Trả Lại Băng Gạc Cho Tôi

Chương 18: Đạn caliber 12



Thiệu Càn Càn do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn nhắn tin cho Lâm Gia Thố.

[Chuyện của em trai tớ đã được giải quyết rất ổn thỏa, bạn học Lâm, hết sức cảm ơn cậu.]

Qua hồi lâu, không thấy đáp lại.

Ngay lúc Thiệu Càn Càn đang suy nghĩ có nên gọi điện không thì WeChat cuối cùng cũng có hồi âm: [Ừm, cảm ơn thế nào đây?]

Thiệu Càn Càn sửng sốt một lúc lâu, sau đó nhanh chóng trả lời: [Cậu cảm thấy tớ nên cảm ơn như thế nào thì thích hợp, nếu cậu có chuyện gì cần tớ giúp thì cứ việc nói.]

[Thật sự không có việc gì.]

[Vậy…]

[Mời tớ ăn cơm đi, đỡ để cậu luôn cảm thấy thiếu tớ một lời cảm ơn.]

Thiệu Càn Càn nhìn chằm chằm dòng chữ này lẩm bẩm: “Mời ăn cơm sao…”

“Mời ăn cơm? Mời ai vậy? Ai da có phải streamer đẳng cấp muốn mời tớ ăn một bữa không?” Kha Tiểu Duy đi đến cạnh cô.

Thiệu Càn Càn theo bản năng úp điện thoại vào ngực, xác nhận Kha Tiểu Duy không nhìn thấy mới dứt khoát nhanh chóng bò lên giường: “Cậu chỉ biết ăn thôi, ngày nào cũng muốn người tớ mời cơm, sao cậu không biến thành cái thùng cơm luôn đi?”

Kha Tiểu Duy: “Này, cậu tránh cái gì chứ? Trong điện thoại có bí mật gì mà không thể cho người khác xem?”

“Làm gì có, đừng nói bừa.” Thiệu Càn Càn ghé đầu vào gối, nhìn giao diện trò chuyện với Lâm Gia Thố.

Anh không phải bí mật gì không thể cho người khác biết, chỉ là sợ Kha Tiểu Duy nhìn thấy rồi hô to hai người bọn họ có gì đó.

Cô và Lâm Gia Thố có thể có cái gì…

“Phương Đàm, cậu mau lại đây xem đi, chắc chắn là đang nói chuyện phiếm với con trai! Không cho chúng ta nhìn thấy!”

Phương Đàm dời mắt khỏi máy tính: “Tiểu Duy à, có phải cậu nên tìm bạn trai rồi không?”

Kha Tiểu Duy: “Hả?”

Phương Đàm: “Nói ba câu thì hai câu liên quan đến con trai, tớ cảm thấy cậu thiếu dương khí.”

Kha Tiểu Duy: “???”

Phương Đàm cười cười, nhìn về phía Thiệu Càn Càn, lúc đó Thiệu Càn Càn đang nghiêm túc nhìn vào màn hình điện thoại. Ánh mắt Phương Đàm hơi dừng lại, như đang có điều suy nghĩ, nhưng cô không nói gì nhiều, tiếp tục quay đầu xem video.

Thiệu Càn Càn vẫn cảm thấy Lâm Gia Thố nói có lý, mời cơm quả thật là việc mà cô nên làm. Vì vậy cô trả lời: [Được, cậu rảnh lúc nào thì nói với tớ.]

Cô đồng ý rất nhanh, không nghĩ tới người đối diện quyết định càng nhanh hơn: [Bây giờ.]

[Hả?]

[Cậu đến dưới lầu ký túc xá của tớ chờ một chút, tớ lập tức xuống ngay.]

Thiệu Càn Càn lập tức bật dậy: “Móa, nói đi là đi sao!”

“Gì vậy, cậu điên rồi.”

“Tớ đi ra ngoài một chuyến.” Thiệu Càn Càn leo xuống giường, dưới ánh mắt nghi hoặc của Phương Đàm và Kha Tiểu Duy thay dép, cầm điện thoại di động ra ngoài.

Phương Đàm: “Càn Càn, cậu đi đâu vậy?”

Thiệu Càn Càn: “Trả nợ!”

Ký túc xá của nam và nữ cách nhau không xa lắm, Thiệu Càn Càn đi năm phút đã ở dưới lầu ký túc của Lâm Gia Thố. Dưới lầu nam sinh đi tới đi lui, bởi vì đúng vào giờ ăn cơm, nên rất nhiều người đều mang theo hộp cơm ra vào.

“Càn Càn?” Một người bạn cùng lớp đi ngang qua, nhìn thấy cô lại lùi lại mấy bước, “Đúng là cậu rồi, cậu làm gì ở đây?”

Thiệu Càn Càn: “A… Tớ đợi người.”

“Đợi ai?”

“Tớ chờ…”

“Hử, không lẽ là bạn trai?” Nam sinh kia cười hì hì hỏi.

Thiệu Càn Càn cố ý hít một hơi thật sâu: “Oa sao cậu lại nghĩ vậy? Bạn trai là sinh vật mà nói có liền có sao?”

“Nói có liền có mà.” Bạn học nam chỉ ký túc xá phía sau, “Cẩu độc thân nhiều lắm, nếu như cậu muốn, thì sẽ có rất nhiều người đồng ý.”

“Thôi thôi thôi, đại tài tử các cậu làm sao để ý đến tớ được chứ.”

“Ui Càn Càn cậu khiêm tốn quá rồi.” Bạn học nam vỗ vai cô: “Ngược lại, chỉ sợ cậu coi thường bọn mình ấy chứ.”

“Ha ha ha sao thế được.” Thiệu Càn Càn cười ha ha với cậu ta, đúng lúc cũng nhìn thấy Lâm Gia Thố từ cửa đi tới.

Nhưng bạn nam kia lại đưa lưng về phía anh nên không chú ý tới, “Càn Càn, cậu còn chưa nói, rốt cuộc là cậu chờ ai?”

“Chờ tôi.” Sau lưng vang lên một giọng nam hơi trầm, bạn học kia sửng sốt một chút, quay đầu lại.

Thiệu Càn Càn gật đầu một cái: “Đúng đúng đúng, tớ đợi cậu ấy.”

Nam sinh kia trố mắt: “Cậu chờ Gia Thố sao? Oa các cậu…”

Mắt thấy vẻ mặt của bạn học nam này ngày càng nhiều chuyện, Thiệu Càn Càn xua tay: “Ầy cậu nghĩ gì thế? Tớ đợi cậu ấy có việc.”

“Ai da có điều mờ ám.”

“Chỉ là bàn về môn bàn cát, có gì mà mờ ám.” Thiệu Càn Càn mặt không đổi sắc nói dối.

Bạn học nam chớp chớp mắt nhìn: “Ồ… Đúng rồi các cậu ở cùng một nhóm.”

“Đúng vậy.” Thiệu Càn Càn kéo áo Lâm Gia Thố, không muốn ở lại đây lâu, “Đi thôi, chúng ta đến lớp.”

Lâm Gia Thố: “........”

Bạn học nam bóng lưng đã xa của Thiệu Càn Càn và Lâm Gia Thố, yên lặng lắc đầu: “Còn nói không phải, thân thiết với Lâm Gia Thố như vậy thì còn nhìn trúng ai ở cái khu ký túc xá này chứ.”

**

Sau khi rẽ qua ngã tư, ký túc xá cũng không thấy nữa, Thiệu Càn Càn quay đầu nhìn anh: “Đúng rồi, cậu muốn ăn cái gì?”

Mắt Lâm Gia Thố nhìn về phía trước, không trả lời vấn đề này, mà hỏi ngược lại: “Vừa nãy cậu nói dối làm gì, chúng ta muốn tới phòng học khi nào?”

“Cái này…” Thiệu Càn Càn đương nhiên nói, “Nếu nói chúng ta đi ăn cơm thì rất kỳ quái, hai ta đều biết tớ muốn mời cậu ăn cơm vì cậu đã giúp tớ, nhưng người khác không biết, nhỡ đâu hiểu lầm thì sao?”

“Hiểu lầm?”

“Đúng vậy, cậu cũng biết mọi người đều rất quan tâm đến chuyện của cậu, nếu hiểu lầm chúng ta có quan hệ không đứng đắn thì tớ sẽ bị nữ sinh trong trường này mang đi dìm lồng heo.”

Cuối cùng Lâm Gia Thố cũng liếc mắt nhìn cô, hơi hé miệng, thế nhưng một câu cũng không nói nên lời. Bởi vì, vẻ mặt của người này thật sự giống như nghĩ tới là sợ phải thận trọng, bộ dáng này của cô, hoàn toàn giống như là không muốn dính chút quan hệ nào với anh.

A! Thật là buồn cười quá đi mất! Lúc trước chơi game còn luôn miệng kêu nam thần, thần tượng!

Có ai đối xử với nam thần kiêm thần thượng như vậy sao!

Lâm Gia Thố tức giận muốn dừng lại ngay lúc này, không thèm để ý chút nào đến hình tượng mà bóp chết cô!

“Này, cậu vẫn chưa nghĩ ra muốn ăn gì sao?” Người bên cạnh đột nhiên chớp đôi mắt to, rất nghiêm túc nhìn anh chằm chằm.

Vào lúc hoàng hôn, ánh nắng chiều mềm mại trong suốt, cô đứng cách anh rất gần, cho nên dù chiều cao có chênh lệch thì anh vẫn thấy rõ ngũ quan cùng vẻ mặt của cô, thậm chí, cả sợi lông tơ cực kỳ nhỏ cũng có thể thấy rất rõ ràng.

Da cô rất đẹp, trắng nõn, còn có chút mềm…

Ngày ngày nhìn vào máy tính, làn da của người này không bị lốm đốm cũng không chuyển vàng thật đúng là may mắn.

“Lâm Gia Thố?”

“Ừ.” Anh hoàn hồn.

“Tớ không biết chọn nhà hàng, cậu thích ăn gì, cậu thích cái gì thì chúng ta sẽ đi đến đó.”

Lâm Gia Thố cố ý nói: “Như vậy thì đắt mấy cũng được?”

“Được chứ, vì bữa cơm này mà tớ mang tất cả thẻ đi đấy!” Thiệu Càn Càn cắn răng nghiến lợi, dáng vẻ giống như muốn cắt thịt.

Lâm Gia Thố suýt nữa bị cô chọc cười: “Cậu đang nuôi lợn sao?”

“Cậu cũng có thể nghĩ như vậy.”

Lâm Gia Thố: “……”

**

Cuối cùng Lâm Gia Thố chọn một nhà hàng món Trung nổi tiếng, nhà hàng này có tiếng tăm rất tốt, hơn nữa ở ngay gần trường, từng có một khoảng thời gian Thiệu Càn Càn còn nói với mấy người Phương Đàm muốn đến ăn một lần.

“Cậu thích ăn món Trung à?” Ngồi vào chỗ, Thiệu Càn Càn hỏi.

Lâm Gia Thố gật đầu: “Đồ ăn Trung có hương vị hơn so với đồ Tây.”

Thiệu Càn Càn gật đầu: “Tớ cũng thấy vậy, à đúng rồi, cậu có ăn cay không?”

Lâm Gia Thố: “Sao cũng được.”

“Ừm, vậy cậu chọn món cậu thích đi.” Thiệu Càn Càn đưa menu cho anh.

Lâm Gia Thố nhìn cô một cái: “Cậu chọn đi.”

“Sao thế được, tớ mời cậu ăn cơm thì đương nhiên phải ăn những thứ mà cậu thích, yên tâm đi, tớ nhất định sẽ thích mọi thứ mà cậu chọn.”

Lời này nghe rất lọt tai, Lâm Gia Thố lại ngước mắt nhìn cô một cái. Cô đang ôm đầu suy tư, thấy anh nhìn, cô liền tủm tỉm cười.

Bởi vì không phải cuối tuần, đồ ăn được mang lên rất nhanh, gọi quá nhiều món, cuối cùng Thiệu Càn Càn đã ăn đến no căng mà trên bàn vẫn còn hơn một nửa.

“No chưa?” Lâm Gia Thố thấy cô dùng đũa liền hỏi.

“Rồi.”

“Vậy đi thôi.”

“Được, nhưng mà chờ tớ một chút, tớ đi vệ sinh đã.” Thiệu Càn Càn đứng dậy, vừa rồi uống quá nhiều đồ uống, cần giải quyết nỗi buồn.

“Ừ.”

Lúc Thiệu Càn Càn giải quyết xong trở lại thấy phòng bao đã trống, cô đi ra nhìn xung quanh, phát hiện Lâm Gia Thố đã đúng ở cửa.

“Cậu đã ra đây rồi, đợi tớ một chút, tớ đi trả tiền.”

“Không cần.”

“Hả?”

Lâm Gia Thố: “Lúc cậu đi vệ sinh, phục vụ đến hỏi có phải muốn tính tiền không, sau đó tớ liền trả.”

Thiệu Càn Càn bối rối: “Vậy, vậy sao cậu không bảo cho cậu ta là tớ sẽ trả.”

Lâm Gia Thố cong môi: “Trả thì cũng đã trả rồi, hơn nữa cậu cảm thấy tớ nói với cậu ta để cho cô gái kia trả, thì có ổn không?”

“Ổn chứ.” Thiệu Càn Càn không thấy có chỗ nào không thích hợp, “Vốn dĩ là tớ muốn mời cậu ăn cơm, nên tớ phải trả tiền.”

Lâm Gia Thố trầm ngâm một hồi: “Nhưng trong mắt nhân viên phục vụ thì không ổn chút nào… Vậy lần sau cậu bù lại lần nữa đi.”

“Bù?”

Có nghĩa là phải ăn cơm với anh lần nữa đúng không?

Thiệu Càn Càn suy nghĩ một chút, như vậy có phải cô rất lời rồi không?

**. 𝑻ru𝘆ện ha𝘆 luôn có 𝒕ại _ 𝑻r𝖴𝓂 𝑻ru𝘆en﹒𝐕n _

Sau khi bước ra khỏi nhà hàng, Lâm Gia Thố nhận được một cuộc điện thoại.

“Gia Thố, cậu ở đâu, bọn tớ đã bắt đầu được nửa tiếng rồi mà sao cậu vẫn chưa tới?”

Lâm Gia Thố nhìn người đang đi bên cạnh một cái, bây giờ đang ở con phố ăn vặt sau trường, cô ngó bên này một chút, ngó bên kia một chút, nhưng vẫn chưa quyết định.

“Tớ đang đưa một bạn nhỏ từ nhà trẻ về nhà.”

“… Hả?”

Thiệu Càn Càn cũng từ những thứ ăn vặt kia quay đầu nhìn anh, đưa bạn nhỏ từ nhà trẻ? Hử?

Lâm Gia Thố cong môi: “Được rồi, tớ lập tức tới ngay, các cậu không cần phải chờ tớ.”

“Sao có thể không đợi công thần của chúng ta chứ, nhanh lên một chút.”

“Được.”

Dứt lời liền cúp điện thoại.

Thiệu Càn Càn thấy anh cất điện thoại vào túi mới nói: “Cậu đang nói dối sao?”

Lâm Gia Thố: “Có gì mà sợ?”

Thiệu Càn Càn khoát tay một cái: “Người bạn nhỏ ở nhà trẻ ở đâu ra vậy?”

Lâm Gia Thố nhướng mày, chỉ về phía cô.

Thiệu Càn Càn: “…..”

“Được rồi, trường học ở ngay phía trước, tớ còn muốn đi đến tiệc ăn mừng của đội bóng rổ nên không thể đi cùng cậu được nữa.” Lâm Gia Thố nói.

Thiệu Càn Càn bỗng nhiên bừng tỉnh, đúng vậy, hôm nay có tiệc ăn mừng của đội bóng rổ!

“Vừa nãy là điện thoại của người trong đội bóng thúc giục cậu? Sao cậu không nói sớm, thật ra chúng ta có thể đổi thời gian.”

Lâm Gia Thố: “… Đột nhiên muốn ăn cơm.”

“Ồ.”

“Cậu mau trở về đi.”

Thiệu Càn Càn: “Được rồi, vậy gặp lại sau.”

Thiệu Càn Càn quay người đi rồi, Lâm Gia Thố vẫn luôn nhìn cô chạy chậm về phía cổng trường, chờ bóng lưng của cô hoàn toàn biến mất, anh mới cau mày.

Đột nhiên muốn cô đến ăn cơm là vì những điều vớ vẩn mà Trương Thiên Lâm nói ở ban công khi nãy, anh ta nói anh thích cô, anh hoàn toàn bác bỏ. Vì để chứng minh tâm mình lặng như nước, anh lập tức rủ cô ra ngoài ăn để kiểm tra định lực của bản thân.

Nhưng mà mới ra cửa đã bị dáng vẻ vĩ tuyến 38 (*) của cô chọc tức, vì vậy dọc đường đi anh cũng tức giận quên mất đến tột cùng là tới làm gì!

(*) Vĩ tuyến 38: là đường ranh giới phân chia Hàn Quốc và Triều Tiên, ở đây có thể hiểu là nữ chính muốn vạch rõ ranh giới, không muốn thân thiết với nam chính.

Cuối cùng liên quan đến việc thích hay không…

Người luôn luôn tự cao như Lâm Gia Thố thở hồng hộc nghĩ…

Cô không thích anh như vậy, sao anh có thể thích cô chứ?