn anh không, Thiệu Càn Càn đã nghĩ đi nghĩ lại cả một buổi tối, nhưng vẫn chưa quyết định được.

Sau đó ở trường hai người cũng từng đụng mặt nhau trong lớp, nhưng trừ gật đầu chào hỏi một cái thì dường như cũng không có thay đổi gì nhiều. Có lẽ đối với anh mà nói, việc ra tay giúp đỡ thật sự chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi.

Thiệu Càn Càn không hiểu sao thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng không thể không nói, cô cũng cảm thấy mất mát một chút.

Hôm nay sau khi môn tự chọn kết thúc, Kha Tiểu Duy kéo Thiệu Càn Càn cùng Phương Đàm đi đến sân vận động. Ba người vừa đến cửa sân vận động đã nghe thấy tiếng hò hét vang dội phát ra từ bên trong.

Thiệu Càn Càn: “Có chuyện gì thế?”

Kha Tiểu Duy: “Thi đấu bóng rổ.”

Thiệu Càn Càn quay đầu muốn đi, may là Kha Tiểu Duy liều mạng kéo lại: “Này này, cậu đi đâu thế?”

Phương Đàm ở bên cạnh khẽ nói: “Loại người như cậu ấy thà về chơi gỡ mìn cũng không muốn đi xem thi đấu thể thao kiểu này.”

Thiệu Càn Càn vỗ vai Phương Đàm, trên mặt viết hai chữ: “Hiểu tớ”.

Kha Tiểu Duy: “Ôi đừng, hôm nay là trận đấu giữa đội bóng rổ trường ta với trường bên cạnhđấy, Lâm Gia Thố cũng ở đây!”

Lâm Gia Thố?

Thiệu Càn Càn dừng bước, quay đầu lại hỏi: “Cậu ấy ở đội bóng rổ sao?”

Kha Tiểu Duy: “Không thường xuyên thi đấu, nhưng cũng được coi như là một thành viên, hôm nay hiếm khi đến tranh giải, nếu không cậu nghĩ tại sao hôm nay lại có nhiều nữ sinh đến sân vận động như vậy chứ?”

Phương Đàm: “Nhưng tớ vẫn xem không hiểu, Càn Càn hay là chúng ta trở về…”

“Chúng ta đi xem một chút!” Không đợi Phương Đàm nói xong, Thiệu Càn Càn đã lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai chạy nhanh như bay vào sân vận động.

Phương Đàm: “…”

Kha Tiểu Duy đã sớm nhờ bạn cùng lớp chiếm giúp cô ấy ba chỗ ở đây, khi ba người đến, liềntrực tiếp ngồi xuống vị trí trung tâm ở hàng ghế đầu tiên của khán đài. Mà bên cạnh các cô, là Lôi Nhân Nhân và bạn tốt của cô ta.

Kha Tiểu Duy cười đùa chào hỏi đám người Lôi Nhân Nhân, sau đó quay đầu nói: “Lôi Nhân Nhân chưa bao giờ vắng mặt ở những nơi có Lâm Gia Thố.”

Thiệu Càn Càn tùy ý nói: “ Nói lời vô nghĩa, người ta thích cậu ấy mà.”

Kha Tiểu Duy: “Có ích gì chứ, nếu Lâm Gia Thố có ý với cô ta thì đã chấp nhận từ lâu rồi, không phải sao?”

Thiệu Càn Càn nghiêng đầu nhìn Lâm Gia Thố đang chạy nhanh trên sân. Anh mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng, lộ ra bắp tay cùng bắp chân thon dài rắn chắc, đường cong uyển chuyển, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát năng lượng kinh người.

“Ừm… cũng đúng.”

Kha Tiểu Duy: “Nhưng mà ánh mắt Lâm Gia Thố thật sự cao, Lôi Nhân Nhân xinh như vậy mà cậu ấy cũng không rung động.”

Thiệu Càn Càn: “Ừm… cũng đúng.”

Kha Tiểu Duy liếc Thiệu Càn Càn một cái, đang muốn hỏi cô có lời nào khác để nói hay không thì bị những tiếng la hét bất ngờ cắt ngang.

“A a a! Lại vào lại vào!”

“Lâm Gia Thố cố lên!”

“Lâm Gia Thố!”

“Lâm Gia Thố em muốn sinh khỉ con cho anh!”



Dưới khán đài, người con trai vừa ghi điểm tựa hồ mắt điếc tai ngơ, anh nghiêng đầu nói gì đó với đồng đội, khua tay ám hiệu gì đó, đồng đội ở các vị trí tỏ vẻ hiểu ý tản sang bên cạnh.

Anh cầm bóng rổ, đầu tiên đập xuống đất hai cái, sau đó nhanh chóng chạy về phía trước. Một thân mặc đồ thể thao trắng nhanh chóng lướt qua sân bóng trong chớp mắt, chuyền bóng, di chuyển, bắt bóng, vòng qua hai cầu thủ cản trở bên phe địch, tung người một cái, lại dễ như trở bàn tay đưa bóng vào rổ.

“A a a a a a!”

“Oa đẹp trai quá!”

“Nam thần nam thần nam thần!”



“Tuýt!” Vào lúc trên sân đang sôi sục thì trọng tài thổi còi.

Thời gian nghỉ giải lao đã tới, từng nhóm cầu thủ đi đến khu nghỉ của mình uống nước nghỉ ngơi, mà trong sân khi không còn tiếng la hét cùng tiếng reo hò thì đã yên tĩnh hơn rất nhiều.

Thiệu Càn Càn thấy Lâm Gia Thố đi tới khu nghỉ ngơi ở khán đài, nhưng còn chưa ngồi xuống thì đã bị mấy nữ sinh chặn lại, đám nữ sinh kia trong tay hoặc cầm nước hoặc cầm một ít đồ bổ sung thể lực, tất cả đều muốn Lâm Gia Thố nhận lấy.

Kha Tiểu Duy: “Ôi trời, chúng ta cũng quên mua nước, cơ hội lấy lòng cũng bị giành mất rồi.”

Phương Đàm: “Mua nước xong cũng không tặng được, lãng phí tiền làm gì.”

Thiệu Càn Càn gật đầu đồng ý: “Có lý.”

“A học tỷ!” Ngay lúc này, một nam sinh mặc đồ thể thao trắng đi về phía bọn họ. Ánh mắt Kha Tiểu Duy sáng lên: “Đây không phải là tiểu thịt tươi ban thể dục các cậu sao?”

“Đúng,” Thiệu Càn Càn vẫy vẫy tay với người đang đi tới, “Chung Kiều, chơi không tệ.”

Chung Kiều cười hì hì đứng cạnh cô, “Ui học tỷ chú ý đến em sao?”

Thiệu Càn Càn kỳ quái nói: “Tôi không có mù.”

Chung Kiều ngượng ngùng cười cười, “Dù sao mọi người cũng chỉ nhìn Lâm Gia Thố.”

Thiệu Càn Càn nhìn cậu một cái, đột nhiên có chút cảm thông với cậu, cô ho khan một tiếng, chuyển đề tài, “Tự đi mua nước?”

Chung Kiều: “Không phải, là một học tỷ cho em.”

Thiệu Càn Càn nhiều chuyện nói: “Ồ, là Lôi Nhân Nhân sao?”

Chung Kiều lập tức lộ ra vẻ mặt chán nản: “Không phải.”

“Vậy mà cậu còn dám lấy, không sợ người nhà nhìn thấy hiểu lầm?” Thiệu Càn Càn đùa giỡn nói.

Cô chỉ thuận miệng nói, nhưng dáng vẻ Chung Kiều lại là bừng tỉnh hiểu ra: “A… Sao em không nghĩ tới chứ! Bây giờ em sẽ đi giải thích!”

“Hử? Ôi chao ------” Thiệu Càn Càn vừa định kéo tay cậu thì bị cậu ném nước tới làm cô sợ hết hồn.

Chung Kiều vừa chạy vừa quay đầu: “Chị giữ cái này trước, em đi xin cô ấy nước.”

Thiệu Càn Càn: “…”

Lâm Gia Thố nhận khăn lông mà đồng đội ném tới, vừa tùy ý lau trán, vừa đi đến nơi nghỉ ngơi ở khán đài, đúng lúc lơ đãng ngước mắt lên, anh lại thấy Thiệu Càn Càn ngồi ở hàng ghế thứ nhất của khán đài.

Lúc này cô cầm một chai nước trong ngực, đang giơ tay vẫy ai đó, Lâm Gia Thố nhìn theo tầm mắt cô, chỉ thấy Chung Kiều đang nhảy nhót ra hiệu cho cô.

Lâm Gia Thố nhíu mày, thu lại tầm mắt.

Xì, không biết giữ ý.

***

Hàng ghế thứ nhất cao hơn khu nghỉ ngơi tầm một mét, Lôi Nhân Nhân bước xuống khán đài, cầm một chai nước tăng lực đi tới bên cạnh Lâm Gia Thố.

“Gia Thố, cho cậu.”

Lâm Gia Thố mới vừa từ chối một đám nữ sinh đưa nước tới, lúc này lại có người tới quấy nhiễu, trong lòng khó tránh khỏi có chút không kiên nhẫn, chỉ là anh chưa biểu hiện ra ngoài, chỉ quay đầu lại khách khí cười với cô ta: “Cảm ơn, nhưng mà không cần, tớ không uống nước ngọt.”

Lôi Nhân Nhân hơi sững người: “A, không sao, vậy để tớ đi lấy nước.”

Dứt lời cũng không để Lâm Gia Thố đáp lại liền lần nữa chạy lên khán đài.

Kha Tiểu Duy thấy vậy vỗ vai Phương Đàm và Thiệu Càn Càn: “Nhìn thấy không, Lâm Gia Thố thật sự không có ý gì với Lôi Nhân Nhân.”

Phương Đàm: “Có thể trùng hợp là người ta không uống được nước ngọt thôi.”

Kha Tiểu Duy: “Thôi đi.”

Thiệu Càn Càn: “Haiz, người này theo đuổi người kia, Chung Kiều muốn lấy nước từ cậu ấy thì không được rồi, đúng là làm bậy mà.”

Kha Tiểu Duy: “Là làm bậy… Ui! Lâm Gia Thố.” Vừa lúc Lâm Gia Thố quay đầu lại, Kha Tiểu Duy liền nhiệt tình lên tiếng chào anh. Vốn tưởng rằng anh sẽ khách khí gật đầu một cái rồi mặc kệ, không nghĩ tới anh lại đứng dậy đi tới đây.

Kha Tiểu Duy: “Mẹ kiếp!”

Lâm Gia Thố dừng lại dưới khán đài: “Các cậu cũng tới đây xem bóng?”

Một trên một dưới, cách một lan can màu trắng, nhưng lại rất gần, gần đến mức có thể thấy được một giọt mồ hôi mỏng trên trán cùng một chút nước suối còn đọng trên môi anh.

“Tớ chưa bao giờ thấy các cậu tới.” Lâm Gia Thố lại nói.

Kha Tiểu Duy trả lời: “Tớ thường xuyên đến, lần trước Phương Đàm có tới một lần, chỉ có Càn Càn, một trạch nữ như cậu ấy thì đúng là lần đầu.”

Thiệu Càn Càn bình tĩnh kéo vạt áo Kha Tiểu Duy, cắn răng nói: “Cậu mau im miệng đi.”

Lâm Gia Thố nhìn thấy động tác nhỏ của cô, cong môi nói: “Ồ, có gì hấp dẫn bạn học Thiệu đến sân vận động thế?”

Thiệu Càn Càn cười giả dối: “Đương nhiên là vì tinh thần vận động…”

“Đương nhiên là bởi vì muốn đưa nước cho cậu!” Kha Tiểu Duy kịp thời cướp lời đáp.

Thiệu Càn Càn: “???”

“Đưa nước?” Lâm Gia Thố nhìn nước trong ngực Thiệu Càn Càn, “Cái này, cho tớ?”

“Không phải, không phải, không phải.” Thiệu Càn Càn vội vàng xua tay.

Lâm Gia Thố hơi nheo mắt lại, nhớ tới chuyện mình đã đợi nhiều ngày như vậy rồi nhưng kết quả là Thiệu Càn Càn căn bản không nhắc tới chuyện mời mình ăn cơm, ánh mắt anh vô thức lộ ra chút bất mãn, “Thiệu Càn Càn.”

“Hả?”

“Cậu qua đây.”

“Qua, qua đâu?”

“Tới đây.” Lâm Gia Thố giơ tay chỉ lên lan can.

Bởi vì chỗ ngồi và lan can có chút khoảng cách, nên bọn họ đang ngồi cách Lâm Gia Thố chưa tới nửa mét, nói chuyện gì đó đều có thể nghe thấy hết, nhưng giờ phút này anh kêu cô đi lên phía trước giống như muốn thì thầm nói gì đó.

Thiệu Càn Càn nhìn xung quanh, chỉ cảm thấy ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung về phía bọn họ, cũng cảm thấy chính mình sắp bị những ánh mắt kia bắn chết.

“… Không tốt lắm đâu?”

“Cái gì không tốt?” Lâm Gia Thố hơi nghiêng đầu, nở một nụ cười nhẹ mê người bên môi, “Nhanh lên một chút.”

Nhìn bộ dáng nếu không tới thì sẽ không bỏ qua của anh, Thiệu Càn Càn cắn răng, đành đứng dậy tiến lên ngồi xổm ở phía sau lan can: “Ừm… Có chuyện gì?”

Vừa dứt lời, Thiệu Càn Càn liền phát giác chai nước mà mình cầm theo đã bị cướp mất.

“?”

Lâm Gia Thố cũng không nhiều lời, vặn chai nước suối, ngửa đầu uống ực ực mấy hớp, nước lập tức đã đến giữa chai.

Thiệu Càn Càn: “… Cậu làm gì vậy?”

Lâm Gia Thố uống xong buông xuống, lần nữa vặn nắp lại, đem chai thả vào tay cô: “Bạn cùng lớp đặc biệt tới đưa nước cho tớ, dĩ nhiên tớ phải tiếp nhận để cảm ơn rồi.”

Thiệu Càn Càn hít sâu một hơi, không biết mở miệng thế nào, do dự hồi lâu vẫn nói: “Không phải… cái kia… chai nước này đã bị uống qua rồi.”

Vừa rồi trước khi Chung Kiều đưa nước cho cô đã mở ra uống, chỉ là mới uống một ngụm nhỏ thôi.

Trong mắt Lâm Gia Thố rõ ràng hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng anh rất giỏi khống chế biểu cảm, chỉ gượng gạo bình tĩnh nhìn cô nói: “Ồ, uống rồi.”

Cho nên khó trách nắp chai hơi lỏng, hóa ra là cô đã uống qua.

Nhưng không phải cho anh uống sao, chẳng lẽ ngại đưa cho anh nên cuối cùng dứt khoát tự mình uống sạch?

Không nghĩ tới da mặt lại mỏng như vậy.

Lâm Gia Thố bình tĩnh nhìn Thiệu Càn Càn, giờ này phút này, vẻ xấu hổ trên mặt Thiệu Càn Càn liền tự nhiên chuyển thành thẹn thùng, anh khụ một tiếng, xoay người đi về khu nghỉ ngơi, đi được mấy bước lại cảm thấy nên nói gì đó, vì vậy quay đầu lại nói: “Đều là bạn học, không sao.”

Thiệu Càn Càn: “…”

Tớ đúng là không sao, chỉ sợ cậu có sao thôi…

- -------------

Lâm Gia Thố: Nước này thật ngọt.

Thiệu Càn Càn: Đấy là nước suối mà.

Lâm Gia Thố: Có thể là bị một ai đó uống rồi đi (hôn gián tiếp!!!)

Thiệu Càn Càn: … … …

Chung Kiều: (dường như nghe thấy có ai đó nói miệng mình ngọt?)